Một lát sau, hai chị em nhà Hảo đang rất sợ mà bám vào Đoàn Huy cũng quay về.

Hoàng My vừa ăn hết tinh thạch xong liền nhìn qua.

Cảnh tượng thằng chồng tương lai được hai cô gái xinh đẹp bám áo hai bên làm cô vợ điềm tĩnh ngày nào bỗng cầm súng lên.

Hoàng My dí súng vào hướng Đoàn Huy làm hai cô gái kia giật mình.

Họ biết mình như vậy với người có người yêu là không phải nhưng họ không biết phải dựa dẫm vào ai trong lúc này.

Nhờ Đoàn Huy ở đó nên họ mới được cứu, họ sợ những con Zombie khác sẽ xông ra nên chỉ dám đứng gần anh.

- Lên xe.

- Hoàng My ngẩng mặt lên, đôi mắt tức giận ra lệnh.

Cô nổ một phát súng như trút hết sự tức giận vào còi bắn.

Nhan Kì và Kì Nhan giật mình núp sau Đoàn Huy.

Anh chỉ cười cho qua chuyện vì anh biết thừa phát súng ấy không nhắm vào mình.

Một con Zombie to lớn ngã xuống một tiếng "rầm" rất to làm hai cô gái quay lại nhìn.

Con Zombie xấu xí làm hai chị em Nhan Kì hoảng sợ, trong khi Đoàn Huy đang mau chóng lên xe.

- Hình như tôi chiều anh quá nên anh hư đúng không? - Hoàng My quay quay khẩu lục bạc yêu thích.

- Không có mà...!
- Thôi.

Anh thích là...tôi đá anh ra khỏi xe đấy.

- Cô gái xinh đẹp với đôi mắt sát khí cất khẩu lục bạc đi.

- Vâng vâng...! - Đoàn Huy như chú cún mà cúi đầu vâng dạ.

- Hai cô gái kia cũng lên xe rồi.

Đi tiếp thôi! - Nam Vũ nhắc nhở cặp đôi này vì lười ăn cẩu lương.

Sau vài vòng nữa thì đã gần tối, nhóm người lại đến một nơi khác nghỉ, Đoàn Huy lái xe đến một nhà trọ trông cũng tạm ổn, có thể sống được.

- Xuống xe thôi mọi người.

- Đoàn Huy nhẹ nhàng dừng xe rồi gọi mọi người xuống.


- Cuối cùng cũng đến điểm dừng chân.

Sắp được ngủ rồi! - Đào Quan vui vẻ nhảy xuống xe.

- Hôm nay là một ngày đáng sợ.

- Nhan Kì nắm tay em gái bước xuống xe với tâm trạng không tốt.

- Chúng ta sẽ chọn phòng chứ? - Nam Vũ bước xuống xe với tâm trạng vui vẻ.

- Đương nhiên rồi! 3 phòng vẫn như cũ nhỉ? - Đoàn Huy vuốt tóc vợ yêu rồi bế cô xuống xe.

Sau khi mọi người chọn phòng cho mình xong thì tập chung lại một phòng ăn tối.

- Hôm nay là bữa tối cuối sau chuyến hành trình, nên để tôi và Kì Nhan nấu một bữa thịnh soạn nhé! - Nhan Kì cười vui vẻ, hỏi ý kiến mọi người.

- Nếu cô muốn thì được thôi.

- Nam Vũ nhún vai, tỏ vẻ thích thì làm không thích thì thôi.

Đào Quan đang cười khoái chí vì sắp được ăn đồ người ta nấu.

Hoàng My vẫn ngồi yên, không để ý.

- Hà Nhi, cô có thể vào giúp chúng tôi không? - Nhan Kì nhìn sang cô gái xinh đẹp kia.

- Xin lỗi! Tôi không có nhu cầu.

- Hoàng My ngắm bộ móng tay đã lâu chưa chăm sóc của nguyên chủ.

- À...vậy được thôi.

- Nhan Kì gãi đầu rồi cười ngượng, đi vào bếp.

- Sao cô không giúp cô ấy?! 3 người sẽ nhanh hơn 2 người mà.

- Đào Quan muốn ăn nhanh nên rất không thích điều này.

- Cô ấy không ăn.

Cô ấy không cần nấu.

- Đoàn Huy khó chịu ra mặt khi thấy người khác tỏ vẻ không vui với vợ mình.

Hoàng My cũng gật đầu một cái phụ hoạ.

Hai người kia cũng không biết nói gì, đúng là mấy ngày đi cùng nhau họ không thấy Hoàng My ăn bất cứ thứ gì ngoài những cục đá kia.

...____________________...!
Ăn tối xong thì mọi người lại quây quần ngồi nói chuyện.

Nói chuyện linh ta linh tinh xong thì đi ngủ.

Mọi người đã về phòng hết, chỉ còn Hoàng My và Đoàn Huy ở lại.

- Tối nay ra ngoài ngủ.

Không cho anh ngủ với tôi nữa! - Hoàng My bắt đầu dở trò giận dỗi.

- Thôi mà bảo bối.

Anh không cố ý mà...!! - Đoàn Huy như muốn khóc mà biện hộ.

- Đi mà ôm Nhan Kì với Kì Nhan ngủ ấy.

Đừng ngủ với tôi nữa.

- Bảo bối tha thứ cho anh đi mà.

- Không.

- Làm ơn...!
- Không!
- Anh hứa lần sau sẽ không như thế nữa.

- Còn có lần sau?!
- Không không! Không có lần nào nữa...!
- Bây giờ anh nghe lời tôi hay nghe lời hai chị em nhà Hảo?!
- Nghe lời em...!
- Anh là người yêu tôi hay người yêu hai người đó?!
(Cái này là hỏi đóng giả làm người yêu của ai nha, không phải là hai nam nữ chính của chúng ta làm người yêu nhau rồi đâu)
- Người yêu em...!
- Anh ở với tôi hay ở với hai người đó?!
- Ở với em...!
- Vậy đi với hai người đó làm gì?! Còn cho nắm áo nữa.

Sao không nắm tay nắm chân gì luôn đi?!
- Họ tự nắm áo anh chứ anh có bảo họ nắm đâu...!
- Anh không biết giật ra hả?! Bộ anh bị ai dán băng keo vào miệng hay sao mà không nói được!
- Thôi mà.

Anh biết sai rồi...!
- Biết sai chưa?!
- Rồi...!!
- Nhà là phải có nóc! Nghe chưa?!

- Dạ!
Sau cuộc trò chuyện sến súa là sự mắc ói của tác giả và đám người đang nghe lén kia.

Họ hết nghe tiếng rồi nên chạy lại về phòng.

Hoàng My và Đoàn Huy cùng bước về phòng đi ngủ.

...____________________...!
Sáng hôm sau, Nam Vũ là người lái xe.

Đám người đang trên đường đi đến căn cứ thì bị Zombie bao vây.

Mọi người đều xuống xe chiến đấu vì Zombie rất đông.

Chiến đấu một hồi thì Zombie đã vơi đi một nửa.

Mọi người nhảy lên xe định chạy đi.

Nhưng trước khi Hoàng My kịp lên xe thì Kì Nhan đứng gần chiếc xe vì quá sợ hãi mà đẩy Hoàng My vào đám Zombie rồi nhảy lên xe.

Nam Vũ không biết gì mà chạy một mạch đi.

Hoàng My đứng giữa một đám Zombie, trơ mắt nhìn chiếc xe chạy đi.

Cô che mắt mình lại, ngẩng mặt lên trời và phát ra tiếng cười quái dị đáng sợ.

Đoàn Huy bỗng nhận ra điều gì không đúng.

Bảo bối của anh đâu? Anh nhìn khắp xe không thấy cô, nhìn lên mui xe cũng không thấy cô.

Và rồi anh nhận ra lập loè thứ bị đẩy ra vừa nãy là vợ, mắt anh đỏ hoe liếc xuống ghế sau.

Người ngồi ở đằng sau anh không ai khác là Kì Nhan.

Người bị đẩy ra và cửa xe ngay lập tức đóng lại, người đẩy sẽ là người ngồi ngoài cùng, nãy giờ cũng không có sự đổi chỗ nào nên chắc chắn rồi, người đẩy vợ anh vào đám Zombie là Kì Nhan.

- Kì Nhan! - Đoàn Huy đen mặt lại, trầm giọng xuống.

- Có chuyện gì sao? - Kì Nhan lúc này mới trấn tĩnh lại mà trả lời.

- Cô phải biết chuyện gì chứ?!! - Đoàn Huy liếc một cái liếc không hề thiện cảm.

- Chuyện...chuyện gì...? - Kì Nhan run run sợ sợ, vẫn chưa biết mình đã làm sai điều gì.

- Anh làm gì vậy?! Giọng điệu đó là sao?! - Nhan Kì cảm thấy Đoàn Huy định làm gì em gái mình thì khó chịu.

- Ha...Cô nói xem...tôi phải dùng giọng điệu như thế nào để nói chuyện với kẻ muốn giết chết người tôi yêu?!! - Đoàn Huy tức giận đến cười sảng.

Lúc này mọi người trong xe mới nhận ra rằng không thấy Hà Nhi, đồng loạt mọi người nhìn về phía Kì Nhan.

Kì Nhan cũng giật mình, cô ta không ngờ thứ mình đẩy ra lúc đó là Hoàng My.

- Bằng chứng đâu anh nói Kì Nhan muốn giết Hà Nhi?! - Nhan Kì cũng sợ nhưng cô ta còn tin em gái mình một chút.

Mọi người trong xe cũng nghĩ vậy.

Sao Đoàn Huy có thể nói Kì Nhan giết Hoàng My được?
- Không..không..! Thật sự...tôi không muốn giết cô ấy...! Không...!- Kì Nhan hoảng sợ mà che tai lại an ủi chính mình.

Nhan Kì không ngờ em gái mình lại là kẻ giết người.

Cô ta lùi lại, trợn to mắt nhìn vào cô gái đang hoảng sợ kia.

Ánh mắt của Đoàn Huy trở nên vô hồn, tay anh đưa vào túi, lấy ra chiếc điện thoại của mình.

Anh bấm vào một số máy quen thuộc.

- Alo? - Giọng nói Đoàn Huy có phần trầm ấm.

- |Chịu gọi cho tôi rồi sao?|
Vì chiếc xe đang có không khí yên ắng lạ thường nên một tiếng động trong xe thì ai cũng nghe rõ mồn một.

Giọng nói trong trẻo quen thuộc của ai kia phát ra làm cả xe ngạc nhiên.

- Em ổn chứ? - Đoàn Huy mỉm cười.

- |Chắc chắn rồi! Ai có thể cản được đường của tôi chứ?|
- Có cần anh đến đón em không?
- |Tôi vẫn còn muốn đi chơi.

À mà ăn gì thì ăn, nhớ để dành kẹo lại cho tôi đấy.|
- Biết rồi.

Tạm biệt bảo bối.

Khi nào đến căn cứ thì nhớ báo trước với anh.

- |Không cần làm mấy việc phức tạm vậy đâu.

Ngày mai tôi sẽ đến đó.|
Sau câu nói dễ dàng như vậy thì Hoàng My cúp máy.

Cô tiếp tục cuộc dạo chơi bên cạnh những bạn Zombie đang chờ mệnh lệnh của kẻ cấp cao hơn.

Hoàng My đi đến một ngôi nhà có người ở bên trong.


Cô tia được bên trong nhà là một đám giang hồ sở khanh.

Cô đứng ở gần căn nhà đó rồi dụ Zombie cùng diễn vở kịch "Mỹ nhân gặp nạn".

- Có ai không?! Cứu tôi với.

Đám Zombie càng ngày càng tiến lại gần, nhưng không phải là để ăn thịt mà là để nghe mệnh lệnh.

Bỗng đám người sở khanh đó nghe thấy tiếng thét trong trẻo của cô gái xinh đẹp này mà chạy đến tiêu diệt Zombie.

- Cô gái có sao không? - Đám người quay lại hỏi han.

Trước mặt họ là một cô gái có làn da trắng như tuyết, môi đỏ như son, mái tóc trắng xoá ngang lưng.

Xinh đẹp tuyệt trần chính là cô.

- Cảm ơn các anh.

- Hoàng My cười một nụ cười vui vẻ.

Từ lúc nào Lưỡi hái Tử Minh đã đứng đằng sau họ.

Một cái quạt nhẹ nhàng, cả đám người giang hồ sở khanh đã bay đầu.

Tử Minh cười khoái chí mà hút máu vào con rồng, rồi lại biểu cảm như máu quá dở.

- Ngươi có máu mà uống là vui rồi.

Đòi hỏi thế nhờ! - Hoàng My "chậc" một tiếng.

- Nhưng phải nói là máu này quá dở đó, thôi kệ.

Dù gì cũng đủ lên cấp tiến hoá rồi.

- Tử Minh nói xong thì phát ra ánh sáng vàng.

Từ cây lưỡi hái vô vị, Tử Minh trở thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú với bộ đồ đen lạnh lùng.

- Ngươi đẹp trai lắm! - Hoàng My cười, vỗ tay như khen thưởng.

- Đẹp trai sao bằng thần?! - Min Cẩu xuất hiện cà khịa.

- Này con chó kia! Ông đây rất đẹp trai nhá! - Tử Minh chống hông cúi người nhìn Min Cẩu bé tí.

- À thế à! - Min Cẩu cũng biến thành Min, chàng quản gia đẹp trai.

- À thế làm sao mà à.

- Tử Minh nhếch miệng.

...____________________...!
_________**Góc trò chuyện cùng tác giả**
Thứ năm, ngày 19 tháng 11 năm 2020
Thời gian đăng: 12 giờ
Thời gian hoàn thành: 11 giờ 11 phút
Tuần trước ad đã thi xong và đã có điểm.

Số điểm hơi làm ad buồn một chút nhưng không sao, ad thấy nó có vẻ ổn.

Đây là bảng điểm của ad:
Ad có chút thất vọng về bảng điểm của mình vì điểm của con bạn ad rất cao.

Thôi dẹp chuyện điểm số qua một bên.

Hôm nay là ngày 19 tháng 11 là ngày Quốc tế Nam Giới, chúc mấy bạn nam lớp mình cố gắng học giỏi chăm ngoan.

Chúc bác, bố, chú luôn mạnh khoẻ.

Chúc mấy anh, em trai luôn chơi game giỏi, học giỏi, làm việc tốt.

Hôm nay cũng là kỉ niệm ngày cưới của bố mẹ ad, vì là một ngày đặc biệt nên ad đăng chương này cho mọi người là hơn 2000 chữ.

Mọi người hãy luôn ủng hộ tiểu thuyết của ad nha.

Ad đi học đây.