Doanh Viên Thiện tự.

Yến Bình Phi cùng Tống Tử Thiệu thật sự mang vô số quan binh, cầm lấy ngọn đuốc bao vây toàn bộ đường dưới, trước cửa chùa, quan binh cũng lục đục, đứng ở hai bên.

“Tô công tử, Tam hoàng tử đang chờ người, xin người hãy đi cùng thuộc hạ đi.”

Yến Bình Phi đi lên thềm đá, quỳ xuống một chân, khoanh tay nói.

“Sợ là ta chỉ có thể phụ lòng của Tam hoàng tử.”

“Xin Tô công tử đừng làm khó xử thuộc hạ.”

Tô Thiếu Sơ thở dài, nhắm mắt. “Thư Phương.”

Lý Thư Phương ôm lấy hông của nàng, tung người bay lên, chân đạp lên tượng đá trước thềm chùa, thân thể càng bay cao hơn, bỏ mặc quan binh đứng dưới thềm đá trơ trọi một mình.

“Người đâu – - bao vây khu rừng, không cho bọn họ chạy thoát!”

Dưới chỉ thị của Yến Bình Phi, đám quan binh võ vệ nhanh chóng bao vây cả khu rừng.

Lý Thư Phương ôm Tô Thiếu Sơ, dây thừng tím trên người động đậy, thanh kiếm bay lên giữa trời, bầu trời đêm yên tĩnh như bị xé rách ra, nhìn thấy mọi người đều chạy về phía khu rừng đón người, hắn chậm rãi đáp xuống.

Lý Thư Phương vừa đáp xuống bên dưới, bọn quan binh võ vệ đã lập tức vây quanh bọn họ, đằng sau cũng có người đáp xuống theo, hắn vừa định ôm Tô Thiếu Sơ nhảy lên lần nữa, kiếm thế mãnh liệt sắc bén phía sau đã bức đến, làm hắn giật mình nhanh chóng đỡ lấy, vì sợ ảnh hưởng đến Tô Thiếu Sơ nên hắn đành phải đẩy nàng về phía sau mình.

“Khụ, Thư Phương, ta phải giới thiệu một chút, đây chính là cao thủ xuất thân từ Nam Nguyên, luôn luôn giúp đỡ Tam hoàng tử tác oai tác quái – Phong Ngôn.”

“Ồ!” Từ kiếm pháp cũng nhận ra được thân phận của người này. “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, ngươi thích chết kiểu nào, đâm qua yết hầu, xuyên tim hay xuyên não? Đoạn Ly đao sẽ giúp ngươi chết theo cách ngươi mong muốn, đưa tiễn ngươi một đoạn đường.”

Phong Ngôn lạnh lùng đạm mạc chẳng thèm trả lời, chỉ yên lặng liếc nhìn Tô Thiếu Sơ.

“Tứ thiếu, đa tình quá cũng không phải là tốt.”

“Ừ.”

“Phong Ngôn không muốn đả thương ngươi thôi, nếu là Tam hoàng tử ra tay, hẳn là không đơn giản như vậy rồi.”

Vài câu nói đã đủ hết những lời hắn muốn nói, Tô Thiếu Sơ thở nhẹ, cho dù Phong Ngôn có đánh thắng Lý Thư Phương hay không, tối nay, hai người đánh nhau, bọn thị vệ, quan binh kia, chỉ là một khúc nhạc dạo, thứ Chu Dục muốn chính là nàng tự trở về bên cạnh hắn.

Xem ra, nàng đành phải đi đến bước cuối cùng.

“Nói với San San…” Nàng dựa vào bên cổ Lý Thư Phương, thấp giọng nói: “Ta và Chu Dục, chỉ một người mới được sống!”

“Có ý gì?” Lý Thư Phương kinh ngạc.

Tô Thiếu Sơ chỉ cười một tiếng, vỗ nhẹ mặt của hắn.

“Con trai ngoan, ngươi đừng có nhân cơ hội thì trốn đi nữa, hại ta lại thêm mấy năm không được gặp ngươi.”

“Hả? !” Có ý gì chứ …

“Khụ, kiếm pháp của ngươi tốt, không có ai đến gần ngươi được, vậy nên ngươi đi xuống phía sau cản người đi!”

Trên thềm đá, Tô Thiếu Sơ dùng sức đẩy Lý Thư Phương xuống – -

“Hai người ở cùng nhau rất khó thoát thân, mọi việc sau này giao cho ngươi.”

“Thiếu Sơ – - “

Lý Thư Phương nhanh chóng nhảy trở về, khi ngẩng đầu lên đã thấy nàng bị Yến Bình Phi đưa đi, hắn vội vàng muốn nhảy lên, nhưng kiếm chiêu của Phong Ngôn đã ngăn chận hắn!

Trong một góc tối, đôi đồng tử nhẫn nhịn đã lâu, nhìn thấy được hai người như khó chia lìa, Tô Thiếu Sơ không chút giấu giếm tình cảm với người kia, còn tựa đầu vào người đối phương, làm cho hắn không chịu nổi, tay nắm chặt thành quyền, gân xanh cũng bắt đầu nổi lên.

Đông Vực Đại hoàng tử, Lưu Tinh kiếm thủ Lý Thư Phương, rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai mới thật sự là người trong lòng của ngươi?

“Tam hoàng tử.” Chu Dục đưa tay lên, ý bảo võ vệ đưa cung tên lên.

“Bổn hoàng tử nên làm thế nào mới thật sự có được ngươi? Chẳng lẽ thật sự biến ngươi thành một khối thi thể lạnh lẽo mới được hay sao?”

Kéo dây cung, mục tiêu đã định, Chu Dục lạnh lẽo bắn tên ra - -

Nghe thấy tiếng động lớn, Tô Thiếu Sơ quay đầu lại, nhìn thấy một cung tên xé gió đưa đến, nàng kinh ngạc gọi – -

“Thư Phương – - “

Mũi tên này không phải bình thường, Tô Thiếu Sơ xoay người xông đến, lại thêm một mũi tên bay đến, mũi tên này xuyên qua vai của nàng – -

“Tô công tử!”

Thấy Tô Thiếu Sơ trúng tên, quỳ xuống mặt đất, Yến Bình Phi cũng phải khiếp sợ nhìn chủ nhân, Phong Ngôn đã đi đến bên cạnh Tô Thiếu Sơ, xé vạt áo ra tạm thời băng bó cho nàng, những chuyện khác phải đợi trở về rồi mới có thể xử lý.

“Lý Thư Phương đã rời khỏi.”

“Vậy … sao?” Tô Thiếu Sơ tự tiếu phi tiếu, mũi tên đầu tiên là để thử nàng ư? Thử vị trí của Lý Thư Phương trong lòng nàng, chỉ cần nàng dám quay đầu lại, thì mũi tên thứ hai sẽ chọn nàng làm mục tiêu.

Ha ha, đến nước này, hắn quả thật đã giận điên rồi.

“Tam hoàng tử.”

Nghe thấy tiếng gọi cung kính của đám võ vệ, nàng nhịn đau, nhưng còn chưa kịp ngẩng đầu, đã bị hắn thô bạo đưa cằm dưới lên, nghênh đón nàng là đôi mắt tuấn mỹ nhưng âm trầm đáng sợ kia.

“Tối nay đúng là làm Thiếu Sơ yêu đệ cảm thấy vui sướng, nhưng thật sự phải nói, chỉ một Lý Thư Phương thì không đủ!”

“Nếu Tam hoàng tử thích, ta có thể … phụng bồi.”

“Không được đùa bỡn với Tam hoàng tử nữa, ngươi vĩnh viễn cũng không chịu nghe lời.” Nụ cười trên mặt Chu Dục biến mất, lạnh lùng nói.

Tô Thiếu Sơ nhịn không được cười nhẹ, chậm rãi nhếch môi khinh bỉ hắn, “Thiếu Sơ… không có phúc đó, không đáng nhận ân hoàng tộc.”

“Xem ra, yêu đệ rất thích ép bổn hoàng tử dạy dỗ ngươi.”

***

Bên trong ‘Vân Lưu các’, thân thể nửa trần truồng nằm úp sấp xuống mép giường, khéo léo đưa đẩy cái đệm trắng mềm mại dưới vai trái, mũi tên đã được gỡ ra, vết thương không ngừng chảy máu, nhuộm cả giường đệm phía dưới cũng một màu đỏ tươi.

“Yêu đệ, có đau không?”

Giọng nói đáng sợ, dịu dàng hướng về gương mặt cứng nhắc phía trước, cánh môi của nàng còn cứng nhắc hơn cả gương mặt, lẩm bẩm nhẹ nói gì đó, sau đó nhấp chặt lại, giống như đang chịu đựng thứ gì đó!

“Ai bảo ngươi luôn không nghe lời như vậy, lại muốn rời khỏi bên cạnh bổn hoàng tử, ta đã sớm cảnh cáo ngươi, sẽ xảy ra chuyện, hiểu không?” Hắn cười, cầm lấy chai thuốc đổ bột xuống vết thương.

“A a – - “

Bột rắc xuống vết thương, như thể đang xẻo từng miếng thịt của nàng vậy, càng làm nàng thấy khó khăn là, bên dưới, dục vọng của hắn đang tung hoành trong cơ thể của nàng.

“Sao nhìn ngươi đau đớn thế? Là vết thương hành hạ hay là tiểu tử kia dữ tợn quá? Yêu đệ cũng nên lượng thứ cho nó, tối nay nó rất không hài lòng về ngươi!”

Từ lúc nàng tỉnh lại, đã phát hiện đặt bên cạnh giường là thuốc trị thương và bông vải trắng, ý thức còn chưa kịp tỉnh táo lại, giọng nói thăm hỏi ân cần quen thuộc theo phía sau truyền truyền đến, làm nàng thở gấp rên rỉ.

“Ngươi đúng là … Vô sỉ, hoang dâm… Tàn, tàn bạo … Làm cho ta không biết nên nói gì.”

“Bổn hoàng tử trước giờ luôn giữ chữ tín với những lời ta đã nói, ta đã cảnh cáo yêu đệ nhiều lần, làm việc xấu thì phải nhận lấy hậu quả, về điều này thì … Bổn hoàng tử đã nói, tối nay phải cho tiểu tử này hảo hảo đi vào!”

“Yêu đệ, cánh tay này đừng lộn xộn quá, dù bột thuốc có thể cầm máu nhưng nếu yêu đệ còn làm động đến vết thương nữa, cho dù là thuốc tốt đến mấy cũng là vô dụng, aiz, yêu đệ thật đáng thương, trúng mũi tên này phải nằm trên giường tịnh dưỡng vài ngày.”

Theo giọng nói ân cần của hắn, bên dưới không ngừng trêu chọc thân thể mềm mại trắng như tuyết, nàng muốn động một cái, lập tức động đến vết thương bên vai, đau đớn không thôi!

“Vì hành động của yêu đệ ngươi tối nay, bổn hoàng tử nhất định phải hảo hảo thưởng thức ngươi mới đúng, phải làm ngươi cảm thấy thẹn, vì đó là niềm vui thú lớn nhất của bổn hoàng tử.”

“Ngươi… Thật đáng sợ!” Con ngươi hung ác nhìn hắn, ẩn sâu trong đó là bất khuất kiên cường.

“Ha ha ha – -” Chu Dục rét lạnh cười, cắn răng nhả ra từng từ, từng chữ đầy hận thù, “Một câu nói của ngươi, chúng ta cứ từ từ thưởng thức đi!”

Tiết tấu bên dưới càng thêm rong ruỗi, hoàn toàn chà đạp thân thể mềm mại không thương tiếc, vết thương trên vai vì cơ thể cử động quá độ mà bắt đầu chảy máu lại, từng giọt từng giọt thấm xuống giường đệm phía dưới.

“Thân thể này đúng là xinh đẹp tuyệt sắc, làm ta hoàn toàn không muốn buông ra.”

Thân thể đau đớn vạn phần, tình dục lại như làn sóng ập đến bao phủ cả người nàng, hai cảm giác trái ngược đan xen vào nhau, như thể muốn cướp đi ý thức và tôn nghiêm của nàng.

“Không… Tam hoàng tử, a …” Nàng run rẩy ngâm lên, mang theo đau đớn và rên rỉ.

Hắn vô tư đùa bỡn với chủ nhân của thân thể này như không biết gì, nhìn thấy nàng đau đớn vì vết thương trên bả vai, rồi đẩy nàng lên đỉnh cao của tình dục, luật động dần chậm lại, hắn chậm rã thưởng thức nhìn nàng đau đớn vì vết thương, rồi lại khó chịu giãy dụa vì dục vọng.

“Trong đau lại có dục, đúng là mất hồn lòng người nha!”

Thấy nàng nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, trong con ngươi đọng lại vài phần hoảng hốt, Chu Dục khẽ cười, luật động bắt đầu nhanh trở lại, nhưng không khác gì một hình phạt tàn nhẫn với nàng.

“Ngươi hận bổn hoàng tử lòng dạ độc ác đúng không?”

Không muốn kích thích hắn càng thêm tức giận, càng thêm dục vọng, nàng đành phối hợp với luật động của hắn, tiếng thở dốc của hai người đan xen vào nhau vang lên.

“Ngươi hiểu rõ, phụ hoàng và Nam Nguyên Thánh nữ đã chết có khúc mắc tình cảm với nhau, quá trình trưởng thành của ta, mọi người đều dùng đền bù để lấp đầy nó, tám tuổi, khi luyện kiếm, ta bất cẩn giết người, phụ hoàng, mẫu hậu chỉ dỗ dành ta, bảo ta đừng quan tâm đến chuyện đó, bởi ta là cao cao tại thượng Thiên gia hoàng tử, mạng của bất kỳ kẻ nào cũng không tôn quý bằng ta, chỉ cần máu tanh đừng dính vào người ta, thì ta giết ai cũng không có vấn đề gì – -”

Sau khi mạnh bạo cướp đoạt nàng, hắn nghiêng người, cúi xuống hôn tấm lưng trần đầy mô hôi bên dưới.

“Từ đó bổn hoàng tử nhớ kỹ những lời này, từ sau đó, ai làm cho ta không vui, ta lập tức giết kẻ đó, không có ai dám nói ta sai, bởi vì phụ hoàng, mẫu hậu đều nói với ta, mạng của bất kỳ kẻ nào cũng không tôn quý bằng ta.”

Tiếng cười lại có chút kỳ lạ, như thể nó là tiếng thở dài trong cô đơn, chứ không còn là tiếng cười trong vui vẻ nữa.

“Ta tàn bạo, cũng không có ai đến ngăn cản ta, hoàng huynh ta cũng có lúc không chịu nổi, nhưng cũng như phụ hoàng, mẫu hậu, nói với ta vài câu rồi dung túng mặc kệ ta làm gì thì làm, bọn họ dùng cưng chìu, yêu thương để bù đắp cho ta, cho dù ta làm chuyện đáng sợ cỡ nào, lúc nhỏ thì vỗ vỗ đầu ta, lớn lên thì vỗ vỗ vai ta, không có ai thật sự ở bên cạnh ta, giải thích cho ta không nên làm vậy, nói cho ta biết ta nên làm thế nào, chỉ cần ta vui vẻ, thì mọi chuyện đều được.”

Hắn hôn lên mồ hôi trên tóc nàng, tiếng cười khẽ của hắn truyền vào tai nàng.

“Thậm chí, ta nhúng chàm Mai Ngọc, phụ hoàng cũng ngầm cho phép, ta bắt đầu cảm thấy lễ giáo, luân thường chẳng là gì cả, bất cứ thứ gì ta cũng có thể khiêu chiến, ha ha – - ”

Ánh mắt nàng nhìn hắn, bên trong là dịu dàng và thương xót, nhưng sau đó, hắn lập tức dùng tay che đi mắt của nàng.

“Đừng dùng ánh mắt đó để nhìn ta, ngươi dịu dàng đến mấy, đến cuối cùng cũng chỉ là mưu kế để rời khỏi bổn hoàng tử thôi.”

Tử Miên hương bên cạnh giường bắt đầu dâng lên, Thiếu Sơ cảm nhận được, hắn đã rút dục vọng bên trong nàng ra, đặt nàng lên giường, ngược lại với thô bạo vừa rồi, hắn vô cùng mềm nhẹ, dịu dàng chà lau thân thể giúp nàng.

Không lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng của Yến Bình Phi.

“Truyền lệnh xuống, toàn bộ chuẩn bị sẵn sàng, lập tức lên đường thẳng hướng Giang Nam.”

Hắn chuẩn bị xiêm y giúp nàng tốt rồi vỗ về sắc mặt tái nhợt của nàng.

“Đối với ta, ngươi chỉ muốn khước từ thôi, đúng không?”

Vừa sửa sang lại quần áo xong, liền nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài.

“Tam hoàng tử!” Là Phong Ngôn, rất ít khi nghe thấy giọng nói của hắn gấp gáp đến thế, “Vô Ưu Quận chúa đã xảy ra chuyện.”

Chu Dục tìm đến phòng ngủ của Vô Ưu, nhìn thấy cánh môi của con gái yêu trở nên tím tái, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, trắng dã, Vô Sầu ở bên cạnh hoảng sợ nhìn nàng.

“Vô Ưu!” Chu Dục vội vàng đỡ con gái dậy.”Độc của Đông Vực? !”

Kinh ngạc một tiếng, Vô Ưu chợt mở mắt ra, mở miệng phun Tử Yên ra nhắm về phía Chu Dục!

“Tam hoàng tử – - cẩn thận – - “

Yến Bình Phi cùng thủ hạ la lên, nhưng đã không kịp, lúc này, từ bên ngoài truyền đến một tiếng trống mạnh mẽ nặng nề, như thể muốn cào nát màng nhĩ của người ta vậu, ba tiếng liên tiếp, trong màn đêm yên tĩnh, thật đáng sợ hãi!

Tiếng trống ngừng lại, Chu Dục cũng vừa lúc phun một làn máu đen ra, con ngươi ngả sang màu hồng, hắn biết, hắn đã trúng cổ âm của Ma Hi, mượn tiếng trống để ép chết tâm mạch trong cơ thể con người!

“Yên lặng, đừng hoảng hốt!” Chu Dục chịu đựng độc trong cơ thể, dùng nội lực tạm thời ức chế nọc độc, quát nhỏ: “Bên ngoài có người của Ma Hi, trừ độc ra, ngay cả sâu cũng có độc, trước mắt vẫn chưa biết bên ngoài là Mạnh Diêm Ty hay người khác, tuyệt đối không được hoảng sợ để bị bắt!”

Trong tiếng quát của chủ nhân, toàn bộ đều yên lặng.

“Cha và Vô Ưu không có chuyện gì chứ?” Vô Sầu nhìn Vô Ưu nằm trong tay của hắn, nhịn không khóc, nghẹn ngào hỏi.

“Ngoan, đừng sợ, có cha ở đây.” Chu Dục dỗ dành vỗ vỗ mặt của nàng, gỡ hai viên Lan Xích thạch xuống, đặt vào miệng Vô Ưu một viên rồi mới đưa vào miệng của mình, “Là cha không có bảo vệ tốt cho con, cha sẽ không để con chịu khổ.”

“Tam, Tam hoàng tử!”

Mọi người kinh hãi nhìn hắn đặt tay lên trên Vô Ưu, đẩy toàn bộ độc trong người con gái vào người mình.

“Vô Sầu, con phải ở đây chăm sóc cho Vô Ưu thật tốt, không được phá phách, hiểu chưa?” ?”

“Cha… Vô Sầu không muốn cha chết đâu, cha đừng … bỏ con và Vô Ưu lại.” Nàng nghẹn ngào nói, ôm lấy Chu Dục không cho hắn đi.”Nếu cha không bỏ bọn con lại, con có thể gọi cha là Hoàng chủ tử như lúc trước … làm thị nữ của cha, không làm Quận chúa cái gì nữa …”

Chu Dục không khỏi mềm lòng, hai đứa con gái này, vừa ra đời đã bị hắn vứt bỏ, chưa từng được đối xử tử tế, đến khi xảy ra chuyện năm ngoái ở Vân Phong Tuyết Dạ, ý thức mình phải làm cha, không thể để cho bọn chúng chịu khổ, nhưng bây giờ, hắn lại muốn bỏ mặc bọn chúng, làm chúng hoảng sợ bất an như thế này.

“Đừng nói bậy, cha không bao giờ bỏ lại các con.” Hắn ôm con gái yêu trong ngực, dịu dàng nói: “Cha đã trúng độc, ta muốn nghỉ ngơi, bây giờ, chỉ Tô công tử mới có thể cứu được các ngươi, lát nữa phải ngoan, phải nghe lời Tô công tử, hiểu chưa? Bây giờ … Đừng khóc nữa, kẻo người xấu phát hiện, cha thật sự sẽ chết đó.”

Chu Dục lấy ngón trỏ che miệng lại, ‘suỵt’ kêu nàng yên lặng, Vô Sầu gật đầu, vội vàng nín khóc lau hết nước mắt.

“Tam hoàng tử, người muốn khôi phục nội lực của Tô công tử sao?” Vừa đến bên ngoài, Yến Bình Phi vội hỏi.

Phong Ngôn cùng mấy tên đội trưởng đội võ vệ lo lắng đứng sang một bên.

“Bổn hoàng tử không gắng gượng được bao lâu nữa, hiện giờ bên ngoài đều là nhân mã của Ma Hi, hơn nữa Mạnh Diêm Ty quỷ kế đa đoan, người như vậy, chỉ Thiếu Sơ mới đối phó được.”

“Nhưng với tình huống hiện giờ của người, một khi ra tay giải phong bế cho Tô công tử, nhất định sẽ phản lực, 9 phần chết 1 phần sống!” Đối với độc của Ma Hi, Phong Ngôn cũng có vài phần hiểu rõ, nói.

“Như vậy chỉ có thể trách ông trời không cho ta đường sống.” Chu Dục cố ý đi ra ngoài phòng, điềm nhiên nhìn bầu trời đêm, nói.

Kêu người mang Lam Thanh Huyền Hồng đến, hắn đi về phía phòng ngủ, đoàn người phía sau chỉ dừng lại bên ngoài phòng.

Gió đêm phất phơ lớp lớp lụa mỏng, Chu Dục vươn tay, xóa sạch toàn bộ Tử Miên hương, nhìn nàng ngủ say trên giường.

“Hồi ức của ta, quá khứ của ta, ta không hối hận điều gì cả, ta cũng không muốn vãn hồi bất cứ chuyện gì, Mai Ngọc chết, quen biết với Vô Ưu Vô Sầu, ta cũng không thấy ta sai chỗ nào.”

Ngồi xuống cạnh giường, con ngươi tuấn mỹ nhìn thẳng vào dung nhan đang ngủ thiếp đi, đồng tử dưới mi mắt không ngừng run rẩy.

“Nếu như thời gian có thể quay đầu lại, ta hi vọng có thể được gặp lại ngươi, để không còn là cơn ác mộng của ngươi nữa, ta thật hy vọng như thế … Hy vọng ngươi có thể cười với ta, hy vọng nhìn thấy trong mắt ngươi có sự tồn tại của ta, biết rõ trong lòng ngươi không có ta, nhưng ta vẫn không muốn từ bỏ ngươi, từ bỏ người duy nhất trong cuộc đời này có thể khiến ta trở thành người có tình cảm.”

Hắn tích hợp nội kình vào ngón tay, ấn lên uyển mạch của nàng, dùng sức lực đẩy vào, nàng khẽ than nhẹ, mồ hôi hột lấm tấm trên trán.

“Bên ngoài đều là người của Mạnh Diêm Ty và Ma Hi, bọn họ làm cho Vô Ưu trúng độc, ta giải phong bế giúp ngươi rồi, cũng không thể chống đỡ lâu hơn nữa …. Vô Ưu, Vô Sầu đều giao cho ngươi.”

Lấy tay áo lau đi mồ hôi hột trên trán của nàng, chút nội kình cuối cùng cũng đã xuất ra, máu đen cũng bắt đầu chảy xuống từ bên môi hắn.

“Ngươi… Hận ta tàn nhẫn, bá đạo, nhưng… Trừ như vậy ra, ta không biết… Nên làm thế nào để ngươi chú ý đến ta, nên làm thế nào để … Nhìn thấy được ngươi … Có thể ôm ngươi vào lòng … Chuyện trong quá khứ, ta …. không thể nào thay đổi được.”

Độc trong người bắt đầu phát tán khắp nơi, máu đen không ngừng chảy ra, ý thức đã bắt đầu mất đi …

“Ta chỉ có thể … Dùng cách mà ta biết…”

Người trên giường chậm rãi mở mắt ra, vỗ về ý thức dần tỉnh táo, nàng nhẹ giọng nói. “Ta chỉ là không biết có nên chấp nhận ngươi trở thành đáp án của ta hay không.”

“Tam hoàng tử!”

Bên ngoài tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, Yến Bình Phi, Phong Ngôn ngồi bên ngoài đợi đã lâu, không thấy bên trong phòng có động tĩnh gì nữa, bọn họ chần chừ gọi, vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, vội vàng xông vào, lại thấy Tô Thiếu Sơ cầm lấy Lam Thanh Huyền Hồng ngồi bên cạnh giường, vạch cổ Chu Dục ra, một đống máu đen bắn tung tóe!

Mọi người hoảng hốt, Tô Thiếu Sơ quát khẽ lên!

“Đừng làm phiền, Lam Thanh Huyền Hồng là cây kiếm trừ độc, kiếm khí vào trong cơ thể là để trừ độc, trước tiên phải giải trừ độc trong cơ thể của hắn đã!”

Yến Bình Phi vội vàng nhìn chủ nhân nằm bên giường, máu đen chảy xuống cũng dần ít đi, máu cũng dần chuyển từ đen sang đỏ.

“Tô công tử!” Phong Ngôn vội vàng đỡ lấy Tô Thiếu Sơ, nhìn bên vai chảy máu của nàng.”Vết thương của ngươi …”

“Ta không sao.” Trừ vết thương ra, còn có cả thân thể đau đớn vừa bị Chu Dục hành hạ nữa, trước mắt suy yếu nhưng nàng vẫn chống cự nổi.

“Yến tổng quản, thị vệ tuần tra bên ngoài vẫn giữ nguyên như bình thường, đừng tăng thêm cũng đừng giảm bớt, cho một đội võ vệ bảo vệ Vô Ưu, Vô Sầu trong phòng, làm sao cho bên ngoài đừng nhìn thấy có sự khác thường.”

Yến Bình Phi có chần chừ một chút, rồi sau đó khoanh tay đi làm.

“Còn những đội võ vệ khác nghe thấy tiếng trống thì cử ba thuộc hạ ra ngoài, chỉ cần ra ngoài Vân Lưu các canh giữ là được, đừng xa quá, gặp Mạnh Diêm Ty, bọn họ không đối phó được.”

“Dạ.”

Toàn bộ đều lui ra ngoài, bên ngoài phòng chỉ còn lại Phong Ngôn.

“Phong Ngôn, ngươi và ta đều hiểu rõ thực lực của Mạnh Diêm Ty cùng độc của Đông Vực, với tình cảnh trước mắt, tuyệt đối không được di chuyển Tam hoàng tử, đợi lát nữa tiếng trống đoạt mệnh vang lên, nhất định sẽ ép chặt tâm mạch của hắn, đưa hắn vào thập tử nhất sinh!”

“Cổ âm này, Phong Ngôn hiểu rõ, nhưng Tam hoàng tử lại còn đẩy độc từ Vô Ưu Quận chúa sang người mình, cho nên tình huống mới đặc biệt nghiêm trọng.”

“Ừ.” Khó trách Lam Thanh Huyền Hồng chuyển màu đậm đến vậy.”Bên dưới chuôi kiếm của Băng Oánh Hồng kiếm có chứa thuốc, nhưng không thể hoàn toàn trị độc trong người của Chu Dục được, cho nên phải có một âm thanh, ổn định đến bình minh không được gián đoạn, chỉ cho Chu Dục nghe âm thanh này.”

“Nhưng bây giờ nếu có âm thanh gì vang lên, tất sẽ làm cho Mạnh Diêm Ty ở bên ngoài biết chủ nhân đã xảy ra chuyện.”

Võ công của Mạnh Diêm Ty không đáng sợ, cái đáng sợ chính là cách hắn dùng độc và khống chế độc, hơn nữa, vẫn chưa biết hắn ẩn thân ở đâu, chủ nhân lại trúng kịch độc, không thể có bất kỳ sai lầm gì.

“Cái này ta có cách, nhưng phải tiến hành đến sáng, ngay cả ta cũng không được di chuyển, cho nên an nguy của ta và chủ nhân ngươi, chỉ có thể dựa vào ngươi.”

“Phong Ngôn thề sẽ bảo vệ cho Tam hoàng tử và Tô công tử đến chết.” Phong Ngôn hiểu ý.

“Cách này có thể kéo dài đến nửa đêm, Mạnh Diêm Ty rất cẩn thận, chỉ cần đợi đến sáng, Chu Dục qua khỏi nguy hiểm là được.”

“Chuyện của chủ nhân đành phải làm phiền Tô công tử.” Phong Ngôn đi ra ngoài cửa sổ thủ hộ cho bọn họ.

Lúc này, tiếng trống chói tai lại vang lên lần nữa, Chu Dục nằm trên giường, sắc mặt bắc đầu trầm xuống, gương mặt đau đớn méo mó lại.

Tô Thiếu Sơ đỡ hắn ngồi dậy, cởi quần áo ra, đưa tay của hắn đặt lên lồng ngực, cũng đưa mặt của hắn đặt sát vào lồng ngực của nàng.

“Nghe tiếng tim đập của ta không?! Tam hoàng tử, đây là âm thanh ngươi quen thuộc nhất, cũng là ngươi thích nhất đó.” Nàng nhẹ giọng dụ dỗ, “Bởi vì đây là tiếng tim đập vì ngươi …”

Hơi thở quen thuộc cùng tiếng đập nhịp loạn làm cho vẻ mặt của hắn bình tĩnh lại.

Lúc hắn mở mắt, vẻ mặt này vừa cười, vừa tà mị, khi ôm nàng cũng đều là dục vọng nóng bỏng trong người; khác hẳn với giờ phút này, gương mặt hắn tựa vào ngực nàng, như đứa bé tựa vào ngực mẹ, nghe tiếng tim đập của nàng, cảm nhận ấm áp mà da thịt nàng mang đến.

“Ngươi làm ta càng lúc càng không biết nên đối với ngươi thế nào.” Nàng kéo áo bào ra, khống chế máu liên tiếp chảy xuống.”Ngươi làm như vậy, đều là suy nghĩ cho an nguy của con gái và thuộc hạ sao?”

Nếu không, với thực lực của Chu Dục, sau khi dùng Lan Xích thạch trừ độc trong người rồi, có thể kêu thuộc hạ bảo vệ rời khỏi trước; nhưng vì bảo vệ cho con gái yêu, hắn lại mạo hiểm làm như vậy.

Nhìn hắn nằm trên giường, máu từ trong ngực chảy ra, giao hòa với máu của nàng, thấm vào giường đệm.

“Tam hoàng tử… Chu Dục…”

Nhìn người trong lòng nhắm chặt mắt, gương mặt tỏ vẻ khó chịu, trên trán Tô Thiếu Sơ tuôn ra vô vàn phức tạp, từ trước đến giờ, trên mặt nàng mãi mãi chỉ có nụ cười lạnh nhạt xa cách, với hắn lại càng là như vậy, có lẽ, một kiếm ở Vân Phong Tuyết Dạ kia, đã hoàn toàn phá vỡ kiêu ngạo của hắn …

“Chu Dục…”

Nàng không biết cảm nhận lúc này của nàng là gì, nàng chỉ muốn nhỏ giọng gọi hắn, gương mặt nàng chôn sâu vào trong tóc hắn, nàng nắm chặt tay hắn đặt lên lồng ngực, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền.

***

Đêm khuya mơ hồ, gã thăm dò chạy về xuống dưới chân núi, báo cáo chuyện đã thăm dò được.

“Thuộc hạ thấy sau khi tiếng trống vang lên, không lâu sau, Tam hoàng tử liền đi ra ngắm trăng.”

“Có dấu hiệu trúng độc hay không?”

“Quá xa, không thể phán đoán được, nhưng thoạt nhìn Tam hoàng tử rất bình thản.”

Mạnh Diêm Ty trầm ngâm.”Thủ vệ bên ngoài có động tĩnh gì không?”

“Bẩm Mạnh Diêm Ty, hết thảy đều như thường, sau khi tiếng trống vang lên, chỉ có vài thị vệ ra ngoài xem thử, tiếng trống ngừng lại mới trở về.”

“Chẳng lẽ Chu Dục không biết trên người con gái hắn có độc sao?” Độc kia vô sắc vô vị, còn chưa phát tác, tuyệt đối không thể nhận thấy.”Đợi qua nửa đêm, bổn Diêm Ty gõ trống lần nữa, nếu truyền ra tiếng kêu đau đớn hoặc có tiếng nhạc vang lên, thì lập tức thả Huyết Bức điểu ra.”

Trong tiếng hót của Huyết Bức điểu mang theo độc dược cực mạnh, mặc kệ là có kỳ âm trị độc gì đi nữa, cũng không thể khống chế được.

“Mạnh Diêm Ty!”

Cách đó không xa bỗng có tiếng động vang lên, mọi người đồng loạt kinh hãi, từ lúc nào đã có người xuất hiện phía sau?

Quay đầu lại, là hai gã mặc phục sức của Đông Vực, một xanh nhạt, một lam đen, đều có rèm mỏng che nửa mặt, chỉ chừa lại nửa mặt.

“Người của Huyền Hồng nhất tộc đến Trung Nguyên làm gì?” Mạnh Diêm Ty nhận thấy đối phương, ở phần mặt không bị che lại, có một áng mây màu hồng mờ nhạt, là đặc điểm của Nhiễm Lưu Huyền Hồng.

“Chúng ta là người của Hi phi phái đến giúp đỡ ngươi.” Người xanh nhạt đưa thẻ bài của Hi phi ra.

“Hi phi phái người đến, thật tốt quá, cuối cùng người trong phái cũng đến rồi.”

Một tên thuộc hạ hưng phấn la lên, nếu Ma Hi còn không phái người đến, bọn họ thật sự sợ sẽ bị toàn giáo vứt bỏ mất.

“Mau báo cáo, các ngươi đã làm những gì.” Người áo lam đi đến gần bọn họ, nhìn Vân Lưu các trên núi, hỏi.

Một thuộc hạ nhanh nhẹn báo cáo toàn bộ, lại bị Mạnh Diêm Ty cắt đứt giữa chừng.

“Bội kiếm của Huyền Hồng Nhất tộc, còn là một đen, một xanh, chẳng lẽ là hộ pháp của Khắc La Kỳ Chân?”

“Là ai quan trọng với Mạnh Diêm Ty sao?” Người áo lam quay đầu, cười lạnh hỏi.

“Chỉ là không ngờ, Song kiếm nổi tiếng ở Đông Vực cũng chuyển về thế lực của Hi phi.” Một người ngẩng đầu nhìn về phía trước, một người quan sát tình thế nơi sườn núi, đôi mắt của Mạnh Diêm Ty có chút xao động.

Theo lời đồn đãi, Thánh Hồ Song kiếm có kiếm thuật tuyệt đỉnh, từng đả bại kiếm giả Phong Ngôn của Tam hoàng tử, có hai người này tiếp ứng, hắn coi như nắm được nửa phần thành công.

“Chúng ta đến chủ yếu là để tìm hiểu một chuyện.” Híp mắt nhìn Vân Lưu các, một tia sát khí xẹt qua trong mắt người áo lam.

“Chuyện gì?”

Bóng kiếm nhanh đến như vô hình, vừa mới xoay người lại, thanh kiêm sắc bén đã xuyên qua thân thể gầy guộc của Mạnh Diêm Ty!

Thuộc hạ đằng sau kinh hãi la lên, người áo lam đã xuất kiếm, mũi kiếm nhanh như chớp mắt, cơ hồ là không thể tránh kịp, ngay cả hai gã nam nhân bên cạnh Mạnh Diêm Ty cũng bị đẩy gió đẩy ra ngoài.

“Ngươi, các ngươi… Tại sao?” Mạnh Diêm Ty không dám tin.

“Chỉ cần cái chết của Khắc La Kỳ Chân có liên quan đến ngươi, vậy thì ngươi chết cũng không uổng!” Người kia khẽ động tay một chút, trong chớp mắt, kiếm đã trở về vỏ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Ngươi, ngươi là… Tiếp ứng của ta, dám giết ta… Hi phi… Sẽ không bỏ qua cho ngươi…”

Người áo lam nhìn hắn, như thể khinh bỉ nói: “Ngươi không biết sao, trưởng lão đã sớm đạt thành hiệp nghị với chúng ta, có thể giết Tam hoàng tử, diệt trừ ngươi và đám thuộc hạ của ngươi, cũng không có vấn đề gì.”

Đồng tử của Mạnh Diêm Ty từ từ biến mất, hắn … không cam lòng chết tại nơi đất khách này …

“Những con chim này đều là độc dược mà hắn nuôi.”

Người áo xanh lấy đuốc ra, nhóm lửa lên, sau đó trực tiếp ném mấy con Huyết Bức điểu vào trong ngọn lửa đang cháy rừng rực, nhìn bọn chúng vùng vẫy trong chốc lát rồi từ từ chôn xác trong đó.

Nhìn thi thể nằm trên đất, người áo lam ngẩng đầu nhìn Vân Lưu các, lạnh lùng nói: “Hung thủ thật sự giết chết Khắc La Kỳ Chân có lẽ đang ở trên kia.”