Editor: ChieuNinh

Mặt đất chấn động không giống tầm thường, động tĩnh như vậy, giống như có một đoàn yêu thú chạy như điên mà đến.

Kim đồng hồ trên bạch ngọc bàn rung động kịch liệt, cho dù là Khích Thành Huân, trong lòng cũng có chút khẩn trương, lo lắng gặp phải một đoàn yêu thú ma hóa.

Lực sát thương của yêu thú ma hóa so với thời điểm bình thường thì càng kinh người, bởi vì yêu thú sau khi ma hóa phần lớn dĩ nhiên là mất đi thần trí, không sợ đau đớn, chỉ còn lại có bản năng thị huyết hiếu chiến, không chết không ngừng, trừ phi hoàn toàn chém giết. Nếu như là mấy chục con yêu thú ma hóa thì không có gì, cho dù là trên trăm con cũng có thể ứng phó, nếu là ngàn vạn thì sao?

Số lượng như vậy, cũng không phải là bọn họ chỉ có chừng trên trăm người có thể đối phó.

Lúc trước khi Sở Chước bọn họ gặp được Bạo Nha Hùng ma hóa, số lượng đó cũng có ngàn vạn con, nếu như chém giết từng con, không chỉ có hao phí nhiều thời gian, còn có lo lắng thời tiết khác thường của đại lục Hắc Xuyên. Khí trời đó ảnh hưởng đối với yêu thú ma hóa nhỏ nhất, nhưng đối nhân loại mà nói sẽ khác biệt rồi.

Cho nên cuối cùng chỉ có thể do A Chiếu thiết kế dìm xuống dưới sông băng giết chết.

Mọi người khẩn trương trong lòng, chỉ là lúc này có muốn trốn tránh lại không kịp, chỉ có thể kiên trì đón nhận.

Mặt đất chấn động càng ngày càng gần, lập tức mọi người liền nhìn thấy đám yêu thú kia xuyên qua ở trong rừng băng. Một mảnh đông nghìn nghịt, như là dã thú phát cuồng, chạy như điên mà đến, như thủy triều vọt tới ở trong rừng băng. Hoặc là trực tiếp đụng gãy băng trụ, khí thế hung mãnh, quanh thân mang sát khí, làm cho người ta cực kì sợ hãi.

Sắc mặt Khích Thành Huân lập tức đã thay đổi: "Là linh tê giác cấp sáu."

Linh tê giác toàn thân đều là bảo vật, đặc biệt là cái sừng trên đầu đó, tinh hoa trên người linh tê giác. Sừng này thông thấu như ngọc bích, cất chứa linh khí thiên nhiên, vô cùng cứng rắn, vừa làm thuốc cũng để luyện khí, rất được người tu luyện hoan nghênh, giá cả ở chợ cực cao. Bình thường nếu như gặp được linh tê giác, không thiếu được đọ sức, lấy linh sừng.

Nhưng lúc này những con linh tê giác này đã ma hóa, hai mắt đỏ tươi, sừng trên đầu tối đen như mực, thân thể cường tráng sức lực vô cùng lớn, ngay cả băng trụ cũng không thể ngăn cản tiến độ bước tiến của chúng nó.

Mà loại yêu thú ma hóa này, mặc kệ là sừng hay là máu thịt, da lông, yêu đan, đối nhân loại mà nói đều không có tác dụng.

"Chư vị cẩn thận, có thể giết thì giết." Khích Thành Huân la hét một tiếng, lấy ra vũ khí trước tiên, bay vút tiến lên, bảo hộ một đám người tu luyện ở sau người.

Bích Tầm Châu xoát một cái rút ra roi băng tơ tuyết bên hông, cùng nhau tiến lên với Khích Thành Huân, nghênh diện chống lại đám linh tê giác ma hóa.

Linh tê giác tốc độ cực nhanh, chớp mắt cũng đã đến trước mặt, phát ra tiếng tru lên hưng phấn, lấy một loại thái độ xé nát hết thảy mà vọt tới.

Khích Thành Huân cầm trong tay một thanh trọng kiếm màu đen, hét lớn một tiếng, đạp lên lưng một con linh tê giác, kiếm quang hiện lên, chém xuống đầu nó.

Roi băng tơ tuyết của Bích Tầm Châu giống như một con linh xà, quanh co mà đi, nhìn như nhu tình ngàn vạn, kì thực vô cùng sắc bén, nháy mắt bò lên đầu một con linh tê giác, roi băng tơ tuyết dùng sức xoắn một cái, con linh tê giác đó cũng đầu lìa khỏi xác. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Tốc độ hai người chém giết cực nhanh, thậm chí nhanh đến nỗi chưa kịp thu hồi đầu linh tê giác, chỉ là như thế, vẫn không ngăn cản được tiến độ bước chân của đám linh tê giác tiến công như cũ. Thật sự là chúng nó số lượng nhiều lắm, chỉ trông vào hai người này chém giết, căn bản là giết không bao giờ hết.

Ở khi Khích Thành Huân động thủ, người đội Thiên Thôn cũng đã nhanh chóng kết trận, bốn người làm một tổ, hợp lực chém giết một linh tê giác, phối hợp với nhau, ăn ý mười phần, cũng thấy được bọn họ bình thường thành thói quen chiến đấu như như thế, trong lúc đó có thể cùng nhau trông coi lẫn nhau, rất nhanh quanh co hợp lực chém giết rơi đầu một con linh tê giác.

Cùng so với bọn họ, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa gia nhập thì cô độc rồi.

Sở Chước mang theo Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhảy lên một băng trụ tráng kiện cao chừng ba trượng, để cho hắn đợi ở nơi này, rồi vung kiếm đập xuống.

Kiếm quang lạnh lẽo hiện lên, một con linh tê giác đầu mình ở riêng, Sở Chước phản ứng cực nhanh, dùng phương pháp nhiếp hồn, lấy ra hồn phách con linh tê giác đó, đặt tới trong khóa hồn thạch.

Linh tê giác da dày thịt béo, vũ khí tầm thường cực ít có thể chém giết chúng nó, nhưng mà Toái Tinh kiếm cũng không phải là một dạng vũ khí bình thường, còn có thêm vào âm cát dị thủy, lúc này đây Sở Chước muốn chém giết linh tê giác cực kì dễ dàng. Không dễ dàng là linh giác tê tốc độ quá nhanh, lực lại vô cùng lớn, ở khi nàng chém giết linh tê giác, còn phải chú ý bảo vệ tốt chính mình.

Sở Chước lấy băng trụ làm trục tâm, chém giết từng con từng con linh tê giác đánh tới nàng.

Thần sắc của nàng bình tĩnh vững vàng, đại khai sử xuất kiếm chiêu, khí thế hào hùng, cho dù chính là một kiếm tu Không Minh cảnh, cũng đã có kiếm ý của mình, biểu hiện có chút không tầm thường.

Khích Thành Huân và Bích Tầm Châu tuy rằng cũng chuyên tâm chém giết linh tê giác, lại thời khắc chú ý an toàn đội viên khác, Sở Chước biểu hiện tự nhiên cũng nhìn ở trong mắt. Khích Thành Huân lại bị kinh ngạc đến, không nghĩ tới Sở Chước còn tuổi nhỏ, nhưng lại đã lĩnh hội xuất kiếm ý, nếu như để cho nàng thuận lợi trưởng thành, tương lai nhất định thành tựu bất phàm.

Hơn nữa thanh kiếm đó trong tay nàng lại không tầm thường, không chỉ có chất lượng thượng tầng, còn có một tầng dị thủy phủ trên thân kiếm.

Trong mắt Khích Thành Huân hiếm khi lộ ra vẻ tán thưởng.

Bích Tầm Châu thấy Sở Chước một mình cũng có thể ứng phó, hơn nữa bên cạnh còn có A Chiếu nhìn, vì thế cũng không lo lắng nữa, chuyên tâm chém giết đám linh tê giác ma hóa.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngồi xổm ở trên băng trụ, nhìn đăm đăm nhìn chằm chằm phía dưới, khi có nguy hiểm, kịp lúc nhắc nhở Sở Chước.

Hắn không có tu vi lại không có sức chiến đấu gì, lại còn nhờ người bảo hộ, cũng có chút ngượng ngùng, nhưng cũng biết bản thân mình nếu như cậy mạnh chạy đi xuống, chỉ biết cản trở, nên chỉ có thể an tâm để Sở Chước bảo hộ.

"Sở tỷ, cẩn thận."

Nghe được Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhắc nhở, Sở Chước ngữa người ngã ra sau, sau vài cái lộn ngược tránh đi linh tê giác vọt tới từ bên cạnh, khi huy kiếm ra, màn nước màu bạc nhàn nhạt hiện lên, thân thể cồng kềnh của linh tê giác nháy mắt ngã xuống.

Sau khi giết chết con linh tê giác này, hơi thở Sở Chước có chút không xong, nàng nhảy lên băng trụ, mang theo Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhảy vọt vài cái, lại nhảy lên băng trụ khác càng thô to hơn.

Băng trụ bọn họ đứng ban đầu đó, ầm ầm ngã xuống vỡ vụn rồi.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng lấy ra Hồi Linh đan: "Sở tỷ, Hồi Linh đan."

Sở Chước cũng không thèm liếc mắt nhìn tới một cái, cầm Hồi Linh đan lên quăng vào miệng, lại xách kiếm nhảy xuống.

Đám linh tê giác đuổi sát theo nàng, tuy rằng lực nhảy đánh của chúng nó không tốt, cũng không bay được, nhưng có thể dùng thân thể cồng kềnh va chạm băng trụ, đụng người trên băng trụ ngã xuống dưới.

Những người khác nhìn thấy phương thức chiến đấu của Sở Chước, cũng lựa chọn lấy băng trụ làm trục tâm, chém giết từng con.

Mỗi khi băng trụ bị linh tê giác đụng vỡ, thì lựa chọn băng trụ khác một lần nữa.

Chiến đấu giằng co một canh giờ, toàn bộ thiên địa tràn ngập một cỗ mùi vị máu tanh hôi.

Giữa bầu trời không biết khi nào tuyết đã bắt đầu rơi.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ khẩn trương nhìn chiến đấu chung quanh, nhìn thấy cách đó không xa vài thành viên đội Thiên Thôn hao hết khí lực, lập tức nói: "Lâm huynh đệ, đón lấy."

Người tu luyện họ Lâm nghe tiếng định vị, đã vươn tay bắt lấy gì đó Mặc Sĩ Thiên Kỳ quăng đến, cúi đầu vừa thấy, là một lọ linh đan.

Lập tức cũng không quản nó là cái gì, vội vàng mở bình đan ra, đổ ra một viên linh đan nhét vào miệng.

Linh đan vào miệng lập tức tan ngay, hóa thành một cỗ linh lực hội tụ vào linh phủ, bổ sung linh lực linh phủ khô kiệt.

Lâm Trác Vũ sửng sốt, lập tức ý thức được cái này thế nhưng là cực phẩm Hồi Linh đan, thì lắp bắp kinh hãi. Nhưng mà hắn hoàn hồn rất nhanh, phân linh đan trong bình cho những đồng bạn khác, để cho người sắp khô kiệt linh lực được bổ sung lại.

Chiến đấu liên tục ba canh giờ, rốt cục chém giết hết đám linh tê giác ma hóa.

Tổng cộng chém giết gần hai ngàn đầu linh tê giác ma hóa.

Lúc này tuyết càng lúc càng lớn, sắc trời cũng tối xuống, đã vào đêm.

Không kịp xử lý thi thể linh tê giác, Khích Thành Huân phân phó nói: "Trước tìm một chỗ nghỉ ngơi, ngày mai lại xử lý chúng nó."

Một đám người vừa mệt vừa đau, thậm chí còn có mấy người bị thương tương đối nặng, nếu như lại đến một đám yêu thú ma hóa, bọn họ thế nào cũng phải ngã xuống mà thôi. Lập tức vội vàng rời khỏi, đào động băng dưới đất ở cách đó không xa, dựng linh nhà gỗ lên, sau đó lại giấu đi cửa động băng, để ngừa hơi thở tiết lộ ra ngoài, dẫn tới yêu thú ban đêm công kích.

Trong linh nhà gỗ chôn dưới lòng đất có niệm chú giữ ấm, ấm áp hơn vài phần.

Lần chiến đấu này, có tất cả năm người bị thương, trong đó ba người bị thương rất nặng, may mắn là không có tử vong. Khích Thành Huân đối với kết quả này vẫn coi như là vừa lòng, trong lòng biết nếu không phải có Bích Tầm Châu giúp đội, chỉ sợ lần này bọn họ lành ít dữ nhiều, càng không cần phải nói chém giết xong đám linh tê giác ma hóa kia. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

"Bích tiền bối, lần này ít nhiều các người, cảm ơn." Khích Thành Huân trịnh trọng nói.

Những người khác đội Thiên Thôn vô cùng đồng ý đối với lời nói của Khích Thành Huân.

Trước không nói Bích Tầm Châu thực lực cao, ngay cả Khích Thành Huân cũng nhìn không ra nội tình. Lúc trước khi chém giết linh tê giác cũng biểu hiện ra sức chiến đấu cường đại, càng không cần phải nói Sở Chước cũng biểu hiện không tầm thường, sức chiến đấu đó đã vượt qua cảnh giới Không Minh cảnh, ngay cả bọn họ là đám Linh Quang cảnh so ra cũng kém nàng.

Còn có Mặc Sĩ Thiên Kỳ luyện đan sư này, tuy rằng không có sức chiến đấu gì, nhưng người ta có linh đan, còn là cực phẩm linh đan.

Lúc trước Khích Thành Huân mời ba người này tiến vào đội Thiên Thôn, kỳ thực chính là nhìn trúng thực lực Bích Tầm Châu, hai người tu luyện Không Minh cảnh Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ là bổ sung vào. Dù sao dám đến đại lục Hắc Xuyên thử luyện, thực lực đều ở trên Linh Quang cảnh, sẽ có rất ít Không Minh cảnh dám đến, thậm chí gần như có thể nói không có.

Cho nên cũng không trách bọn họ sẽ cho rằng như vậy.

Nào biết hai người này tuy rằng là Không Minh cảnh, nhưng chỉ có một mình Sở Chước, thì gánh vác được thực lực hai người Linh Quang cảnh. Lúc trước bọn họ bốn người một tổ mới có thể chém giết linh tê giác, còn một mình Sở Chước có thể thoải mái chém giết, còn thuận tiện dành một tay bảo hộ Mặc Sĩ Thiên Kỳ, thực lực này căn bản không giống như là Không Minh cảnh.

Ba người này quả thực đã ra ngoài dự đoán của mọi người.

Khi thành viên đội Thiên Thôn canh nấu nóng, Lâm Trác Vũ tự mình bưng tới cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước.

"Ai, Mặc Sĩ huynh đệ, huynh nói thực ra đi, kỳ thật thực lực của Sở cô nương không chỉ là Không Minh cảnh đi?" Lâm Trác Vũ tò mò hỏi.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ uống vào nửa bát canh nóng, cả người đều ấm áp lên, mới nói: "Sở tỷ quả thật là Không Minh cảnh, không lừa huynh."

Lâm Trác Vũ nhìn mặt nghiêm túc của hắn, cười cười, trong lòng vẫn không tin.

Không tin giống như hắn còn có thành viên khác, cảm thấy sức chiến đấu đó của Sở Chước, làm sao là Không Minh cảnh chứ? Chẳng lẽ nàng là bởi vì nguyên nhân gì đó, đặc biệt ẩn tàng tu vi?

Trong lòng mặc dù có suy đoán, nhưng cái này dù sao cũng là chuyện của người ta, vì thế mọi người cũng không lại tìm hiểu.

Ăn uống no đủ, lại nghỉ ngơi một phen, mọi người rốt cục tỉnh táo lại.

Sở Chước giao yêu hồn lúc trước thu thập được cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ, những yêu hồn đó đều phong ấn ở trong khóa hồn thạch, từ trong khóa hồn thạch màu xám, có thể nhìn thấy yêu hồn cuộn mình bên trong.

Lần này Sở Chước thu thập tổng cộng mười cái hồn phách linh tê giác.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưng phấn mà tiếp nhận mười khối khóa hồn thạch đó, chỉ thấy trong khóa hồn thạch màu xám, một cái yêu hồn cuộn mình an tĩnh đợi. Những linh tê giác đó sinh tiền đã ma hóa, không có linh trí, lúc này biến thành linh hồn, thật ra lại nhu thuận ôn thuần, không có lực sát thương gì.

"Sức chiến đấu linh tê giác cấp sáu không tính là mạnh, nhưng mà dùng để luyện luyện tập cũng tốt." Mặc Sĩ Thiên Kỳ cao hứng nói, cười tủm tỉm nói với Sở Chước: "Sở tỷ, cảm ơn."

Hai người đang nói chuyện, Khích Thành Huân xem qua người bị thương xong, đi đến chỗ bọn họ.

Bích Tầm Châu ngồi xếp bằng ở một bên đánh tọa điều tức, cảm giác được Khích Thành Huân tồn tại, mở to mắt nhìn hắn.

Trải qua một trận chiến này, Khích Thành Huân cảm giác được thực lực Bích Tầm Châu cao hơn hắn, đối với hắn có chút tôn trọng, nói: "Bích tiền bối, Mặc Sĩ huynh đệ, Sở cô nương, ta có một yêu cầu quá đáng."

Nghe được lời hắn nói, Bích Tầm Châu và Sở Chước hiểu rõ trong lòng, chỉ có Mặc Sĩ Thiên Kỳ cầm khóa hồn thạch vẻ mặt không hiểu.

Khích Thành Huân ho nhẹ một tiếng, có chút đỏ mặt, nói: "Lúc trước khi chiến đấu, Mặc Sĩ huynh đệ đưa chúng ta mấy bình Hồi Linh đan, Hồi Linh đan này đều là cực phẩm, chính là Mặc Sĩ huynh đệ tự mình luyện chế sao?"

"Tất nhiên." Mặc Sĩ Thiên Kỳ gật đầu.

Ánh mắt Khích Thành Huân lộ ra thần sắc hưng phấn, lại cảm khái bản thân mình quả nhiên là nhận được vận may, vội hỏi: "Mặc Sĩ huynh đệ, không biết cực phẩm Hồi Linh đan của huynh còn có bao nhiêu? Ta có thể mua một ít hay không?"

Cực phẩm linh đan rất ít gặp ở chợ, có muốn mua cũng không dễ dàng, thậm chí cung không đủ cầu, bằng không Khích Thành Huân cũng sẽ không da mặt dày lại đây.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ a một tiếng, không nghĩ tới Khích Thành Huân thế nhưng sẽ chạy tới mua Hồi Linh đan của hắn, nhịn không được nhìn về phía Sở Chước bọn họ.

Sở Chước cười nói: "Khích đại ca muốn mua cực phẩm hồi linh đan, chúng ta tự nhiên muốn cấp cho Khích đại ca cái mặt mũi này. Nhưng mà huynh cũng biết, cực phẩm linh đan khó luyện chế, mười lò không hẳn có thể được một, chúng ta cũng không có bao nhiêu..."

"Sở cô nương yên tâm, huynh đệ ruột cũng phải tính rõ ráng, chúng ta..."

Sở Chước đánh gãy lời hắn: "Khích đại ca hiểu lầm ý tứ của ta, tuy rằng A Kỳ có thể luyện cực phẩm linh đan, nhưng luyện chế ra cũng không nhiều, cho nên có thể cho mấy người Khích đại ca cũng có giới hạn, phương diện giá cả mà nói, thì ấn theo giá thị trường mà giảm hai thành để tính, huynh xem coi thế nào?" ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

"Không cần thấp hai thành, ấn theo thị trường."

"Làm sao được chứ, chúng ta và Khích đại ca quen biết một hồi, coi như là duyên phận, cứ giảm hai thành đi."

"......"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ mê mang nhìn Sở Chước và Khích Thành Huân cò kè mặc cả, một người liều mạng muốn trả nhiều hơn, một người lại muốn giảm cho đối phương một chút, tình cảnh này cứ thấy cổ quái thế nào ấy. Nhưng mà ở khi Sở Chước mở miệng, mặc kệ nàng nói cái gì, hắn rất sáng suốt không mở miệng hủy đài Sở Chước, thậm chí còn trầm mặc phối hợp.

Kỳ thực hắn đã luyện vô cùng thuần thục cực phẩm Hồi Linh đan, mỗi một lò cực phẩm không thành vấn đề, một ngày luyện mấy chục lò cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà nếu bị người đời biết, chỉ sợ sẽ đưa tới phiền toái, tuy rằng Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngốc bạch ngọt một chút, nhưng trong khoảng thời gian này đi theo Sở Chước bọn họ từng trải kinh nghiệm bên ngoài, cũng biết lòng người hiểm ác, có thể ẩn dấu thì ẩn dấu, cũng không chỗ hại.

Đợi Sở Chước và Khích Thành Huân thật vất vả đạt tới ý kiến nhất trí, Mặc Sĩ Thiên Kỳ bán mười bình cực phẩm Hồi Linh đan cho hắn.

Còn mấy bình đưa tặng lúc trước khi chiến đấu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ không có thu linh thạch, coi như hắn đưa lễ vật cho đội Thiên Thôn. Khích Thành Huân biết nếu như lại cự tuyệt, thì cũng có chút khách khí, liền thản nhiên nhận lấy.

Thành viên khác của đội Thiên Thôn thấy thế, trong lòng cũng là cực kì cảm kích, ấn tượng đối với đám người Sở Chước rất tốt.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thu được linh thạch mười bình cực phẩm Hồi Linh đan do Khích Thành Huân đưa, tuy rằng kiếm được ít hơn so với ở trong cửa hàng một ít, nhưng vẫn làm cho hắn vô cùng hưng phấn.

Lại có một khoản linh thạch vào túi, thật sự là rất vui vẻ, đợi trở về thành rồi, lập tức đi mua linh thảo lúc trước nhìn trúng ở thành Hắc Xuyên.

Vì thế đều rất vui mừng.

***

Sau một đêm nghỉ ngơi, mọi người lại trở lại mặt đất trong rừng băng.

Mấy người bị thương được an trí ở trong băng động dưới lòng đất, trước để cho bọn họ ở trong này dưỡng thương, trước hết không đi ra ngoài.

Trở lại băng lâm, đám người Khích Thành Huân trước tiên đi xử lý thi thể linh tê giác hôm qua chém giết, tránh để lại ở chỗ này, để cho yêu thú bình thường khác vô ý ăn máu thịt chúng nó, cũng ma hóa theo.

Một đêm tuyết rơi, xác chết linh tê giác dĩ nhiên bị tuyết bao trùm, mọi người tiêu phí nhiều công phu, mới đào được chúng nó ra, toàn bộ đốt cháy thành tro.

Lần này chém giết hai ngàn con linh tê giác ma hóa, được cho là một khoản lớn, thành tích như vậy vô cùng không tệ, Khích Thành Huân liền thương lượng trở về.

"Chúng ta có năm người bị thương, nếu như lại gặp được đàn yêu thú ma hóa, cũng chiếm không được chỗ tốt, không bằng đi về trước." Khích Thành Huân giải thích.

Khích Thành Huân hiểu được đạo lý chuyển biến tốt thì thu, cũng là bởi vì loại thái độ cẩn thận này của hắn, khiến cho đội Thiên Thôn từ khi thành lập đến nay, thương vong là ít nhất trong những đội ngũ khác. Ở đại lục Hắc Xuyên, muốn phát tài rất dễ dàng, nhưng có mệnh hưởng hay không thì không biết được.

Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn băng lâm u tối mịt mờ một cái, nói với Khích Thành Huân: "Như thế, vậy Khích đạo hữu đi về trước thôi, chúng ta muốn đi Phệ Ma lâm một chuyến, bắt giữ một ít Phệ Ma Thử."

Khích Thành Huân cũng không ngoài ý muốn quyết định của bọn họ, cười nói: "Tốt lắm, đầu tiên chúng ta trở về giao nhiệm vụ, chờ các người trở về lại đưa thù lao lần này cho mọi người."

Tiếp theo, thành viên đội Thiên Thôn liền rời khỏi băng lâm trở về thành Hắc Xuyên, mà đám người Sở Chước lại đi về hướng Phệ Ma Lâm.

Sau khi rời khỏi băng lâm, Sở Chước lấy ra chiếc xe trượt tuyết mua ở thành Hắc Xuyên, mấy người ngồi trên xe trượt tuyết, đi phương hướng Phệ Ma Lâm.

Ngồi ở trong xe trượt tuyết, Sở Chước lấy ra bản đồ mua ở thành Hắc Xuyên nghiên cứu.

Đại lục Hắc Xuyên làm sân thử luyện đại lục Nghiễm Nguyên, rất nhiều địa phương đã bị nhân loại thăm dò qua, bản đồ cực kì đầy đủ, ngay cả một ít khu vực nguy hiểm cũng được đánh dấu ra.

Phệ Ma Lâm cách băng lâm cũng không tính xa, có ba ngày lộ trình.

Hết chương 97.