Vừa nghe tới "dược lư của Tôn đại phu", người ở đây lập tức trở nên hỗn loạn, thậm chí có kẻ muốn xoay người chạy đi xem, kết quả bị Bích Diên ngăn lại.

Bích Diên nhìn Tôn Thúy Châu, nhíu mày hỏi Vân Trân: "Trân Nhi, đây là chuyện gì? Lời Tôn Thúy Châu nói đều là sự thật sao?"
Dứt lời, mọi người đồng loạt nhìn về phía Vân Trân.

Quả Nhi đứng bên cạnh, trong ánh mắt đều là lo lắng cùng oán hận Tôn Thúy Châu.

"Không phải." Đúng lúc này, Vân Trân vẫn luôn trầm mặc lên tiếng phản bác.

"Ngươi nói dối! Ta tận mắt thấy có người ở dược lư!" Tôn Thúy Châu kích động kêu lên.

Vân Trân quay đầu, nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta, sau đó đối diện với tên dẫn đầu tộc Cổ Tát: "Ta thật sự không giấu hung thủ ám sát Cổ Tát Vương ở dược lư."
Bởi vì Cổ Tát Cưu căn bản không phải hung thủ!
Vân Trân vừa dứt lời, kẻ đối diện trực tiếp ra lệnh: "Xông vào cho ta!"
Ngay lúc này, Tô trắc phi dẫn theo người đi ra: "Nơi này là Thanh Lương sơn trang, há có thể cho phép các ngươi giương oai diệu võ?"
Mỗi câu mỗi chữ đều hữu lực, trực tiếp khiến người Cổ Tát ngây ra.

"Nương nương!"
"Nương nương người tới rồi!"
"Nương nương..."

Người của Thanh Lương sơn trang bên này lập tức hành lễ với Tô trắc phi.

"Ngươi là ai?"
Chờ Tô trắc phi đi ra, kẻ dẫn đầu tộc người Cổ Tát hỏi.

Tô trắc phi cười lạnh: "Ta là trắc phi nương nương của Ninh Vương Vân Hán Quốc, thân mẫu của Tứ thiếu gia Ninh Vương phủ.

Vương gia nhà ta là đệ đệ duy nhất của đương kim Thánh Thượng, nơi này là Thanh Lương sơn trang, là địa bàn của Ninh Vương phủ ta, cũng là địa giới của Vân Hán Quốc ta.

Các ngươi ai dám tự tiện xông vào?"
Nhiều thân phận lấy ra như vậy hù dọa kẻ đối diện đến sửng sốt.

"Đều về phòng ngủ đi." Tô trắc phi đột nhiên nói với người của sơn trang.

Dứt lời, mặc kệ sắc mặt mọi người thế nào, bà ta xoay người về chủ viện.

Vân Trân nhấp môi, đi theo.

Mà những người khác, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng có hai kẻ to gan nơm nớp lo sợ đóng cửa lại.

Để lại người Cổ Tát và Tôn Thúy Châu ở bên ngoài, hai mặt nhìn nhau.


Kẻ dẫn đầu thấy đôi phương không hề hoảng sợ, lập tức phái người qua về, xin chỉ thị "sát mục" của bọn họ.

...!
"Nương nương, bọn họ quả thật phái người vào rừng, những kẻ còn lại vẫn đang bao vậy bên ngoài." Lúc này ở chủ viện Thanh Lương sơn trang, Bích Diên vừa từ bên ngoài trở về, bẩm báo tình hình thám thính.

Tô trắc phi phất tay: "Ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng." Bích Diên hành lễ lui ra.

Hiện tại, trong phòng chỉ còn lại Tô trắc phi và Vân Trân.

Từ sau khi tiến vào, Vân Trân luôn cúi đầu, trầm mặc đứng bên cạnh.

"Giải thích đi, giấu người ở dược lư là chuyện thế nào?" Tô trắc phi buông chung trà xuống, mặt không cảm xúc nhìn Vân Trân.

"Hồi nương nương, ở dược lư quả thật có người.

Nhưng không giống kẻ bên ngoài nói, là thích khách ám sát Cổ Tát Vương."
"Không phải thích khách, vậy đó là ai?" Tô trắc phi lại hỏi.

"Là...!Là..." Trên trán Vân Trân đã đổ đầy mồ hôi.

"Các ngươi là ai?"
Lúc này, trong tiếng hét của Bích Diên, một người cao lớn ở bên ngoài xông vào.

Người nọ đi đến bên cạnh Vân Trân, nhìn Tô trắc phi ngồi bên trên, nói: "Cổ Tát Cưu gặp qua nương nương của Ván Hán Quốc.".