Ngày hôm sau, Trương ma ma lại đưa thêm một chén thuốc tới.

Lần này trong thuốc không có thêm thiên ma (vị thuốc Đông y) nữa.

Thẩm Nguyên Ngọc âm thầm kinh hãi, hiện giờ người trong ngoài viện này đều là người của bọn họ, làm việc còn có thể cẩn thận như thế, chỉ dựa vào phần kín đáo cẩn thận này, người giật dây chắc hẳn sẽ không dễ đối phó.Thẩm Nguyên Ngọc cố ý nói với bà ta: "Uống thuốc như thế nào mà chẳng những không thấy tốt lên, ngược lại trên người càng mệt mỏi hơn." Trương ma ma thấy thần sắc nàng uể oải, trước mắt xanh đen, âm thầm cho rằng mưu thành, khuyên nhủ:"Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như rút tơ, bệnh này a, đâu có thể một ngày chạy chữa là Tam tiểu thư sẽ khỏi bệnh được, người cần kiên trì uống thuốc, không tới mấy ngày nhất định sẽ tốt lên, đến lúc đó lão thái quân thấy ngài nhất định sẽ rất vui."Lần này Thẩm Nguyên Ngọc không chịu uống thuốc nữa.

Mà là hỏi: "Mấy ngày nay, sao không thấy Loan nương đến hầu hạ ta." Loan nương là nha hoàn bên người nàng, là người của đại thái thái, mẫu thân của nàng thưởng cho nàng.

Người tuy rằng có chút chất phác, nhưng trong lòng chỉ có tiểu thư là nàng, cực kỳ trung thành và tận tâm.Từ một năm trước, sau khi Thẩm Nguyên Ngọc bị đưa xuống thôn Ngưu Thủ, bởi vì nhũ mẫu của nàng không muốn đi theo đến thôn trang chịu tội, Bạch di nương liền phái Trương ma ma thu xếp sự vụ trong phòng Thẩm Nguyên Ngọc.

Trương ma ma ngại Loan nương vướng tay chướng chân, tìm lý do, đuổi ra bên ngoài giặt giũ.Vừa vặn chính là thời điểm Thẩm Nguyên Ngọc xuyên qua, khoảng thời gian đó mỗi ngày đầu nàng đều đau như muốn nứt ra, sống không bằng chết, nào có nhàn rỗi đi quản sống chết của một nha hoàn, chuyện ngày hôm qua lại làm cho nàng cảm nhận được mình thế đơn lực bạc, rất cần một người giúp đỡ.

Nhắc tới nguyên thân này, cũng thật sự là vô dụng, uổng công cho thân phận đích trưởng nữ, ngay cả hạ nhân cũng lôi kéo không được, bên người vậy mà không có được một tâm phúc.Trương ma ma nói: "Đồ đĩ thõa Loan nương này làm việc vụng về, làm vỡ chén trà màu hồng phấn mà Tam tiểu thư thích nhất, trà cụ kia vốn là một bộ, hỏng một món thì không thể dùng nữa.


Lão nô phạt nàng ta ra bên ngoài giặt quần áo."Trương ma ma cúi đầu, liền nghe thấy Thẩm Tranh Tranh ở bên trên cười lạnh một tiếng.

"Bản tiểu thư vậy mà không biết, từ lúc nào ngươi trở thành ma ma quản phòng của bản tiểu thư, một ma ma nhị đẳng như ngươi có quyền lực gì mà dám xử lý đại nha hoàn bên cạnh tiểu thư, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy."Trương ma ma liếc trộm, chỉ thấy Tam tiểu thư ngồi nghiêm chỉnh ở trên giường, hai mắt lóe lên như hàn tinh lạnh (sao mờ trong đêm đông), tự nhiên có một loại khí phách uy nghiêm khiếp người, đè ép bà ta không thở nổi.Đây đâu phải là Tam tiểu thư ngây thơ hồ đồ, bị bọn họ đùa bỡn trong lòng bàn tay.Dưới chân bà ta mềm nhũn, liền không tự chủ được quỳ xuống.

"Tam tiểu thư minh giám, lão nô phụng mệnh Bạch di nương đến hầu hạ tiểu thư."Thẩm Nguyên Ngọc cười lạnh một tiếng: "Ngươi cũng biết ngươi là Bạch di nương phái đến hầu hạ bản tiểu thư, nhưng đã từng nói muốn cất nhắc ngươi làm ma ma nhất đẳng, hay có từng nói rõ ràng là muốn ngươi làm ma ma quản phòng ta không?" Ma ma quản phòng của tiểu thư đều là ma ma nhất đẳng, chỉ có ma ma nhất đẳng mới có thể chèn ép được các nha hoàn bà tử khác bên cạnh tiểu thư, ma ma quản phòng của Thẩm Nguyên Ngọc vốn là nhũ mẫu của nàng."Cái này, cái này không có." Bạch di nương tuy rằng bởi vì đại thái thái bệnh liệt giường, tiếp quản nội vụ đại phòng, nhưng bà ta dù sao cũng chỉ là nửa chủ tử, danh bất chính ngôn bất thuận, đề bạt nhất đẳng ma ma như vậy, vẫn cần bẩm báo đến chỗ đại thái thái, đại thái thái làm sao có thể tùy tùy tiện tiện thay đổi quản phòng ma ma bên cạnh trưởng nữ."Nhưng, nhưng Tam tiểu thư " Nhưng Bạch di nương đưa bà ta tới đây, vốn là để cho bà ta quản lý sự vụ trong phòng Tam tiểu thư, trong đám hạ nhân mỗi người đều hiểu được tầng ý tứ này.

Nhưng Tam tiểu thư hết lần này tới lần khác lại nắm chặt lấy điểm danh bất chính ngôn bất thuận này của bà ta, trong lòng bà ta cảm thấy vô cùng nghẹn khuất, nhưng lại không có cách nào phản bác được.Thẩm Nguyên Ngọc vô cùng không vui cắt ngang lời bà ta, "Mặc kệ như thế nào, trước bữa trưa hôm nay, ta muốn nhìn thấy Loan nương trở lại bên cạnh ta, nếu ngươi không làm được, thì tự mình hồi phủ gặp Bạch di nương đi, trong phòng ta, không nuôi nô tài không có quy củ như vậy."Thân thể Trương ma ma run lên, lúc đầu Tam tiểu thư ngây thơ ngu ngốc, vốn không biết lấy thế đè người, nếu bà ta đầy bụi đất trở về như vậy.

Với tính tình của Bạch di nương, nhất định sẽ không vì một nô tài như bà ta mà nói thêm một câu.

Trong lòng Trương ma ma sinh ra sợ hãi, "Lão nô đi lo liệu ngay đây."Vốn định trước tiên đưa Loan nương ra bên ngoài, sau đó tìm một lý do trực tiếp bán nàng đi để chấm dứt hậu hoạn.


Bây giờ nhìn lại, may mắn không có đi đến bước đó.Lúc này Thẩm Nguyên Ngọc mới hài lòng "Ừ" một tiếng, phất phất tay bảo bà ta đi xuống.

Thẩm Nguyên Diệp chỉ là muốn bên cạnh có nhiều trợ thủ đáng tin cậy, vô tình hiện tại đã diệt trừ ý nghĩ xấu trong lòng Trương ma ma, bởi vì nàng biết hiện tại còn chưa đến đến thời điểm, một Trương ma ma đi còn có thể đến một Vương ma ma, Lý ma ma.Quả nhiên không đến giữa trưa, Loan nương đã trở lại bên cạnh Nguyên Ngọc.

Loan Nương hai mươi tuổi hoa, mặc bối tử màu xanh lá mạ, váy màu vàng nhạt, khuôn mặt tròn trịa, vừa nhìn đã biết là người trung thành thành thật.

Trong trí nhớ, nguyên thân vô cùng ỷ lại nàng ấy, mà nàng ấy cũng vô cùng trung thành với nguyên thân.Bất quá, ký ức nguyên thân cũng không có nhiều ý nghĩa tham khảo, rất hiển nhiên, nguyên thân chỉ là một hài tử mười bốn tuổi, cũng không biết phân biệt ai thật sự đối tốt với nàng, ai chỉ là làm bộ dỗ dành nàng.

Ít nhất nàng đối với Bạch di nương nhận trộm làm mẹ, liền làm cho mình cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.Loan nương khóc lóc tiến vào dập đầu với nàng, "Tam tiểu thư" giọng nói nghẹn ngào khó tả, "Nô tỳ không có làm vỡ chén trà của ngài".Kẻ thù của kẻ thù là bạn, nha hoàn bên người này, nàng ấy có thể tín nhiệm không?Nghĩ đến đây, giọng nói của nàng dịu dàng xuống, "Mau đứng lên, ngồi vào bên cạnh của ta."Loan nương lau nước mắt, nghe lời đứng dậy ngồi xuống ghế nhỏ trước giường.

Thẩm Nguyên Ngọc chú ý tới hai tay nàng ấy đỏ bừng, trên cánh tay trái đầy vết nứt da.

Nghĩ đến trời lạnh như vậy còn phải giặt quần áo trong nước lạnh buốt, trong lòng thầm sinh ra thương tiếc.Nàng ôn nhu nói: "Ngươi chịu khổ rồi".


Nàng chỉ chỉ vào vật dụng bằng gỗ hoa lê đối diện nói:" Trong ngăn kéo thứ ba có mỡ trăn trị nứt da, ngươi lấy dùng đi, dừng một chút rồi nói: "Ta biết ngươi oan uổng, về sau chỉ cần ngươi toàn tâm toàn ý đi theo ta, ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào khi dễ ngươi."Loan nương nghe xong lời này đều có chút choáng váng.

Tam tiểu thư trước kia chỉ biết thân cận Bạch di nương cùng thứ muội Thẩm Nguyên Bích, ngay cả muội muội ruột của mình cũng không muốn gặp, chưa từng ôn hòa với một nha hoàn như vậy, cho nên người hầu hạ bên cạnh nàng không có ai nguyện ý vì nàng mà liều mạng, đặt vào trước kia, cho dù cánh tay mình bị gãy, nàng cũng chưa chắc sẽ liếc mắt một cái.

Nhất thời nước mắt vừa dừng lập tức lại trào ra.Nàng ấy nhịn không được khóc nói: "Tam tiểu thư, người trưởng thành rồi.

Nếu đại thái thái thấy được, không biết sẽ cao hứng thế nào đây."Thẩm Nguyên Ngọc có phần im lặng, "Được rồi được rồi, không phải chỉ là một lọ mỡ trăn trị nứt da thôi sao? Lại không phải thứ gì tốt để ngươi khóc như vậy." Loan Nương khóc thành như vậy, đến mức Thẩm Nguyên Ngọc lại đối với nàng tăng thêm vài phần tín nhiệm, Thẩm Nguyên Ngọc cảm thấy nàng ấy hẳn không phải hạng người âm hiểm giả dối.Mấy ngày sau đó, Loan nương liên tục nhận lệnh sắc thuốc cho nàng, quả nhiên trung thành tận tâm, tỉ mỉ cẩn thận.

Thẩm Nguyên Ngọc âm thầm gật đầu.

Mỗi ngày nàng ấy rót một chén thuốc đen sì, Trương ma ma mỗi ngày đều đến thăm một lần, nàng cũng hết sức phối hợp giả bộ bệnh tình càng ngày càng nặng, bộ dạng hết sức yếu đuối, Trương ma ma cũng hết sức yên tâm.Loan Nương lại vô cùng nóng vội: "Qua nửa tháng nữa chính là đại thọ tám mươi tuổi của lão thái quân, nếu ngài không nhanh chóng khỏe lại, thì làm sao trở về chúc thọ lão nhân gia, nếu lần này không về được, thì không biết ngài phải ở trên thôn trang đến khi nào nữa?"Thẩm Nguyên Ngọc không dám nói chân tướng cho nàng ấy biết, chỉ cười an ủi nàng:" Uống thuốc như vậy, lại có các ngươi ân cần hầu hạ, nói không chừng qua mấy ngày nữa là tốt rồi."Sinh thần của lão thái quân là hai mươi bốn tháng chạp, Thẩm Nguyên Ngọc ở trên thôn trang uống cháo mồng 8 tháng chạp xong, thì xe ngựa Thẩm gia đến đón Nguyên Ngọc rốt cuộc cũng đến.

Người tới chính là Chu quản sự bên người Đại lão gia, là đại quản sự có mặt mũi bên cạnh Đại lão gia.

Trương ma ma mang theo một đám vú già chờ ở cửa điền trang, thấy Chu quản sự xuống xe, vội vàng ra nghênh đón, "Sao lại là Chu đại quản sự đích thân tới, trời lạnh như vậy, đại quản sự một đường bôn ba vất vả, mau vào trong phòng ngồi, uống một chén trà nóng..." Trong giọng nói mang theo vài phần nịnh nọt.Chu quản sự hơn bốn mươi tuổi, đối xử với người khác vô cùng bình thản, cười xã giao hai câu với Trương ma ma, liền hỏi: "Tam tiểu thư hết thảy đều tốt, ta phụng mệnh đại lão gia, đón Tam tiểu thư trở về mừng thọ lão thái quân."Trên mặt Trương ma ma lộ ra một vẻ khó xử, Chu quản sự quen quan sát sắc mặt, không khỏi ngẩn ra: "Đã xảy ra chuyện gì" Tam tiểu thư là trưởng nữ của đại lão gia, tuy rằng rất có chút không lên được mặt bàn, nhưng dù sao cũng là trưởng nữ của Đại lão gia, đại lão gia đối với nàng vẫn hết sức yêu thương.Trương ma ma liền nói: "Không dám lừa gạt đại quản sự, mấy ngày trước tiểu thư bị phong hàn, thời gian này vẫn luôn uống thuốc, nhưng chẳng những không thấy tốt, ngược lại càng thêm nặng.


Bộ dáng này của Tam tiểu thư, nếu đón nàng trở về, một là sợ nàng một đường tàu xe mệt mỏi không chịu nổi, hai là lão thái quân tuổi lớn như vậy, vạn nhất lây bệnh cho lão thái quân, cho dù chúng ta chết một trăm lần cũng khó thoát khỏi trách nhiệm."Nghe xong những lời này, sắc mặt Chu quản sự cũng vô cùng không tốt.

Hắn từ xa chạy tới, nếu cứ như vậy trở về, Đại lão gia làm sao có thể vui nổi.

"Đi, trước tiên đi xem Tam tiểu thư rồi mới nói."Thẩm Nguyên Ngọc lúc này cũng nghe nói quản sự đón nàng về nhà đã đến, cười bảo Loan nương giúp nàng trang điểm.Vừa mới trang điểm xong, liền có tiểu nha hoàn tiến vào thông truyền, "Chu quản sự trong phủ tới, muốn vào thỉnh an Tam tiểu thư."Thẩm Nguyên Ngọc liền nói: "Mời Chu quản sự vào đi"Chu quản sự đi vào nội thất, liền nhìn thấy Thẩm Nguyên Ngọc mặc một áo lụa mỏng có hoa màu đỏ, bối tử màu hồng cánh sen, váy màu trắng.

Tóc búi kiểu song hoàn vọng tiên kế, cài trâm vàng nạm hồng bảo thạch, tua rua buông xuống theo động tác của nàng khẽ chạm vào trán nàng.Thẩm Nguyên Ngọc tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, nhất là đôi mắt, vừa đen vừa sáng, giống như ngôi sao trên trời lóe ra hào quang động lòng người.

Tuy rằng không thể xưng là tuyệt sắc, nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân khó gặp.

Nhất là khí chất như núi sau trận mưa, càng khiến người ta vừa thấy quên cả phàm trần.Bản thân Thẩm Nguyên Ngọc cũng hài lòng với dung mạo của thân thể này.Trương ma ma giống như gặp quỷ chỉ vào Thẩm Nguyên Ngọc nói: "Ngươi, ngươi làm sao lại…" Giờ phút này Thẩm Nguyên Ngọc tinh thần sáng láng, trên hai gò má lộ ra ửng hồng khỏe mạnh, nào có chút bệnh lâu không khỏi.

Trương ma ma đương nhiên không biết, trước đây Thẩm Nguyên Ngọc vì để lừa gạt bà ta, mà cả đêm không ngủ, lúc đó mới làm cho nàng trông tiều tụy không chịu nổi, nhưng đêm qua nàng đã ngủ một giấc thật ngon, thì đương nhiên sẽ lại hồng hào khoẻ mạnh trở lại rồi!.