Tiêu Vân Hoàn cũng không lập tức đi bắt Liễu thường tại.
Sau khi Thu Vãn đặt thẻ bài vào trong tay hắn, hắn liền ôm nàng vào trong ngực, dỗ dành trấn an một phen.
Đêm nay Thu Vãn bị kinh hách rất lớn, sau lại được hắn ôm vào trong ngực dịu dàng an ủi, không lâu sau nàng liền cảm thấy mệt mỏi, mí mắt trên dưới đánh nhau, chẳng mấy chốc đã gác đầu lên cánh tay Tiêu Vân Hoàn, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Sau khi xác định mèo nhỏ đã ngủ say, sắc mặt Tiêu Vân Hoàn mới hoàn toàn lạnh xuống.
“Cao Bình Sơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có nô tài.”
“Liễu thường tại là ai?”
“Bẩm bệ hạ, Liễu thường tại thông qua tuyển tú vào cung từ năm ngoái.” Biết được chuyện có liên quan đến Bích Tú Cung, Cao công công vạn năng liền hỏi thăm rõ ràng tình huống trên dưới Bích Tú Cung: “Phụ thân nàng là Lễ Bộ Thượng Thư Liễu Hồng Kiệt.”
“Liễu Hồng Kiệt……” Tiêu Vân Hoàn rũ mắt, ngón tay vô thức gõ gõ lên bàn: “Ông ta là người thông minh, nhưng cố tình lại dạy ra một nữ nhi ngu xuẩn.”
Cao Bình Sơn cúi đầu, không dám mở miệng.

Trong điện an tĩnh vô cùng, Sửu Cầu đuổi theo chuột nhỏ chạy qua bên người bọn họ, bỗng nhiên nó ngừng lại, nghiêng đầu hướng về phía này meo một tiếng.
Tiêu Vân Hoàn quay đầu nhìn nó.
Sửu Cầu nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía này, dừng lại bên chân hắn, dùng nửa người trên bám đu bám lên chân hắn, vươn móng vuốt chạm tới cái đuôi đang rũ xuống của Thu Vãn.
Không đợi móng vuốt của nó đụng tới chiếc đuôi màu trắng, Ngọc Cầu bỗng nhiên giật mình. Tiêu Vân Hoàn cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy đôi mắt Ngọc Cầu mặc dù vẫn đang nhắm chặt, nhưng cơ thể lại từ trên ngực hắn nhảy xuống, phi như bay ra ngoài. Thậm chí động tác còn nhanh tới mức thị vệ không đuổi kịp, cho dù đôi mắt nhắm chặt, nhưng cơ thể vẫn thuần thục tránh khỏi chướng ngại vật phía trước, chuyển hướng một cách chính xác.
Nhìn bóng trắng biến mất ngay trước mắt mình, Tiêu Vân Hoàn khom lưng ôm Sửu Cầu bên chân lên, hắn trầm tư một lát, lại hỏi: “Gia thế của Thu thường tại thế nào?”
“Thu thường tại nhập cung năm Thiên Hà thứ nhất, phụ thân là tri huyện Thanh Thành Thu Phỉ.”
“Thu Phỉ?” Tiêu Vân Hoàn cẩn thận suy nghĩ một phen, nhưng hình như hắn không có ấn tượng về người này.
“Thu Phỉ nhận chức tri huyện Thanh Thành đã hơn hai mươi năm, từ khi tiên đế còn sống cho tới nay…… Chưa từng thay đổi.”
Tiêu Vân Hoàn gật đầu.
Thanh Thành là một huyện nhỏ vùng Giang Nam, không dồi dào, cũng không quá cằn cỗi, nhưng cũng chưa từng xuất hiện bất cứ thành tựu to lớn nào.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai cha con nhà này đều điệu thấp.
……
Thu Vãn bị tiếng động ồn ào bên ngoài đánh thức.
Nàng mơ màng mở to mắt, còn chưa kịp phản ứng, Tình Hương đã hoang mang rối loạn xông vào.
“Chủ tử, chủ tử!” Tình Hương sốt ruột nói: “Ngài mau ra đây, bên ngoài xảy ra chuyện rồi!”
Thu Vãn giật mình tỉnh táo, nàng tháo lục lạc trên cổ tay xuống, nhét lung tung vào ngăn bí mật. Tình Hương hầu hạ nàng thay xiêm y, vội vàng rửa mặt chải đầu sau đó đi ra ngoài.
Thu Vãn vừa đi ra ngoài liền thấy, những người sống tại thiên điện Bích Tú Cung như Lý quý nhân, Lưu quý nhân đều ra ngoài, ngay cả Thục phi nương nương cũng được đại cung nữ dìu đỡ chậm rãi đi đến.
Nàng nhìn quanh bốn phía một lượt, trong Bích Tú Cung xuất hiện không ít thị vệ, mà nơi tụ tập nhiều người nhất chính là nơi ở của Liễu thường tại.

Tình Hương đè thấp thanh âm, nói nhỏ bên tai nàng: “Sáng sớm đã có người tới đây, đi thẳng về phía thiên điện của Liễu thường tại, nghe nói chuyện liên quan đến Ngự Miêu.”
Trong lòng Thu Vãn khẽ động, nàng biết bệ hạ đang đòi lại công bằng cho nàng.
Nhớ tới sự tình phát sinh tối hôm qua, nỗi oán hận trong lòng Thu Vãn chợt lóe, nàng nắm chặt khăn tay, không vội vàng trốn ra xa như bình thường mà cùng những người khác đứng một bên xem kịch hay.
Khi Liễu thường tại còn đang say giấc, thị vệ bất chợt thô lỗ xông vào khiến nàng ta vô cùng khiếp sợ, sau khi biết là ý chỉ của Hoàng Thượng, nàng ta sợ tới mức sắc mặt tái nhợt. Nhìn đám thị vệ lục lọi tìm kiếm thứ gì đó trong phòng nàng ta, nếu không phải đang được cung nữ đỡ, nàng ta thiếu chút nữa ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Cao công công lĩnh mệnh tới bắt người, đứng chờ trước cửa, ánh mắt quét qua đám người trong phòng, ghi tạc phản ứng của bọn họ vào đáy lòng. Hắn xoay người, sắc mặt nhàn nhạt nhìn về phía những người khác, tầm mắt dừng lại trên người Thu Vãn, sau đó lại mau chóng rời đi.
Thị vệ tới điều tra xách một con mèo đực ra ngoài, một thị vệ khác nâng chiếc ổ mèo đi tới trước mặt Cao Bình Sơn, đưa cho hắn xem.
“Cao công công.”
Cao Bình Sơn rũ mắt, nhìn thấy trong ổ mèo có mấy sợi lông màu trắng dính vết máu. Không cần nghĩ cũng biết, đây là lông của con mèo nào.
Cao Bình Sơn nhìn về phía Liễu thường tại: “Đêm hôm qua, Ngự Miêu của Hoàng Thượng bị kinh hách, chúng ta nghi ngờ Ngự Miêu bị người ám hại, bọn thị vệ tìm thấy Ngự Miêu ở gần Bích Tú Cung, Liễu thường tại có biết lý do vì sao không?”
Liễu thường tại siết chặt đôi tay, móng tay để lại một dấu vết thật sâu trong lòng bàn tay nàng ta. Sắc mặt nàng ta tái nhợt, nhưng rất nhanh sau đó nàng ta lấy lại bình tĩnh, nói: “Cao công công đang nói gì vậy, vì sao ta lại nghe không hiểu.  Ngự Miêu xảy ra chuyện, có quan hệ gì với ta? Bích Tú Cung nhiều người như vậy, người nuôi mèo cũng không chỉ có một mình ta, vì sao lại tính trên đầu ta?”
Cao Bình Sơn cầm mấy sợi lông dính máu trên ổ mèo lên: “Đây là gì?”
“Là lông trên người con mèo của ta.” Con mèo của Liễu thường tại cũng có bộ lông màu trắng.

“Nếu Cao công công hoài nghi vết máu kia, thật ra ta còn muốn oán giận vài câu.” Nói xong, nàng ta vén tay áo lên, lộ ra đoạn băng gạc trên cổ tay: “Đêm qua mèo của ta bỗng dưng phát điên cắn ta một ngụm, nếu Cao công công không tin, còn có ngự y làm chứng cho ta, máu là máu của ta, lông là lông mèo của ta, Cao công công còn vấn đề gì không?”
Nàng ta nói chuyện vô cùng trấn định tự tin, nếu không phải sự tình Thu Vãn tự mình trải qua, nàng thiếu chút nữa đã tin lời nàng ta nói rồi.
Thu Vãn ở trong lòng âm thầm líu lưỡi, nhịn không được suy nghĩ, ngày thường nhìn thấy bộ dáng vênh váo tự đắc của Liễu thường tại, ác ý đối với nàng cũng thể hiện ra mặt, không nghĩ tới khi xảy ra chuyện nàng ta lại trấn định như vậy. Điểm này Thu Vãn tự nhận hổ thẹn không bằng, đổi lại thành nàng, bỗng nhiên gặp phải loại chuyện này, nói không chừng hiện tại đã quỳ gối xin tha rồi.
Tuy nhiên, Thu Vãn không lo lắng Liễu thường tại sẽ lấp liếm thành công, cho dù nàng ta có giảo biện như thế nào thì cũng không thắng nổi nhân chứng là Ngự Miêu.
Quả nhiên, Cao Bình Sơn nói: “Nô tài phụng mệnh lệnh của Hoàng Thượng tới điều tra chuyện này, Hoàng Thượng có lệnh, một người cũng không thể buông tha. Liễu thường tại, xin mời đi theo nô tài một chuyến.”
Liễu thường tại âm thầm cắn răng, ngoài mặt ngoan ngoãn đồng ý.
Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy mọi người vây xem bên ngoài, ánh mắt nàng ta chợt lóe, bất chợt mở miệng nói: “Nếu Hoàng Thượng đã nói một người cũng không thể buông tha, vậy làm phiền Cao công công hãy dẫn Thu thường tại theo luôn đi.”
Thu Vãn cả kinh, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn nàng ta.
“Ta đã không dưới một lần nhìn thấy Ngự Miêu lui tới trong phòng Thu thường tại, nếu Ngự Miêu xảy ra chuyện, vậy chắc chắn không thể thoát khỏi quan hệ với Thu thường tại.” Liễu thường tại cong môi cười nói: “Làm phiền Cao công công.”