"Húc Nhi." Tô trắc phi lần nữa duỗi tay, "Trân Nhi mà con biết sớm đã không còn.
Hiện tại, nàng ta chẳng qua là thanh đao trong tay chúng ta, thanh đao giết người.
Chúng ta..."
"Không!" Triệu Húc đẩy bà ta ra, từ dưới đất bò dậy, ánh mắt phẫn nộ lại thống khổ, "Không phải chúng ta, là người! Là người biến nàng trở thành như vậy, là người biến nàng thành như vậy! Con hận người, con hận người!"
Dứt lời, hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
Tô trắc phi ngồi dưới đất, mở to hai mắt nhìn theo hướng Triệu Húc rời đi.
Sau hồi lâu, bà ta nâng tay che mặt lại, nỉ non: "Hận ta? Con, hận ta sao?"
Nhưng, con hận ta thì có thế nào?
Những gì bà ta làm đều vì hắn.
Muốn kéo một người ra khỏi lòng một người, cách đơn giản nhất, trực tiếp nhất chính là khiến hắn và người nọ không thể lui tới.
Nhưng đây cũng là cách ngu xuẩn nhất, trị ngọn không trị gốc, bất cứ lúc nào cũng đều có thể như cỏ dại dưới bùn đất, theo mùa xuân mà lần nữa sống lại.
Cho nên, còn không bằng dùng một cách khác, nhổ tận gốc.
Chỉ cần hủy diệt hình tượng người nọ trong lòng hắn, để hắn tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy người nọ ngoan độc, khiến hắn tin rằng ở nơi hắn không nhìn thấy người nọ còn tồn tại bộ mặt không muốn để người ta biết đến, chỉ cần hủy hoại mọi thứ tốt đẹp về người kia, đó mới chân chính là diệt trừ hậu hoạn.
Nếu nha đầu kia trong lòng nhi tử bà ta là sự tồn tại thiện lương, tốt đẹp, vậy bà ta sẽ để hắn nhìn thấy bộ mặt tàn nhẫn, ngoan độc của Vân Trân.
Cho dù thủ đoạn này tàn nhẫn quyết tuyệt, sẽ khiến hắn chịu đả kích rất lớn.
Nhưng Tô trắc phi không hề để ý.
Nhi tử của Tô Uyển Khanh này, nếu chút đả kích cũng chịu không nổi, vậy bà ta sao có thể trông cậy vào hắn có thể đi được xa hơn?
Cho dù hắn nhất thời hận bà ta thì có thế nào?
Bà ta chỉ vì tốt cho hắn.
Hiện tại không hiểu, sau này hắn sẽ cảm kích bà ta.
Chỉ là...!
Tô trắc phi nhìn vách tường đối diện.
Chỉ kích thích như vậy còn chưa đủ.
...!
Rào, rào, rào.
Tê, tê, tê.
Những sinh vật trốn trong bóng đêm dần an tĩnh lại.
Vân Trân dừng tay.
Qua một lát, nàng mới từ ngăn thuốc lấy ra một lọ màu xám, đi đến trước bình gốm, mở nắp, để trước mũi Tôn Thúy Nga, quơ quơ.
Rất nhanh, Tôn Thúy Nga vốn hôn mê bất tỉnh chậm rãi mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
"Người bên ngoài...!Đi rồi?" Tôn Thúy Nga hỏi.
Giọng nàng ta khàn khàn, giống như hạt cát và giấy cọ xát vào nhau.
Nhưng nếu Tô trắc phi hiện giờ ở đây, nhất định sẽ rất khiếp sợ.
Bởi vì giọng nói của Tôn Thúy Nga sớm đã bị bà ta hạ độc phá hủy.
"Ừ." Vân Trân gật đầu.
Tôn Thúy Nga thấy vậy, trên gương mặt đầy sẹo lộ vẻ trào phúng.
"Ta tìm được thuốc có thể xóa vết sẹo trên mặt ngươi, có điều, khôn thể hoàn toàn hồi phục diện mạo trước đó.
Nếu như..."
"Không cần, cứ để như vậy đi." Tôn Thúy Nga cắt ngang.
Vân Trân nhìn nàng.
Sắc mặt Tôn Thúy Nga trầm xuống, hai mắt lộ rõ thù hận: "Những vết sẹo này có thể khiến ta càng tỉnh táo, có thể nhắc nhở ta đau khổ và thù hận bà ta mang đến cho ta.
Hơn nữa...!Nếu mặt ta bình phục, vậy chẳng phải bà ta sẽ biết ngươi phản bội bà ta sao?".