Edit: Jinnn

Beta: Đào Sindy

--- ------ ------ -------

Lúc Hàng Tiêu Ý trở về, Thiệu Thành Hi đang đứng cạnh xe hút thuốc, nhìn thấy cô tới, anh dập tắt điếu thuốc rồi mở cửa xe:“Lên xe đi.”

Hàng Tiêu Ý đứng bên cạnh chiếc xe nhìn anh, ánh mắt có chút lơ đãng, Thiệu Thành Hi nhíu mày, sờ sờ đầu cô: “Sao thế, uống rượu nên không thoải mái sao?”

Hàng Tiêu Ý từ từ lắc đầu, ngồi vào trong xe.

Thiệu Thành Hi sợ cô đau đầu nên lái xe rất chậm, Hàng Tiêu Ý nghiêng đầu dựa vào cửa kính xe nhắm mắt lại, Thiệu Thành Hi cho rằng cô mệt nên tắt radio đi, yên lặng lái xe.

Trong đầu Hàng Tiêu Ý không ngừng nhớ lại những lời Đồng Tâm nói, vừa rồi chưa kịp suy nghĩ, bây giờ nghĩ lại, mỗi một câu một chữ của Đồng Tâm đều như con dao sắc xuyên thẳng vào trái tim của cô, đau đến mức khó chịu.

Cô cho rằng cô hiểu, thực ra cái gì cô cũng không hiểu.

Cô cho rằng cô đã làm tốt, nhưng lại không đủ một phần nghìn của anh.

Cô cho rằng cô vì tốt cho anh, nhưng lại trở thành người tổn thương anh sâu sắc nhất.

Khóe mắt Hàng Tiêu Ý cay cay, một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, cô nhanh chóng cắn môi dưới không để mình khóc thành tiếng, thực ra trong tình yêu cô mới là người luôn tự cho mình là đúng nhất, là người ích kỷ nhất.

“Tiểu Tiểu...” Thiệu Thành Hi cảm giác cô có chút không bình thường, giơ tay lên sờ trán của cô, “Rất khó chịu sao? Có muốn anh dừng xe để em nghỉ ngơi một lúc hay không?”

Hàng Tiêu Ý vội vàng lắc đầu, thừa lúc anh không chú ý cô liền lau sạch mặt, sau đó mới mở miệng, “Không cần, em không sao đâu, chỉ là lúc nãy Đồng Tâm vừa mới nói với em một chuyện khiến trong lòng em có chút khó chịu.”

“Ừm? Nói gì vậy?”

“Thành Hi, hình như Đồng Tâm thích anh ba của em.”

Thiệu Thành Hi không hề có chút giật mình nào, gật đầu, “Anh biết.”

“Anh biết?” Hàng Tiêu Ý có chút giật mình, thực ra trước kia cô cũng cảm thấy tình cảm của Đồng Tâm, chỉ là, Hàng Vũ Hằng lại quá đào hoa, bạn gái bên cạnh cứ thay đổi liên tục, Hàng Tiêu Ý không mong muốn Đồng Tâm bị Hàng Vũ Hằng làm tổn thương, về sau, tình cảm của Đồng Tâm càng ngày càng thu vào bên trong, kể cả một dấu vết nhỏ cũng không có, cô cho rằng cô ấy đã quên dần, lại không nghĩ tới tình cảm như vậy vẫn duy trì liên tục trong sáu năm, vậy mà Thiệu Thành Hi cũng biết điều này.

Thiệu Thành Hi nhìn về con đường phía trước: “Trước kia bọn Vũ Hằng thường xuyên tập luyện tại xã đoàn, mỗi lần anh đến tìm cậu ta đều thấy Đồng Tâm đang vụng trộm đứng đó nhìn cậu ta biểu diễn, nghe em nói như vậy, việc kia cũng không phải là việc ngoài ý muốn rồi.”

Hàng Tiêu Ý thở dài một hơi: “Nếu như em biết sớm, hoặc là mượn cớ “Vì muốn tốt cho cô ấy” mà giúp cô ấy thì có lẽ hai người bọn họ cũng có thể thành đôi rồi.”

Thiệu Thành Hi giơ tay lên xoa xoa mặt cô: “Được rồi, đừng tự trách mình nữa, cho dù em có tác hợp thì hai người bọn họ cũng không thể ở chung một chỗ được đâu, Đồng Tâm quá lí trí, hai người chênh lệch quá lớn khi ở cùng một chỗ sẽ phải chịu đựng rất nhiều, mặc dù lúc ấy hai người bọn họ thật sự có thể đến với nhau thì với sự mạnh mẽ của Đồng Tâm, một ngày nào đó hai người cũng sẽ chia tay thôi.”

Nghe anh nói, Hàng Tiểu Ý ngẩn ra một lúc, trong lòng lại trào lên sự chua xót, xem ra những lời Đồng Tâm nói đều là sự thật, cô sai lầm rồi, là cô sai lầm rồi.

Lúc đến dưới nhà, Hàng Tiêu Ý cũng không xuống xe luôn mà hỏi anh về chuyện ăn cơm, Thiệu Thành Hi suy nghĩ một chút: “Nếu không thì để ngày mai đi, anh nghe nói Vũ Hằng mới biểu diễn xong nên ngày mai sẽ trở về nhà, vì là lần đầu tiên chính thức đến chơi nên anh hi vọng tất cả người nhà của em đều ở đó.”

Hàng Tiêu Ý gật đầu, “Được, để em nói với mẹ ngày mai chuẩn bị thật tốt.” Giọng nói của cô nghe qua rất dịu dàng mềm mại, cũng không khác với ngày thường cho lắm.

Thiệu Thành Hi xuống xe mở cửa xe cho cô, Hàng Tiêu Ý xuống xe, đi được vài bước cô lại xoay người lại, đi đến phía trước ôm lấy Thiệu Thành Hi.

Thiệu Thành Hi sửng sốt rồi quay lại ôm lấy cô, cho rằng cô uống rượu nên dính lấy người, anh cười cúi đầu, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Sao vậy, không muốn anh đi?” Từ trước tới nay cũng không bỏ được.

Hồi trước nếu anh nói như vậy nhất định sẽ khiến Hàng Tiêu Ý hờn dỗi phản bác, thế nhưng hôm nay lại không có, Hàng Tiêu Ý nằm trong lòng anh, giọng nói có chút khó chịu: “Đúng là không muốn anh đi.”

Ánh mắt Thiệu Thành Hi lập tức tối sầm, tay ôm Hàng Tiêu Ý cũng hơi dùng sức, giọng nói dịu dàng dụ dỗ ở bên tai cô: “Lặp lại lần nữa lời nói vừa rồi.”

Tay Hàng Tiêu Ý vòng quanh cái eo cường tráng rồi di chuyển lên lưng anh, sau đó quấn quanh cổ, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt có chút mê ly, giọng nói mơ hồ không rõ, mềm mại dịu dàng: “Thành Hi, em nhớ anh, anh đừng đi...”

Tự chủ của Thiệu Thành Hi trong một khắc này đã hoàn toàn sụp đổ, nắm lấy cằm cô hôn xuống, hai tay gắt gao giam cô vào trong lòng, hô hấp cũng trở nên nóng bỏng.

Hàng Tiêu Ý hơi ngửa đầu, khép hờ mắt, miệng nhỏ hơi hé để nghênh đón môi lưỡi của anh tiến vào.

Trong miệng cô mang theo mùi bia, mang theo hơi thở trêu chọc người khác, làm cho người ta không nhịn được cứ tiếp tục thưởng thức.

Nụ hôn có chút mạnh mẽ, những cảm xúc phức tạp của hai người trong một thời gian dài đã được giải phóng vào giờ phút này.

Hàng Tiêu Ý có chút mệt mỏi ngồi trong lòng anh, Thiệu Thành Hi chôn mặt vào hõm vai của cô, hô hấp có chút nặng nề.

Gió đêm lướt qua, đêm mùa hè, những bông hoa trong bồn hoa lúc này mặc sức tỏa ra hương thơm của nó.

Bia bắt đầu phát huy tác dụng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàng Tiêu Ý có chút đỏ, cô gắt gao ôm chặt tay anh không chịu buông, không ngừng cọ xát lên người anh.

Thiệu Thành Hi bị cô cọ đến mức toàn thân tỏa nhiệt, bắt lấy bàn tay không an phận của cô, anh thấp giọng dỗ dành: “Tiểu Tiểu, ngoan nào, em nên về nhà rồi.”

Hàng Tiêu Ý nâng ánh mắt có chút mê man nhìn anh: “Vậy anh có lên cùng em không?”

Thiệu Thành Hi dịu dàng nói: “Anh đưa em tới cửa, tự em đi lên có được không, hôm nay muộn quá rồi.”

Thiệu Thành Hi nói xong liền muốn dẫn cô lên lầu, Hàng Tiêu Ý lại không chịu phối hợp, đứng tại chỗ lắc đầu như trống bỏi, hai tay ôm chặt anh hơn: “Không muốn, em muốn ở cùng anh cơ, em không muốn tự mình đi lên thiên hạ vô thiếp (*).”

(*) Thiên hạ vô thiếp ý chỉ thế giới mà không có vợ. Chỗ này Hàng Tiểu Ý muốn nói không muốn đi rồi ở trong căn phòng trống trải một mình.

Thiệu Thành Hi dở khóc dở cười: “Tiểu Tiểu...” Em đang khiêu chiến với lòng tự chủ của anh sao?

“Thành Hi...”

Ngay khi Thiệu Thành Hi đang không có biện pháp nào với cô thì giọng Hàng Vũ Hằng truyền đến, Thiệu Thành Hi thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Tối nay Tiểu Tiểu có uống một chút rượu, cô ấy cứ làm nũng không cho tôi đi.” Cứ tiếp tục như vậy, anh không bảo đảm rằng mình còn có thể làm Liễu Hạ Huệ.

Thiệu Thành Hi vừa nói như vậy, Hàng Tiêu Ý lại càng ôm anh chặt hơn, đầu cũng chôn sâu vào lòng anh.

Hàng Vũ Hằng nhìn bộ dạng của Tiểu Tiểu cưng chiều lắc đầu cười: “Không sao đâu, tối nào Tiểu Tiểu cũng trở về vào lúc này, ba mẹ tôi có thói quen nên lúc này cũng đã đi nghỉ rồi, cậu đưa em ấy lên đi, nhìn em ấy ngủ rồi hẵng đi.”

Thiệu Thành Hi nghe vậy liền cúi đầu nói bên tai Hàng Tiêu Ý: “Tiểu Tiểu, ngoan nào, anh không đi nữa, anh đi lên cùng em có được không?”

Hàng Tiêu Ý bĩu môi nhìn anh hờn dỗi: “Không gạt em chứ?”

Thiệu Thành Hi xoa mặt cô: “Không lừa em.”

Lúc này Hàng Tiêu Ý mới đồng ý lên lầu nhưng vẫn ôm cổ Thiệu Thành Hi không buông, Thiệu Thành Hi đành phải nửa ôm nửa dìu cô vào trong thang máy.

Hàng Vũ Hằng cười, cũng đi theo.

Hàng Vũ Hằng mở cửa phòng để cho hai người vào, sau đó nhìn Thiệu Thành Hi khẽ nói: “Cậu cứ tự nhiên, tôi sẽ không làm phiền đâu.”

Thiệu Thành Hi gật đầu: “Cảm ơn.”

Ôm Hàng Tiêu Ý vào trong phòng, đặt cô lên giường, cởi giày cho cô, Hàng Tiêu Ý nằm trên giường nhìn anh không chớp mắt, trong mắt cô thoáng xuất hiện một giọt nước mắt chảy xuống, cực kì quyến rũ người khác.

Thiệu Thành Hi không nhịn được cúi đầu hôn cô một cái, bàn tay mò vào trong tìm khuy áo ngực, mờ ám nói: “Có muốn anh giúp em thay quần áo không?”

Ánh mắt Hàng Tiêu Ý cực kì trong suốt, giọng nói rất mềm mại: “Có.”

Thân thể Thiệu Thành Hi chấn động mạnh, nhanh chóng lùi xa cô một khoảng, có chút oán hận nói: “Hàng Tiêu Ý, em thật biết cách làm sao để đối phó với anh.”

Nhét cô vào trong chăn, cơ thể Thiệu Thành Hi đã có chút căng thẳng, xoa đầu cô: “Ngủ đi đã, đến nửa đêm thì tự dậy thay quần áo đi, anh sợ nếu cứ tiếp tục chạm vào em thì tối nay anh sẽ không đi được mất.”

Hàng Tiêu Ý lại ngồi dậy ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào trong lòng anh không ngừng gọi tên của anh: “Thành Hi, Thành Hi...”

Trên người cô mang theo hương rượu nhàn nhạt, trong màn đêm yên tĩnh cực kì rõ ràng, giống như một loại thuốc kích thích, đủ để đánh tan lí trí cuối cùng của anh.

Tay Thiệu Thành Hi ôm cô cứng đờ, trên người lại rất nóng, bàn tay giống như có suy nghĩ của chính mình, không thể khống chế mà dạo chơi trên bụng cô, vén quần áo của cô lên chui vào, cầm lấy nơi nào đó.

Toàn thân Hàng Tiêu Ý run lên, ở trong lòng anh thở khẽ một tiếng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo, ngửa đầu tìm môi của anh.

Hô hấp của Thiệu Thành Hi dồn dập, trước khi lí trí hoàn toàn sụp đổ thì anh đã ngừng lại, cách một bức tường, ba mẹ của cô, anh trai của cô đều đang ở đây, cái gì anh cũng không thể làm được.

Hai tay bắt lấy bàn tay nhỏ không an phận đang đốt lửa của Hàng Tiêu Ý, Thiệu Thành Hi ôm cô thật chặt vào trong lòng để hồi phục hô hấp.

“Thành Hi, em yêu anh, em cực kì cực kì yêu anh, cả đời này em cũng chỉ yêu có mình anh, sau này cũng sẽ chỉ yêu một mình anh” Dường như Hàng Tiêu Ý đang nỉ non kể ra tình cảm của bản thân với đối phương, toàn thân Thiệu Thành Hi cứng đờ, tim đập giống như không phải là chính anh.

Kéo Hàng Tiêu Ý từ trong ngực ra, cúi đầu nhìn cô, một tay Hàng Tiêu Ý che lại đôi mắt nằm xuống giường, nhẹ nhàng trở mình một cái, cô đưa lưng về phía anh, một cánh tay kia thì vẫn nắm thật chặt bàn tay nóng hừng hực của anh như cũ.

Thiệu Thành Hi ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn cô quay mặt đi, anh như có điều suy nghĩ.

Không biết đã qua bao lâu, đợi đến khi hô hấp của cô trở nên ổn định, Thiệu Thành Hi mới nhẹ nhàng rút tay về, hôn lên trán cô một cái, đắp lại chăn cho cô, tắt đèn, anh nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.

Hàng Vũ Hằng cầm một ly nước đứng dựa trên cửa phòng bếp nhíu mày:“Thực ra tôi không ngại cậu ở lại qua đêm.”

Thiệu Thành Hi cười khổ một tiếng: “Nhưng tôi ngại.”

Hàng Vũ Hằng đi đến bên cạnh anh, vỗ vỗ vai anh, đầy hàm ý nói: “Đừng nóng vội, cuối cùng cách mạng cũng sẽ có ngày thành công.”

Thiệu Thành Hi lắc đầu, rời khỏi nhà họ Hàng.

Hàng Tiêu Ý nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài mới mở mắt, trong mắt là một mảnh tỉnh táo.

Có những điều có lẽ chỉ có thể mượn rượu say mới có thể nói ra khỏi miệng.

*

Ngày hôm sau, Hàng Tiêu Ý cùng mẹ Hàng nói về chuyện Thiệu Thành Hi sắp tới ăn cơm, mẹ Hàng lại giống như lần trước vui vẻ chuẩn bị, một lúc thiếu cái này, một lúc lại thiếu cái kia, chỉ huy ba Hàng làm cái này làm cái kia, bận rộn đủ thứ.

Hàng Tiêu Ý có một cuộc họp nên đã sớm trốn ra ngoài, nếu không thì ở nhà sẽ bị bà Hàng mẹ Hàng lảm nhảm đến chết.

Sau khi họp xong ở đài phát thanh, Hàng Tiêu Ý hẹn Đồng Tâm ăn cơm chiều, bởi vì buổi tối vẫn phải phát sóng trực tiếp cho nên hai người hẹn nhau ở một nhà hàng rất gần đài phát thanh, Hàng Tiêu Ý chỉ cần đi bộ đến là được.

Đi ngang qua một cửa hàng, Hàng Tiêu Ý cố ý đi vào chọn một khung hình thật đẹp, cô muốn treo bức ảnh kia ở trên đầu giường.

Đến trước cổng nhà hàng cũng đúng lúc gặp được Đồng Tâm đang đi tới từ xa.

Hai người rất ăn ý không nói lại chuyện đêm qua, giống như một giấc mộng, sau khi mọi người tỉnh lại đã hiểu được rất nhiều điều.

Đồng Tâm nói cho cô biết cô ấy muốn tham gia một chương trình cực kì nổi tiếng tên là “Tôi là ca sĩ.”

Hàng Tiêu Ý đã xem qua một mùa của “Tôi là ca sĩ”, đó là chương trình tuyển chọn rất thành công, những người tham gia tuyển chọn trong chương trình đều là những người có giọng hát cực kì hay.

Trải qua một cuộc tuyển chọn lớn rồi tiến vào cuộc thi, sau đó sẽ được huấn luyện viên lựa chọn thành viên vào đội, cuối cùng là trận chung kết, những người đoạt giải của mùa trước bây giờ đều đã nổi tiếng khắp nơi rồi.

Cô còn cố ý hỏi Hàng Vũ Hằng xem chương trình này có sắp xếp trước hay không, Hàng Vũ Hằng nói đó là một chương trình hiếm hoi chỉ xét về thực lực của thí sinh.

Lúc Đồng Tâm tham gia “Chúng ta cùng hát”, biết một người chế tác âm nhạc, cô ấy rất thích Đồng Tâm, luôn cổ vũ cô tham gia chương trình này, cảm thấy Đồng Tâm nhất định sẽ có cơ hội lớn để phát triển.

Lúc đó mới vào đại học, Đồng Tâm đã nói với cô ấy, lý tưởng lớn nhất đời này của cô là mở một quán bán gà rán, cô ngồi ở sau quầy thu ngân làm bà chủ, rồi tìm người yêu và sinh một đứa trẻ mập mạp.

Mà bây giờ, Hàng Tiểu Ý sẽ không nói lại ước muốn này với cô ấy, dù sao trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, Đồng Tâm muốn cùng người đó sinh con thì chắc cũng sẽ không muốn mở một quán gà rán với cô đâu.

“Tuyển chọn sắp bắt đầu chưa?” Hàng Tiểu Ý hỏi cô.

Đồng Tâm gật đầu: “Còn có vài ngày nữa thôi, chúng ta phải đăng kí ở thành phố này.”

“Được, cậu nói thời gian đi, tớ đi cùng cậu.”

Đồng Tâm gật đầu, bưng cốc nước trái cây lên chạm cốc với cô: “Chúc tớ mã đáo thành công đi.”

Hàng Tiêu Ý cười, chạm cốc với cô: “Chúc cậu một bước lên trời.(*)”

(*) Nghĩa là một phát lên trời, ý chỉ một lần đã thành công.

Hai người vừa ăn cơm vừa thảo luận đến lúc đó Đồng Tâm sẽ hát bài gì.

Giọng của Đồng Tâm rất đặc biệt, lúc nói chuyện nghe không quá hay, nhưng chỉ cần hát lên sẽ trở bộc phát thành một vũ trụ nhỏ, giọng hát nhỏ hơi khàn khàn, rất êm tai, giống như cát mịn trên bờ biển lướt nhẹ qua đùi, cực kì thoải mái.

Hàng Tiêu Ý lơ đãng ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy một người phụ nữ đang đi tới, tầm mắt hai người khẽ chạm nhau, rồi cùng sửng sốt một phen.

Đồng Tâm thấy ánh mắt sững sờ của cô liền quay lại nhìn, người Hàng Tiểu Ý nhìn là một người phụ nữ đang ôm đứa trẻ, tuy nhiên dáng vẻ của người phụ nữ kia vẫn rất tốt, cũng không đến mức khiến cho Hàng Tiểu Ý nhìn đến ngây người.

“Này...” Tay Đồng Tâm vẫy vẫy trước mặt Hàng Tiểu Ý: “Sao thế?”

Hàng Tiểu Ý vẫn chưa kịp nói thì người phụ nữ kia đã ôm đứa trẻ đi tới: “Tiểu Tiểu...”

Hàng Tiểu Ý ngồi tại chỗ không biết xưng hô như thế nào, trước kia cô gọi cô ấy là chị dâu, thế nhưng cô ấy đã không còn là chị dâu của cô rồi.

Bởi vì cô ấy đã chia tay Hàng Vũ Tề, Hàng Tiểu Ý suy nghĩ có nên cho cho cô ấy sắc mặt xấu không.

Trên mặt Tô Như lộ ra vẻ lúng túng: “Sao thế, Tiểu Tiểu, không muốn nói chuyện với chị sao?”

Hàng Tiểu Ý thờ dài, chuyện đã qua,chuyện tình cảm, không thể nói ai đúng ai sai, Hàng Tiếu Ý cười: “Đương nhiên sẽ không.”

“Oa oa…”

Đứa trẻ trong ngực Tô Như khóc lên, Tô Như nhẹ giọng dỗ: “Ngoan, đừng khóc, đừng khóc…”

Hàng Tiểu Ý hơi tò mò, đứng lên nhìn, trong ngực Tô Như là một bé trai trắng nõn, lớn lên sẽ rất đẹp trai, vừa thấy cô, liền nhếch miệng cười vui vẻ, Đồng Tâm cũng nhìn thấy: “Tiểu Tiểu, nó cười với cậu, đứa trẻ này lớn lên sẽ rất đẹp trai đấy.”

Hàng Tiểu Ý cũng biết đứa trẻ kia rất dễ thương, với tay ra nắm lấy tay nhỏ bé của nó, thuận miệng hỏi: “Đây là con của chị sao?”

Tô Như gật đầu: “Đúng, là con trai chị..”

Đứa trẻ này không sợ người lạ chút nào, Đồng Tâm đùa một chút, liền cười khanh khách, cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, Đồng Tâm thấy bé rất đáng yêu: “Mấy tuổi rồi, đáng yêu quá…”

“Một tuổi lẻ năm tháng rồi.”

“Này, nhìn dì, nhìn dì này, hôn một cái…” Đồng Tâm nhăn mặt với đứa trẻ.

“Tiểu Như…” Bên kia có người gọi cô ấy.

Tô Như ôm chặt đứa trẻ: “Chị phải đi rồi, hẹn gặp lại.”

Tô Như nói xong liền ôm đứa trẻ sóng vai cùng một người đàn ông đi ra ngoài.

“Đứa trẻ kia thật đáng yêu, tớ cũng muốn có con của mình nha…” Đồng Tâm chống cằm, mặt mơ mộng, vẫn quyến luyến đứa trẻ trắng mềm kia.

Hàng Tiểu Ý nhíu mày, vẫy vẫy tay trước mặt cô: “Tâm Tâm, đứa trẻ một tuổi lẻ năm tháng, nghĩa là mang thai lúc nào?”

“Cậu thật ngốc, cậu tính toán thì biết ngay thôi, trừ đi một tuổi lẻ năm tháng, lại trừ tiếp chín tháng mang thai, là hai năm lẻ ba tháng. Nếu như mang thai rồi đẻ thường thì chính là hai năm trước.

Trong lòng Hàng Tiểu Ý dao động, thiếu chút nữa là làm rơi chén đĩa trên mặt bàn xuống đất, giọng hơi hoảng hốt: “...Tâm Tâm, hai năm trước, cô ấy vẫn là bạn gái anh trai tớ.”

“Cái gì?” Đồng Tâm mắt mở lớn, hơi kích động: “Cậu nói anh nào? Hàng Vũ Hằng?”

“Không phải, cô ấy hơn ba mươi rồi, sao có thể là bạn gái Hàng Vũ Hằng, anh hai của tới, Hàng Vũ Tề.”

Đồng Tâm thở dài một cái, nghe vậy liền nhíu mày: “Cậu kể chuyện anh cậu chia tay với phụ nữ sau ba năm yêu nhau, chính là với người phụ nữ kia?”

Hàng Tiểu Ý gật đầu: “Đúng vậy, là cô ấy.”

“...Đứa trẻ này sẽ không…” Đồng Tâm giật mình, không nói tiếp nữa.

Hàng Tiểu Ý cảm thấy trời đất sụp đổ, nếu Tô Như không bắt cá hai tay lúc đang yêu anh của cô thì đứa trẻ kia là của Hàng Vũ Tề.

Hàng Tiểu Ý không dám nghĩ tiếp nữa.

Cả đêm Hàng Tiểu Ý suy nghĩ, nghĩ xong, Hàng Tiểu Ý hứng khởi chạy đi như radio quay, thấy Thiệu Thành Hi, vịn lấy anh thở dốc.

Thiệu Thành Hi vẫn đang nghĩ xem bắt đầu thế nào, dù sao chuyện con trai tối qua, Hàng Tiểu Ý sau đó tỉnh táo sẽ rất buồn, anh không muốn cô lúng túng, nếu cô mà tức, người chịu khổ là anh.

Nhưng không đợi anh nói, Hàng Tiểu Ý đã nói trước, đùng đùng kể từ đầu tới cuối câu chuyện lúc xế chiều, cuối cùng nhanh chóng cầm lấy tay áo Thiệu Thành Hi:

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nhỡ đứa trẻ kia là con của anh trai thì phải làm sao bây giờ?”

Thiệu Thành Hi nhìn sau lưng cô, mở cửa xe nhét cô vào trong: “Em đừng vôi, chuyện còn chưa điều tra kĩ, em đừng tự dọa mình.”

Thiệu Thành Hi đi sang bên kia xe, Hàng Tiểu Ý trơ mắt nhìn anh: “Nếu như, em chỉ nói nếu như, bây giờ anh của em với Nhan Giai đang tốt như vậy, nếu để Nhan Giai biết…” Nghĩ đến cảnh tượng kia, Hàng Tiểu Ý rùng mình một cái.

Thiệu Thành Hi nghiêng người cài dây an toàn cho cô, thuận tay quay đầu của cô lại: “Em đừng vội, nghĩ thật kĩ, anh hai luôn chính chắn, sẽ không phạm sai lầm như vậy.”

Hàng Tiểu Ý cau mày nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thiệu Thành Hi: “Chuyện này với chính chắn liên quan sao?”

Thiệu Thành Hi không nhịn được, khóe môi giật giật, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích cho cô: “Anh của em với cô ấy đã yêu nhau hơn ba năm, nếu không có chuyện gì xảy ra, hết lần này tới lần khác cuối cùng sao lại chia tay, trùng hợp như vậy sao? Hơn nữa, anh của em là một người đàn ông có trách nhiệm, không kết hôn sẽ không để cho cô ấy mang thai.”

Hàng Tiểu Ý khinh thường liếc mắt nhìn anh: “Lúc đàn ông t*ng trùng lên não, vẫn nghĩ được những điều này sao?”

Thiệu Thành Hi không nhịn được nhéo má cô: “Hàng Tiểu Ý, anh phát hiện ra em ở trước mặt anh càng ngày càng thoải mái rồi.”

Mặt Hàng Tiểu Ý đỏ lên, đẩy tay anh ra.

Thiệu Thành Hi đầy thâm ý nhìn cô, tiến đến trước mặt cô, cố ý hạ thấp giọng: “Thật ra, anh cũng là người đàn ông t*ng trùng dễ lên não, lúc trước mỗi một lần có thể anh đều làm đủ biện pháp xuyên không trở về thành nam thần.”

Anh dùng giọng trầm thấp và ám ảnh nói với cô, Hàng Tiểu Ý giật mình, đánh anh: “Thiệu Thành Hi, anh có biết xấu hổ không, có biết xấu hổ không hả…”

Người này rất được, chỉ một lời không vừa ý liền nói bậy.

Thiệu Thành Hi cười cầm tay cô đưa đến bên miệng hôn một cái: “Tin anh, tin anh hai của em, không phải đàn ông nào cũng dùng nửa thân dưới để suy nghĩ đâu.”

Mặt Hàng Tiểu Ý đỏ lên: “Em không phải không tin anh, chỉ là anh biết rõ lúc ấy anh hai muốn kết hôn với Tô Như, nếu hai người muốn kết hôn, sinh em bé chẳng phải rất bình thường sao.”

Thiệu Thành Hi sờ đầu cô: “Bây giờ mọi chuyện đều không rõ ràng, em cũng đừng đoán mò, cũng đừng nói với anh hai em, nếu không thì, vốn không có việc gì sẽ bị em làm cho xảy ra chuyện đó.”

Hàng Tiểu Ý nghe xong cảm thấy rất khó chịu: “Nếu em không nhịn được thì làm sao bây giờ?”

“Không nhịn được? Không nhịn được thì dễ lắm, bây giờ chúng ta đi thuê phòng, anh là một người đàn ông khỏe mạnh, lúc nào cũng có thể, con cháu rất nhiều.” Thiệu Thành Hi nói rất thỏa mái..

Hàng Tiểu Ý đã vô lực mà nôn khan, chỉ cảm thấy vô cùng bội phục THiệu Thành Hi, ba xem đi ba xem đi, con cháu Ngu Công của ba đấy, xem anh ấy xứng đáng không?