Edit: Độc Bá Thiên

Beta: Song Linh

Hàng Tiểu Ý cũng không vì thế mà nói gì, bởi chuyện vừa rồi, dù da mặt Tạ Thiên Ninh có dày đến mấy nhưng cũng biết mất mặt, nên không mặt dày mày dạn ở lại đây nữa.

Hàng Tiểu Ý bình tĩnh ngồi ăn cơm rồi dọn dẹp, Đường Tư cũng không nhắc lại, hai người dường như lựa chọn quên đi chuyện vừa rồi.

Ra khỏi quán thịt nướng, Hàng Tiểu Ý bình tĩnh như không có việc gì muốn Đường Tư cùng cô đi xem nhà ở, Đường Tư cũng như không có chuyện gì xảy ra, đi cùng với cô.

Hai người đi xem vài căn nhà ở trung tâm thành phố, Hàng Tiểu Ý đối với chỗ tương đối gần công ty của Thiệu Thành Hi rất vừa lòng, khoảng cách đến nhà ba mẹ ruột và ba mẹ chồng không gần cũng không xa, ngồi tàu điện ngầm cũng rất tiện lợi.

Nhân viên bán khu nhà ở trung tâm mang bản mẫu phòng cho cô, mỗi gian phòng đều có cửa sổ rất lớn, gian phòng sáng trưng, Hàng Tiểu Ý thích cảm giác ánh mặt trời chiếu vào, không quá ngột ngạt, làm cho người ta cảm thấy rất vui vẻ.

Sau khi hỏi kĩ càng về các vấn đề đồ dùng, thiết bị được lắp đặt, Hàng Tiểu Ý rất hài lòng, chụp mấy tấm hình gửi cho Thiệu Thành Hi.

Đường Tư nhìn khắp nơi: “Tiểu Tiểu, hai người mua phòng là muốn kết hôn sao?”

“Đúng vậy…” Hàng Tiểu Ý đứng trên ban công quan sát bên dưới, tầm nhìn rộng rãi, từ đây có thể nhìn thấy con sông trước kia được đào để bảo vệ thành, trên bờ sông hiện đang phát triển thành khu giải trí, đến buổi tối, lúc đèn sáng lên sẽ rất đẹp.

“Tuổi Thiệu Thành Hi không còn nhỏ, không kết hôn thì sẽ già mất.” Hàng Tiểu Ý nói đùa.

Đường Tư đứng đó, nhìn Hàng Tiểu Ý không chút che giấu hạnh phúc trên mặt, có chút hoảng hốt, tay rủ xuống bên người nắm chặt, cắn môi dưới, giống như cuối cùng cũng hạ quyết tâm. “Tiểu Tiểu, chúng ta nói chuyện một chút được không?”

“Hả? Nói chuyện gì?” Hàng Tiểu Ý vẫn đang xem phòng ở, không để ý cô nói gì, thuận miệng hỏi.

“Thiệu Thành Hi.” Đường Tư thản nhiên nói.

Tay Hàng Tiểu Ý đang vuốt mặt tường ngừng lại, chậm rãi quay người nhìn cô, Đường Tư đứng trong góc, ánh mắt trời bị che, tản ra hơn phân nửa làm cho khuôn mặt trắng nõn của cô có chút không thật.

Trong lòng Hàng Tiểu Ý suy nghĩ vài chuyện, cái tên Thiệu Thành Hi nói ra từ miệng cô ấy, lại còn dùng giọng nói rất nghiêm trọng, không hiểu sao làm cho cô có chút khó chịu.

“Được.” Hàng Tiểu ý nhàn nhạt đáp ứng.

Trong quán cà phê, hai người ngồi đối diện nhau, trước mặt là Moka tỏa ra mùi thơm nồng đậm.

Đây cũng không phải lần đầu Hàng Tiểu Ý một mình đi uống cà phê với Đường Tư, nhưng chưa lần nào bầu không khí lại nghiêm trọng đến vậy.

“Tiểu Tiểu.” Rốt cuộc Đường Tư cũng mở miệng.

Hàng Tiểu Ý nhìn cô ấy, ý bảo cô ấy nói tiếp, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy lời nói tiếp theo của Đường Tư sẽ khiến cô chán ghét.

“Thật ra tôi thích Thiệu Thành Hi nhiều năm rồi, cô biết không?”

Quả nhiên, lời nói đó khiến lòng cô căng thẳng.

“Trước kia không biết, vừa mới biết.” Hàng Tiểu Ý coi như bình tĩnh, dù sao một người như vậy chưa bao giờ thiếu người thích, chẳng qua là thích nhiều năm thì cô chưa nghĩ đến, hơn nữa vậy mà cho tới giờ cô không phát hiện ra.

Đường Tư không dám nhìn thẳng vào mắt Hàng Tiểu Ý, nghiêng đầu nhìn chỗ khác: “Kỳ thật cho tới giờ tôi chưa từng có ý định tranh giành với cô, tôi biết rõ anh ấy là bạn trai cô, vì vậy tôi vẫn luôn kiềm chế, nghĩ đến hai người tiếp tục như vậy, tôi cũng không hi vọng.”

Giọng nói của Đường Tư vì khẩn trương mà có chút run rẩy, Hàng Tiểu Ý quá mức chú ý lời nói của cô cũng không phát hiện.

Hàng Tiểu Ý chậm rãi dùng thìa quấy cà phê, không nói gì, lẳng lặng nghe.

“Thế nhưng, hai người chia tay rồi, nếu chia tay rồi vì sao còn quay lại? Đã hai năm rồi, vì sao cô không buông tha cho anh ấy?” Đột nhiên Đường Tư nhìn cô, trong mắt mang theo bất mãn và không cam lòng.

“Lúc anh ấy thống khổ bất lực nhất, là tôi ở bên cạnh anh ấy, lúc đó cô ở đâu?” Bởi vì kích động, giọng nói của Đường Tử không khỏi cao lên rất nhiều.

‘Keng’ một tiếng, thìa sắt trong cốc đụng phải thành cốc phát ra tiếng kêu thanh thúy, một giọt chất lỏng màu nâu rơi xuống mặt bàn, vấy bẩn mặt bàn vừa rồi còn sạch sẽ như mới.

Hàng Tiểu Ý như không tin được nhìn cô, cho là mình nghe nhầm.

Đường Tư đặc biệt bình tĩnh nhìn cô, giọng nói cũng đột nhiên trở nên đặc biệt tỉnh táo: “Cô nhất định không tin, nhưng đây là sự thật, hai người đã chia tay rồi, ngày qua ngày mãi say, là tôi, là tôi một mực luôn bên cạnh anh, tôi yêu anh ấy như vậy, tôi vì anh ấy ra khỏi thành phố, đi theo anh ấy đến nơi xa lạ, tôi vì anh ấy mà từ bỏ tất cả.”

“Thế nhưng cô, ngoại trừ mang đến đau đớn cho anh ấy, cô còn mang đến cái gì? Nhưng ngay khi tôi cảm thấy tôi đã khổ tận cam lai*, cô lại một lần nữa xuất hiện, lại một lần nữa, đem tôi trở về vị trí cũ, vì sao, vì sao chứ?” Ánh mắt Đường Tư thống khổ lại hận thù nhìn Hàng Tiểu ý. Lần đầy Hàng Tiểu Ý thấy Đường Tư như vậy, cảm giác lạ lẫm làm trái tim lạnh lẽo.

*khi đau khổ đã qua

Hàng Tiểu ý kinh ngạc, ngồi nguyên tại chỗ, ấp úng: “Tôi không tin…” Đường Tư và Thiệu Thành Hi? Cô chưa từng nghĩ tới, nhưng mặc dù sự thật là gì, tình cảm đó cô không có tư cách phán xét.

Đường Tư nắm chặt hai tay, móng tay cắm vào thịt trong lòng bàn tay cũng không biết: “Lời tôi nói đều là thật, Tần Vũ cũng biết, nếu cô không tin có thể hỏi anh ta.”

Tần Vũ biết? Cô ấy biết Tần Vũ, cho nên anh cũng biết Tần Vũ? Hàng Tiểu Ý có chút hoảng sợ, nói như vậy, trong hai năm cô không có ở đây, Thiệu Thành Hi và bạn tốt của cô ở cùng một chỗ? Lòng Hàng Tiểu Ý như bị kim đâm, co lại đau đớn.

Điện thoại trên bàn vang lên, tiếng nhạc du dương, là nhạc chờ cô đặc biệt cài vì anh.

Hàng Tiểu Ý sửng sốt rất lâu, mới nhìn màn hình, là Thiệu Thành Hi.

Giống như theo bản năng, Hàng Tiểu Ý trượt điện thoại, dập máy.

Đường Tư cũng nhìn thấy tên hiện lên trên điện thoại di động, bưng cà phê lên uống một ngụm: “Tiểu Tiểu, tôi xin cô rời khỏi anh ấy đi, cô đã làm tổn thương anh ấy sâu như vậy, tôi van cô buông tha cho anh ấy, để cho anh ấy bắt đầu cuộc sống mới được không?”

“Chúng tôi đã bắt đầu cuộc sống mới rồi, chuyện trước kia tôi không quan tâm.” Theo bản năng Hàng Tiểu Ý phản bác, bản thân cũng không biết mình vừa nói gì, như một người hít thở không thông đang tìm kiếm một tia hi vọng sống sót cuối cùng.

“Cô có thể không quan tâm nhưng Thiệu Thành Hi có thể không quan tâm sao? Tay của cô, cô dám nói cho anh biết sao?” Đường Tư tàn nhẫn vạch trần vết thương của Hàng Tiểu Ý, chà đạp lòng tự trọng cuối cùng của cô.

Tay trái Hàng Tiểu ý vô thức xoa cổ tay phải của mình muốn che đi vết sẹo xấu xí kia.

Hàng Tiểu Ý như người chết đuối, sắc mặt tái nhợt, đau đớn không thở được.

“Ôi!!! Một đoá bạch liên hoa mềm mại, thật sự làm người ta thấy luyến tiếc.” Một giọng nữ đầy vẻ châm chọc vang lên, sau đó một cốc nước không chút lưu tình hất vào mặt Đường Tư.

Đường Tư đứng lên, tay chân luống cuống sát nước trên đầu và trên thân, nhìn người đến. “Ai vậy, có bị bệnh không?”

Hàng Tiểu ý cũng kinh ngạc nhìn phía sau. “...Thím ba?” Đằng sau bà ấy vẫn luôn là Hàng Thi Thi đang đeo kính râm.

Hàng Thi Thi khinh bỉ liếc cô một cái, giễu cợt nói: “Quá mất mặt.”

Phục vụ quán cà phê đứng một bên, nghe thấy tiếng động rất nhanh đã chạy tới: “Thật xin lỗi, các vị, xin hỏi đã có chuyện gì sao?”

Đường Tư Thế còn chưa kịp nói, Tiết Văn đã nhấc cánh tay của cô, lớn tiếng thét to: “Mọi người đến xem này, người này là tiểu tam, bây giờ lá gan tiểu tam cũng thật lớn, quang minh chính đại khiêu chiến với vợ cả, bây giờ tiểu tam đều càn rõ vậy sao? Thật không biết xấu hổ…”

Tiết Văn đanh đá thành tính, chưa bao giờ chú trọng hình tượng gì, nắm tóc Đường Tư kéo cô từ chỗ đang ngồi, đem mặt cô cho mọi người xem. “Tất cả mọi người nhìn xem, cô ta là tiểu tam, khóc sướt mướt yêu cầu bạn gái rời khỏi bạn trai, nói bản thân mình ở vị trí đó tốt hơn, bây giờ thiếu nữ tuổi còn trẻ mà đã biết chen chân phá hoại hạnh phúc gia đình người ta…”

Đường Tư không cảnh giác, bị Tiết Văn kéo, cả người lảo đảo, nếu không phải Tiết Văn kéo cô, cô đã sớm ngã trên đất rồi.

Mọi người trong quán cà phê lấy điện thoại di động ra chụp ảnh Đường Tư, Đường Tư sợ hãi, hai tay che mặt giãy giụa. “Bà thả tôi ra, đừng vu khống tôi…”

“Vu khống cô, da mặt cô thực dày. “Hàng Thi Thi cười nhạo: “Thật không biết xấu hổ, cô cho rằng người nhà họ Hàng tôi muốn bắt nạt là có thể bắt nạt sao? Hàng Tiểu Ý là trứng mềm, nhưng nhà chúng tôi không phải, ngược lại cô là quả hồng mềm bị nắn bóp, cô có bản lĩnh thì tìm người đàn ông kia đi, sau lưng châm ngòi gì đó, cô cho rằng tất cả mọi người đều không có đầu óc đúng không, nếu người ta còn nghĩ đến cô, cô còn phải giả mù sa mưa nói này nói kia với bạn gái người ta sao, tôi nhổ vào…”

Hàng Tiểu Ý chậm rãi hoàn hồn, thoáng cái mặt đỏ lên, vừa rồi kỳ thật cô đã tin lời của Đường Tư, bây giờ nghe Hàng Thi Thi mắng xong, cảm thấy là nói bản thân.

“Đúng đấy, cô cho rằng họ nhà Hàng chúng tôi xuống dốc rồi, nên cái gì cũng có thể bắt nạt, loại người tôm tép nhãi nhép như cô, muốn cướp người đàn ông nhà tôi, cũng không nghĩ kĩ cô có bao nhiêu năng lực.” Tiết văn dùng sức giật tay cô. “Loại người không biết xấu hổ, che mặt làm cái gì…”

Miệng Tiết Văn nổi tiếng từ lâu, Đường Tư là một cô gái nhỏ, chống lại Tiết Văn, đương nhiên không có phần thắng, muốn đi rồi lại bị Tiết Văn bắt được, không thoát nổi.

Bây giờ tiết mục đấu tiểu tam trên mạng xuất hiện nhiều lắm, bị một đám người đánh, bị người trong cuộc cởi sạch quần áo, mọi người đều thấy nhiều rồi, hơn nữa với tiểu tam đều có chung một mối thù, chỉ trỏ Đường Tư, nhưng không ai tiến lên can ngăn, người phục vụ cà phê cũng yên lặng lựa chọn làm như không thấy.

Tiết Văn càng làm quá, chỉ vào Đường Tư mắng, mà nói khó nghe cực kỳ, một chút cũng không giống bộ dáng phụ nữ xuất thân từ nhà họ Hàng danh giá.

Đường Tư nhìn qua rất oan ức, tuyệt vọng khóc lên, Tiết Văn cũng không phải người biết nương tay, đương nhiên không tha cho cô, kéo cô qua bàn để cho người ta nhìn. “Nhìn xem, nhìn xem, cô gái này là tiểu tam, khuôn mặt này chuyên đi quyến rũ đàn ông…” Đường Tư chật vật không chịu nổi bị bà ấy kéo đi, một chút đánh trả cũng không được, khó chịu cắn chặt môi dưới, không ngăn được nước mắt.

Hàng Tiểu Ý một mực ở trạng thái ngơ ngác, còn không thoát ra khỏi chuyện Thiệu Thành Hi, liền tiến vào trạng thái khác, dường như vài phút hai chuyện hoàn toàn bất đồng.

Cuối cùng Hàng Tiểu Ý cũng từ mấy lời đanh đá của Tiết Văn mà kịp phản ứng, nhìn thấy quản lý quán cà phê đi ra, hòa giải: “Quý khách, ở đây là quán cà phê, không được lớn tiếng huyên náo, có chuyện gì thì mọi người bình tĩnh rồi giải quyết được không?”

Tiết Văn đang nổi nóng, lại có người dám ngăn cản bà, nháy mắt bộc phát, không tha quản lý: “Anh xem bọn họ đều là những tên đàn ông thối, nhìn thấy hồ ly tinh liền mềm lòng, anh nói có phải anh vừa ý cô ta đúng không?”

Quản lý thấy mọi người trong quán cà phê nhìn hắn, chỉ hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, toàn thân đổ mồ hôi, vẫn giảng giải đạo lý với bà: “Quý khách…”

Hàng Tiểu Ý thấy Tiết Văn mạnh mẽ chiến đấu, trực tiếp bị chấn động, sửng sốt cả buổi, mới nhớ tới chuyện này có liên quan đến cô, định tiến lên ngăn, lại thấy rất nhiều người đang quay video, không khỏi có chút nhát gan.

Do dự vài giây, mắt thấy Tiết Văn không có chút ý tứ im lặng, Hàng Tiểu Ý hết cách, tháo kính râm trên mặt Hàng Thi Thi đeo lên, che che giấu giấu đi qua, nhẹ nhàng kéo ống ta áo Tiết Văn, nhỏ giọng nói: “Thím ba, nhiều người như vậy, không bằng buông cô ấy ra trước.” Thật ra nếu Đường Tư có phải tiểu tam hay không thì còn phải bàn bạc rồi mới biết, chỉ có thể nói số mệnh Đường Tư không tốt, đụng phải mợ ba không nói đạo lý của cô.

Tiết Văn trợn mắt trừng Hàng Tiểu Ý, ngón trỏ chỉ cô: “Cháu bị làm sao vậy, cô ta cướp người đàn ông của cháu, cháu vẫn còn nói nhảm với cô ta được, bị một người phụ nữ bắt nạt thành cái dạng này, thím còn mất mặt thay cháu…”

Tiết Văn buông lỏng tay, Đường Tư thừa cơ tránh thoát bà, nhanh chóng cầm khăn che mặt chạy ra ngoài quán cà phê, Tiết Văn còn muốn đuổi theo, Hàng Tiểu Ý vội vàng kéo lấy bà: “Thím ba, được rồi, thím đừng nóng giận, tức giận dễ có nếp nhăn.”

Quả nhiên Tiết Văn nghe đến nếp nhắn, thoáng cái im lặng, lấy tay sờ sờ mặt, tức giận nói: “Thím quên mất, không thể tức giận, xem ra lát nữa lại phải đến thẩm mỹ viện một chuyến rồi.”