Sở Chước đột nhiên hy vọng Bạch Ly trở về nhanh lên, lo mà quản con trai của nàng.
Đáng tiếc khi nào thì Bạch Ly về, cũng không phải lấy ý nguyện nàng là được.
Lại trải qua vài lần song tu rất nhiều ngày, Sở Chước cũng trở nên khôn khéo, nàng không hề cùng một chỗ với Phong Chiếu, ở sau khi hai con cọp con nhà Bạch Húc chạy tới tìm nàng, liền làm lơ ánh mắt u oán của con thú nào đó, ôm lấy hai con cọp con vào trong lòng ngực, mang bọn nó đến biển mây đi du ngoạn.
Phong Chiếu: “…………” Giống như xác thật làm có chút quá mức rồi.
Có hai con cọp con ở đó, Phong Chiếu rốt cuộc không dám quá mức, rốt cuộc trước mặt người ngoài, hắn cũng cho Sở Chước đủ tôn trọng, sẽ không làm mất đi mặt mũi của nàng không màng tới.
Nhưng ngầm, hắn vẫn là con thú tâm cơ như cũ.
Hắn lấy đám người Phong Ly rèn luyện là lấy cớ, tất cả đều đá ra Đông Đô Phong Vân Lâm Hải, không cho bọn họ lắc lư ở trước mặt Sở Chước dời đi sự chú ý của nàng, liền biết hắn tâm cơ không cạn.

Đáng tiếc lúc ấy Sở Chước không phát hiện dụng tâm hiểm ác của hắn, cho rằng hắn làm lão đại thật sự quan tâm các tiểu đệ thuộc hạ, để cho bọn họ tranh thủ tu luyện nhiều trong thời gian cuối cùng ở Hồng Mông.
Thẳng đến khi bị kéo vào không gian của hắn vài lần, Sở Chước mới biết được con thú này tâm cơ quá sâu.
May mắn, hiện tại cũng còn kịp.
Đáng tiếc nếu là luận tâm cơ nhỏ, thì Sở Chước vẫn thua kém hắn, Sở Chước tuy thích lo nghĩ nhiều, nhưng đều là đối ngoại, đối với người một nhà, nàng trước nay đều là ôm tâm chân thành nhất.
Hai con ấu tể Bạch Hổ chơi ở chỗ Sở Chước vài ngày sau, thì không hề tới nữa.
Sở Chước không khỏi có chút kỳ quái, dò hỏi Bạch Hiên đi ngang qua: “Hai con tiểu hổ con sao không tới nữa?”
Bạch Hiên dường như không có việc gì mà nói: “Bạch Húc đại nhân nói, tụi nó hiện tại tuổi tác không tính là nhỏ, cần phải bắt đầu hiểu biết lịch sử tộc Bạch Hổ, học tập một ít kỹ xảo chiến đấu đơn giản, trong khoảng thời gian này cũng sẽ ở tại cấm địa trong tộc, tiếp thu các trưởng lão dạy dỗ.”
Sở Chước sau khi nghe xong, cũng không hề truy vấn, cũng không thể bởi vì chính mình, mà trì hoãn giáo dục hai con cọp con.
Sau lưng Sở Chước, Phong Chiếu vỗ vỗ bả vai Bạch Hiên, vẻ mặt thần sắc vừa lòng “Làm tốt lắm”.

Bạch Hiên: “…………” Lừa gạt Tư Túc đại nhân như vậy, hắn thực chột dạ mà.
Bạch Hiên chột dạ quyết định, về sau vẫn là ít tới bên này lắc lư.
Thời gian mười năm qua thật sự nhanh.
Trong mười năm này, tuy rằng Sở Chước không tu luyện quá chăm chỉ, nhưng mà mỗi cách một đoạn thời gian song tu, hai bên đều được lợi rất nhiều, vẫn làm tu vi của nàng lấy một tốc độ cái vững vàng mà tăng trưởng, trực tiếp tăng đến Hóa Thần Cảnh hậu kỳ.

Cái này làm cho Bạch Vận mỗi lần lại đây thăm nàng, thần sắc đều vô cùng phức tạp, vén tay áo liền muốn hành hung hậu bối bất hiếu nào đó một trận.
Tuy rằng tu vi của Phong Chiếu hiện tại ở trong tộc Bạch Hổ đã là số một số hai, nhưng ở trong mắt Bạch Hổ thế hệ trước như mấy người Bạch Húc cùng Bạch Vận, thì vẫn là hậu bối lúc trước bọn họ nhìn hắn sinh ra, hậu bối làm ra chuyện đại nghịch bất đạo bực này, tự nhiên muốn đánh.
Đáng tiếc cọp mẹ không có thể đánh được hắn.
Theo Hồng Mông Cảnh mở ra, người bên ngoài rèn luyện cũng sôi nổi gấp trở về, chuẩn bị công việc quay về Đại Hoang giới.
Ngày nọ, sau song tu, Sở Chước dùng quần áo bọc lấy mình đến kín không kẽ hở, chỉ lộ ra bộ phận phần đầu trở lên, mà dưới cổ địa phương bị cất giấu, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít dấu vết ái muội.
So sánh với nàng thận trọng, con thú nào đó để trần nửa người trên, lộ ra đường cong ngực duyên dáng tinh tráng, không hề có cảm thấy thẹn mà dính ngấy ở trên người nàng, đôi tay ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, giống như con thú không xương.

Tuy rằng thời điểm nào đó vẫn là có chút túng, nhưng sau khi chuyện nên làm cũng đã làm, liền không hề thỏa mãn với thủ lễ ngày thường, hận không thể cả người đều dính ở trên người nàng.
Sở Chước vỗ vỗ hắn, hỏi: “Huynh nói, Bạch Li đại nhân có thể ở khi chúng ta rời đi Hồng Mông mà gấp trở về không?”
Phong Chiếu hàm hồ nói: “Không biết, có lẽ không thể.”
Sở Chước sau khi nghe xong, không khỏi thở dài một tiếng, nhỏ giọng mà nói: “Người áo đen kia, có phải muốn lại mở ra đi thông đạo không gian thông ma địa lần nữa, lúc trước mới khiến cho Hồng Mông mở ra sớm hơn thời hạn hay không?”
Phong Chiếu ừ một tiếng, thanh âm thêm vài phần trào phúng: “Ta nghiên cứu qua địch nhân của Tư Túc, bọn chúng là một đám kẻ hủy diệt trời sinh, cùng bộ tộc Tư Túc không chết không ngừng, có thể là bởi vì năm đó Tư Túc Phất Chước tuy lấy thân tế thiên địa, lại có thể chuyển thế trùng tu, làm cho bọn chúng vẫn không cam lòng như cũ, cho dù bị tàn sát đến chỉ còn lại có một người, vẫn sẽ không từ bỏ.


Bọn chúng núp ở chỗ tối, muốn lại phá huỷ thần hồn của nàng lần nữa, thẳng cho đến khi nàng sẽ không lại chuyển thế được nữa mới thôi.”
Sở Chước không khỏi trầm mặc.
Vì phá huỷ nhất tộc Tư Túc chuyển thế, không tiếc hủy diệt toàn bộ thế giới, xác thật không thể tưởng tượng.
Trăm năm trước, Hồng Mông chi cảnh sẽ mở ra sớm hơn, cũng là vì nam nhân áo đen kia, mong muốn lại một lần mở ra thông đạo không gian đi thông ma địa, dẫn ra nàng sau chuyển thế.
Đương nhiên, thông đạo không gian đi thông ma địa không phải dễ dàng mở ra như vậy, chỉ có một Bán Thần Cảnh là không thể nào làm được.

Nhưng mà nam nhân áo đen kia phải làm này hết thảy, vẫn là làm cho Hồng Mông chi cảnh mở ra sớm, làm người bên ngoài có thể tiến vào sớm, mà nàng cũng vừa lúc gặp thời cơ, đi theo đi vào Hồng Mông chi cảnh.
Từ một phương diện khác mà nói, kỳ thật hắn thành công.
Hắn thành công mà đưa tới Tư Túc Phất Chước chuyển thế.
Đáng tiếc, không chờ hắn tìm được Tư Túc Phất Chước chuyển thế, Bạch Ly đã theo dõi hắn.
Phong Chiếu tăng lực đạo, khảm nàng ở trong ngực, vỗ về tóc dài mềm mại rối tung của nàng, thanh âm thêm vài phần ôn tồn trìu mến: “Chước Chước, nàng không cần để ý, năm đó Tư Túc lấy thân tế thiên địa, đã làm chuyện nàng nên làm.

Dư lại, liền giao cho chúng ta, thế giới này, không chỉ là nàng bảo hộ thế giới, cũng là sinh linh khác sống ở thế giới, sinh linh sinh hoạt tại phiến thế giới này, cũng nên ra một phần lực bảo hộ nó, mà không phải đem toàn bộ trách nhiệm cùng gánh nặng đều đè ở trên một thân một người của nàng.”
Cho nên, Tư Túc Phất Chước sau khi tế thiên địa, sinh linh khác đến bảo hộ nàng, hẳn là giúp nàng giải quyết địch nhân.
Hiện tại nàng không phải Tư Túc Phất Chước, lại là Tư Túc Phất Chước chuyển thế, bọn họ vẫn là nên cùng nhau bảo hộ nàng, mà không phải làm lịch sử tái diễn.
Bán Thần Cảnh của mấy chủng tộc đồng loạt ra tay, liên hợp treo cổ địch nhân của Tư Túc, không phải là vì vậy sao?

Cảm giác được sự bảo vệ của hắn, Sở Chước mặt mày ôn hòa, càng thả lỏng mà dựa vào hắn.
Hơi thở ấm áp tràn ngập ở giữa hai người.
Sau một lúc lâu, Sở Chước đột nhiên hỏi: “A Chiếu, huynh nói Yến Nhã Chính cùng những kẻ hủy diệt đó là một đám sao?”
Từ sau lần gặp mặt ở động phủ tội yêu Nhật Thực Hỏa Nhai, những năm gần đây, Sở Chước vẫn luôn không thám thính được tin tức của Yến Nhã Chính, tộc Bạch Hổ phái người đến Tây Cảnh Liệt Hỏa Đảo đi hỏi thăm, cũng không thể nghe được gì về hắn, phảng phất như người này đã biến mất khỏi Hồng Mông.
Đương nhiên, xét thấy thực lực của Yến Nhã Chính, cùng với việc hắn mưu hoa, Sở Chước biết, Yến Nhã Chính vẫn chưa biến mất, có khả năng ngủ đông ở chỗ nào đó, tại thời điểm thế nhân không chú ý, thì xuất hiện một lần nữa.
Phong Chiếu hơi hơi mở to mắt, trong mắt chợt lóe mà hiện kim mang, thần sắc trở nên lãnh khốc: “Hắn cùng kẻ hủy diệt hẳn là không liên quan.”
“Đó là thời kì thượng cổ?” Sở Chước trên mặt lộ ra vẻ như suy tư gì đó.
Phong Chiếu bình tĩnh mà phân tích: “Nếu hắn nói, hắn cũng là người chuyển thế trùng tu, ta phỏng đoán, hắn hẳn là người thượng cổ, bởi vì sách luân hồi có thể luân hồi chuyển thế.

Ta tuy không biết hắn tại thời kỳ thượng cổ là thân phận gì, tóm lại là không thoát khỏi cùng tội yêu, cũng không biết những việc mà hắn đã làm, mục đích là vì cái gì.”
Tâm nguyện lớn nhất của tội yêu thời kỳ thượng cổ, chẳng qua là muốn tẩy đi máu một tộc khác trong thân thể, hoặc trở thành Thần tộc, hoặc trở thành Bách tộc.
Nhưng Yến Nhã Chính, làm một tội yêu, lại không cách nào suy đoán mục đích của hắn rốt cuộc vì cái gì.
Sở Chước nghe hắn phân tích, trong lòng kỳ thật cũng không có cơ sở.
Nàng cho rằng nàng cùng Yến Nhã Chính không chết không ngừng, nhưng vài lần giao thủ, hắn lại nhiều lần có giữ lại; nếu như hắn muốn làm cái gì, cũng nên để lộ ra mục đích của chính mình, mà không phải vẫn luôn vì cái chết của Từ Nô Song mà canh cánh trong lòng.
Sau một lúc lâu, Sở Chước hơi khẽ thở ra: “Thôi, dù sao hắn sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ tái xuất hiện, ta có dự cảm này.”
Phong Chiếu hôn hôn sườn mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Đến lúc đó sẽ hỏi rõ ràng, bằng không……”
Hắn nói dù chưa xong, nhưng hiển nhiên sát ý đối với Yến Nhã Chính không hề giảm.

Khi hai người đang ôn tồn, ngoài cung điện vang lên tiếng gọi của Sở Nguyên Thương.
“Khuê nữ, cha đã về rồi, con ở đâu? Nhanh ra đây, nhìn xem cha mang thứ tốt gì về cho con ……”

Sở Nguyên Thương lớn giọng một đường xuyên qua trong toàn bộ cung điện Lâm Hải, vô cùng chói tai, không khí có tốt đẹp cũng bị hắn làm cho không còn, Phong Chiếu vốn còn tưởng lừa Sở Chước lại tiếp tục hành việc song tu nháy mắt đen mặt, cảm thấy nhạc phụ này thật là sẽ không xem thời cơ.
Sở Chước thoáng giật mình, đẩy ra con thú nào đó dính dán ở trên người, nhanh chóng mặc quần áo, vận chuyển linh lực một vòng ở trên người, thực mau dấu vết chổ mà quần áo không che đến được biến mất đến không còn một mảnh, da thịt oánh nhuận không tì vết.
Phong Chiếu u oán mà nhìn những dấu vết biến mất đó, hắn nỗ lực mà thêm vào như vậy, đồ vật xinh đẹp như vậy, lại bởi vì Sở Nguyên Thương mà không còn, trong lòng càng không thích nhạc phụ này.
Hai người chỉnh lý bản thân mình xong, ra khỏi phòng.
Đi đến đại điện trong cung điện, phát hiện không chỉ có Sở Nguyên Thương đã trở lại, Phong Ly bọn họ cũng đều trở về.
Nhìn đến Sở Chước bọn họ, một đám tiểu động vật nhào tới, ríu rít mà kêu chủ nhân, Sở Nguyên Thương đẩy một đám tiểu động vật ra, cứng rắn mà chen chúc đến trước mặt khuê nữ, đều đưa thứ tốt hắn có được từ rèn luyện bên ngoài đến cho nàng.
Mấy thứ này xác thật rất tốt, đều là thích hợp Sở Chước hiện tại yêu cầu, có thể thấy được khi Sở Nguyên Thương tu hành bên ngoài, cũng vẫn luôn nhớ thương khuê nữ của hắn.

Sở Chước cảm động lòng thương yêu của hắn, cười nhận lấy, ôn thanh nói: “Cha, cảm ơn người, con thực thích.”
Sở Nguyên Thương cười tủm tỉm: “Chờ quay về Đại Hoang giới rồi, chúng ta đi Vực Ngoại Chi Cảnh, ta nghe nói Vực Ngoại Chi Cảnh có mấy chỗ cũng không ít thứ tốt, đáng tiếc thời gian ta ở Đại Hoang giới cũng không nhiều, bằng không là có thể trước tiên cất giữ chút đồ vật để lại cho con.”
Đối với hành vi Nguyên Thương mỗi khi đi đến một chỗ, gặp được thứ tốt liền thích giấu đi, chờ khuê nữ hắn đi lấy, mọi người đã thói quen.
Sở Nguyên Thương một người liền bá chiếm Sở Chước, những người khác chen không vào, tuy rằng bất mãn, nhưng nể tính hắn là Sở cha, cũng không so đo.
Phong Chiếu lướt ánh mắt qua Phong Ly và các tiểu đệ, vừa lòng phát hiện, mười năm này, bọn họ thu hoạch không ít, có thể thấy được không có lơ là tu luyện.
“Lão đại, A Kỳ đâu.” Hỏa Lân xem đại điện một cái, chưa thấy được Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
“Đang luyện đan.”
“Là Yêu Nguyên Đan sao?” Túm tay áo Bích Tầm Châu, Long Tích giống một nữ nhi ngoan theo sát phụ thân hỏi.
Phong Chiếu liếc mắt nhìn nàng một cái: “Đại khái là vậy.”
Sau khi nghe xong, bọn người Long Tích là vui mừng lộ rõ trên nét mặt, nếu Mặc Sĩ Thiên Kỳ thành công mà luyện chế ra Yêu Nguyên Đan, Bích Tầm Châu có thể bổ túc yêu đan, liền có thể tiếp tục tu luyện, tương lai bọn họ cũng không cần lại lo lắng hắn bị bỏ rơi ở phía sau.
Bọn họ đã thói quen cuộc sống mọi người cùng nhau rèn luyện, thiếu người nào cũng không được..