Hai người lên xe, Thiệu Thành Hi đưa Hàng Tiểu Ý đến đài phát thanh, Hàng Tiểu Ý thắt dây an toàn, Thiệu Thành Hi nhìn động tác của cô, con ngươi chợt lướt qua cổ tay cô, lơ đãng nói: "Trước kia em không thích đeo trang sức mà."

Hàng Tiểu Ý bất giác đút tay vào túi áo, nhàn nhạt nói: "Thích hay không thích đều có thể thay đổi  theo thời gian."

Thiệu Thành Hi cắm chìa khóa khởi động xe, nụ cười đột nhiên biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, trong giọng nói mang theo sự tức giận: "Thật vậy sao? Hóa ra theo thời gian thay đổi, trước đây nói yêu thích cũng có thể biến thành chán ghét, cho nên những thứ… đã chán ghét sẽ lựa chọn vứt bỏ, có đúng không?"

Bầu không khí bên trong xe đột nhiên hạ xuống mức đóng băng, mới vừa rồi còn tốt, chỉ một câu nói liền thay đổi.

Sau lần đó, đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Thiệu Thành Hi như vậy, lần đầu anh cũng nói chuyện lạnh nhạt với cô.

Trong lòng rối loạn, Hàng Tiểu Ý liền liếc sang anh, không biết nên trả lời thế nào.

Cô cũng không có ý này, chỉ là muốn che giấu một vài chuyện, nên quên để ý tới tâm tình của anh.

Thiệu Thành Hi không nói gì nữa, trầm mặc khởi động xe, bẻ tay lái, đạp chân ga, xe chạy ra khỏi tiểu khu.

Bên trong xe không có mở nhạc, hai người cũng không nói gì, Hàng Tiểu Ý cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, ngột ngạt làm trong lòng cô có chút khó thở, liền đưa tay mở nhạc.

Một bàn tay lớn đột nhiên phủ trên tay cô, Hàng Tiểu Ý kinh ngạc nhìn sang.

Thiệu Thành Hi một tay điều khiển xe, một tay nắm chặt tay cô, mắt nhìn phía trước, trên mặt không tỏ vẻ gì: "Hàng Tiểu Ý, cứ lúc nào hai chúng ta ở chung thì em luôn lúng túng phải không?"

Giọng của anh lạnh nhạt, không có ngữ điệu, nhưng lại giống một lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng vào tim cô, làm cô khó chịu, đôi mắt không nhịn được cay xè.

Cô đã từng vô số lần nghĩ tới khi gặp lại Thiệu Thành Hi một lần nữa, anh sẽ có phản ứng gì? Tức giận với cô, lạnh nhạt với cô? Làm như không thấy cô?

Nhưng mà lần nữa gặp lại, cảm xúc của anh hoàn toàn không giống như những gì cô tưởng tượng, cô cho rằng anh sẽ không để ý tới cô.

Nhưng mà trong lòng anh vẫn không thể bỏ xuống được, thì ra anh đã coi cô như dưỡng khí của mình.

Thiệu Thành Hi nắm tay cô càng ngày càng chặt, trên mu bàn tay nổi gân rõ ràng.

Hàng Tiểu Ý bị anh nắm đau, nhưng không có giãy dụa, để mặc anh nắm.

Thiệu Thành Hi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt lộ ra vẻ ảo não, anh cũng không muốn làm cô sợ, chỉ bởi vì lời cô nói khó có thể bỏ qua được.

Buông lỏng tay cô, Thiệu Thành Hi nhỏ giọng nói: "Xin lỗi." Sau đó đưa tay vặn nút nhạc.

Trong radio truyền ra giọng nói từ tính của Trần Bách Cường: 

Yêu nhau cũng giống như đang chịu tội.

Hôm nay trong lòng đau khổ đầy nước mắt

Tình cũ như men say không ngừng truy đuổi

Hết lần này tới lần khác cuồng dại muốn gặp người

Vì sao trái tim tôi từng giây từng phút luôn nhớ về quá khứ

Vì sao ngay cả một chút em cũng đã quên



….. 

Hàng Tiểu Ý co người lại, nghiêng đầu nhìn ánh đèn neon lấp lánh ngoài cửa sổ, nghe bài hát phát trong radio, trong lòng lại là một mảnh đắng ngắt.

Thiệu Thành Hi nghiêng đầu nhìn cô, rồi lại đưa mắt nhìn phía trước, nhàn nhạt mở miệng: “Em biết chiếc vòng trên đầu Tôn Ngộ Không tên là gì không?”

“Hả?” Hàng Tiểu Ý sững sờ trong giây lát.

Mặt Thiệu Thành Hi nghiêm túc, giọng nói cứng nhắc: “Nấm đầu khỉ.”

Thiệu Thành Hi dùng giọng điệu ôn hòa nói tiếp: “Thầy giáo nói, do dựa theo ―― cây -> rừng -> dày đặc, chỉ nói ba từ này

Hàng Tiểu Ý nhìn qua anh, có chút không xác định: “ ...Anh đang chê cười tôi sao?” 

Cổ họng Thiệu Thành Hi  chuyển động, lộ ra nét mặt nghiêm túc: “Anh nói không rõ ràng sao?” 

Hàng Tiểu Ý rốt cục không nhịn được bật cười  cười lên một tiếng, trong mắt vẫn còn ươn ướt mà nhìn anh: “ Không nên cười, mà có chút lạnh ….”

Khóe miệng Thiệu Thành Hi nhịn không được giương lên, vẻ cứng nhắc trên mặt cũng buông lỏng đi: “Em xem phía trước đường cái có người hay không, tôi nhìn không rõ lắm.” 

Hàng Tiểu Ý giật mình, vội nhìn sang, ở giữa đường không một bóng người, thở ra một hơi, không quên trách móc anh: “Lái xe sao không mang theo kính?”

Trên mặt Thiệu Thành Hi nở nụ cười, âm thanh mềm mại: “Em bị trêu rồi,  nhìn em thật ngốc.”

Hàng Tiểu Ý bị anh làm cho dở khóc dở cười, chút ‘kinh hãi không có khí chất, yếu ớt ngồi trên ghế, dựng ngón tay cái với Thiệu thành hi:"...Thiệu Thành Hi, anh thắng rồi."

Thiệu Thành Hi ưu nhã gật đầu: “Cảm ơn!”

Đến đài phát thanh, khi Hàng Tiểu Ý xuống xe nhìn Thiệu Thành Hi, đoạn đường này, tâm trạng giống như đang đi trên cáp treo, không khỏi nghiến răng nghiến lợi:" Cảm ơn anh đã đưa tôi đến, hẹn gặp lại."

Một tay Thiệu Thành Hi  chống lên cửa sổ xe, lông mi lười biếng nhấc lên: “Hẹn gặp lại, bạn gái cũ.”

Hàn  Tiểu Ý mở cửa xe chuẩn bị xuống, cuối cùng không nhịn được quay đầu lại nhìn anh: “Thiệu Thành Hi, chúng ta có thể đừng nhắc đến chuyện bạn gái cũ, hay bị đá không?"

Thiệu Thành Hi nhìn cô, híp mắt, đột nhiên thò người ra đem mặt sát lại gần mặt cô, Hàng Tiểu Ý bị động tác của anh làm giật mình, lùi lại phía sau, cửa xe đã mở ra, trong nháy mắt thân thể Hàng Tiểu Ý bị  treo lơ lửng, bàn tay to lớn của Thiệu Thành Hi nhanh chóng kéo cô lại, hai người mặt đối mặt, mũi  đối mũi, Hàng Tiểu Ý nhìn vào mắt anh thì thấy bóng hình cô trong đấy.

Hơi thở của người trước mặt, khiến người ta đỏ mặt đến tận mang tai, bàn tay to của anh đặt trên lưng cô, xuyên qua lớp quần áo truyền đến độ ấm, Hàng Tiểu Ý vô ý ngửa đầu ra sau, muốn kéo xa khoảng cách cùng anh.

Thiệu Thành Hi thấy động tác của cô, mắt tối sầm lại, buông lỏng tay, Hàng Tiểu Ý không kịp chuẩn bị, kinh ngạc thốt lên một tiếng, hai tay ôm lấy cổ Thiệu Thành Hi,  đột nhiên rút ngắn khoảng cách, cánh môi cùng chạm vào nhau.

Cặp mắt  Hàng Tiểu Ý chớp chớp, đầu óc trống rỗng, môi anh mềm mại mang theo mát mẻ, kí ức khi xưa theo đó ùa về, đôi môi này đã từng vô số lần hôn lên môi mình.

Thiệu Thành Hi nhìn bộ dạng ngơ ngác của cô, tròng mắt hiện lên sự vui thích, đưa lưỡi  ra nhẹ nhàng liếm môi cô, Hàng Tiểu Ý như bị điện giật lấy tay đẩy anh ra, Thiệu Thành Hi mượn lực lui về sau, thuận tiện đặt cô xuống ghế.  

Hàng Tiểu Ý đưa con mắt trong trẻo nhìn sang anh, không biết nói gì, tim trong lồng ngực như muốn nhảy ra.

Thiệu Thành Hi nhìn chằm chằm vào cô, đưa tay chậm rãi sờ môi mỏng, động tác này làm cho Hàng Tiểu Ý có chút xấu hổ tim đập mạnh. 

“Tuy anh chịu thiệt, nhưng em cũng không cẩn thận thật, nên anh tha thứ cho em .” Thiệu Thành Hi nhíu nhíu mày giống như không tình nguyện. 

Nét mặt Hàng Tiểu Ý khẽ biến: “Thiệu Thành Hi, da mặt anh quá dày rồi đó.”

Thiệu Thành Hiưu nhã gật đầu: “Cảm ơn đã khen.”