Ăn cơm xong là khoảng hơn mười hai giờ, bởi vì Hàn Phi Vân còn phải đi gặp đạo diễn Khương nên Tô Ngọc Cầm và Dương Kỳ đi về trước.
Sáng nay, Tô Ngọc Cầm được chị Nhu trở đến nhưng chiều chị ấy có việc nên không thể tới mà xe của cô lại được Tiểu Trần mang đi bảo dưỡng.

Nên sau một hồi “đấu tranh” Dương Kỳ cũng được trở Tô Ngọc Cầm về nhà.
May mắn hai người về nhà tầm giờ ngủ trưa nên người rất ít, nên Tô Ngọc Cầm cũng yên tâm phần nào.

Không phải cô làm kiểu mà là do Dương Kỳ có rất nhiều người hâm mộ “tiêu cực”.

Ở đời trước cô từng nhớ có một nữ diễn viên bởi vì có tin đồn với anh ta mà suýt nữa bị bắt cóc.

Cho dù tin này là thật hay giả thì nói thật cô vẫn hơi rén.
“Nhà cô ở đâu?” Nhân lúc dừng đèn đỏ, Dương Kỳ quay lại hỏi Tô Ngọc Cầm lại bị cảnh tượng trước mắt làm ngơ ngác.
Cô hơi nghiêng đầu tựa vào cửa xe, ánh nắng chiếu nhẹ lên gò má hồng hào của cô làm làn da trắng nõn kia như phát sáng lên.

Đôi môi hồng hào khép hờ, sống mũi cao mượt, lông mi dài cong vút.
Lúc này, một lọn tóc của cô rơi xuống che khuất một bên mắt của cô.
“Có ngứa không?” Anh thầm hỏi, sau khi suy nghĩ ba giây, Dương Kỳ quyết định vén lên giúp cô.


Đầu ngón tay anh chạm vào làn da của cô, cảm giác này thực sự làm Dương Kỳ không cách nào tưởng tượng được bản thân có thể gần cô đến như vậy.
Nó giống như giấc mơ mà đời trước anh không bao giờ có cơ hội thực hiện mà chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô cùng người đàn ông khác bên nhau.

Nhưng lần này anh nhất định sẽ nhanh hơn một bước.
“Tít” Tiếng còi xe ô tô làm anh giật mình, ngón tay đang đặt trên má cô trượt một đường tạo nên một vệt đỏ làm Dương Kỳ hoảng hốt.
“Ui da!” Tô Ngọc Cầm nháy nháy mắt, mơ màng tỉnh lại “Cái gì vậy?”
Dương Kỳ không trả lời được vì đằng sau xe lại tít còi, anh khởi động xe từ từ lăn bánh sau đó mới quay đầu về phía cô, cố gắng giữ giọng nói thật bình tĩnh.
“Vừa rồi có cái gì đó dính trên mặt cô, tôi muốn lấy nó ra nhưng không may tạo ra vết thương.

Tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra.”
Tô Ngọc Cầm nghe vậy liền lấy điện thoại ra soi trên mặt đúng là có một vệt đỏ nhưng chỉ hơi mờ, có thể là do cô trắng nên nhìn nó mới giống nghiêm trọng như vậy.
“Không cần! Một lát nữa nó sẽ hết thôi, bình thường tôi cũng hay làm mình bị thương, khoảng một đến hai giờ nó sẽ tự hết.” Tô Ngọc Cầm thản nhiên nói, hoàn hoàn không phát hiện người đàn ông bên cạnh sắc mặt càng lúc càng không vui.
“Kể cho anh nghe, có lần tôi bị va đầu vào cửa phòng bếp, đầu sưng một cục to nhưng hôm sau khỏi hẳn.

Anh thấy tôi siêu chưa?”
“Không đau sao?”
“Tất nhiên là có rồi! Hahaha!”
Dương Kỳ nhìn cô gái cười ngốc nghếch bên cạnh dần nhận ra có gì đó không đúng cho lắm.

Cô bình thường nói rất ít tại sao hiện tại cô lại cởi mở như vậy? Chẳng lẽ…
“Nhà cô ở đâu?” Dương Kỳ nhìn về phía ngã tư phía trước hỏi.
“Anh đưa tôi đến Ái Viên Cầm là được!” Tô Ngọc Cầm xoa xoa thái dương, tự dưng cô cảm thấy đầu hơi hơi choáng.

Lắc nhẹ đầu, chắc có lẽ chứng say xe của cô lại tái phát rồi.
“Cô ở lầu mấy? Nhà tôi cũng ở đó! Có khi chúng ta lại là hàng xóm đó!” Nghe xong địa chỉ, Dương Kỳ hơi bất ngờ cô ở chung một khu với anh.
“A! Nhà anh cũng ở đây sao? Tôi vừa mới chuyển tới nên vẫn chưa làm quen với mọi người!” Tô Ngọc Cầm cười.

Thực ra ở khu nhà của bọn họ, những người sống ở đây điều là những người cần có quyền riêng tư cao nên việc giao tiếp, làm quen với nhau gần như bằng không.
Dương Kỳ gật đầu “Hóa ra người chuyển đến hôm trước là cô!” Đúng là duyên phận, căn hộ của hai người đều ở tầng bốn không những thế chính là hai phòng đối diện nhau của của khu 4B.
Khu B được thiết kế theo dạng nhà ở 2 phòng ngủ 1 phòng khách nên mỗi dãy chỉ có hai căn.

Mà điều trùng hợp chính là dãy B chỉ có duy nhất khu 4B là có hai phòng đối diện.
“Sao anh biết?” Tô Ngọc Cầm hỏi.

“Tôi là hàng xóm của cô!” Anh cười.
“A! Thật sao? Anh chính là chủ của căn nhà đối diện á hả? Tôi còn tưởng nhà đó không có…” Tô Ngọc Cầm kinh ngạc.
Cô đang muốn nói tiếp gì đó thì bỗng bị kéo vào vòng ngực ấm áp của Dương Kỳ.

Bàn tay to của anh ôm lấy eo cô, thông qua lớp áo len mỏng cô có thể cảm nhận được sự ấm nóng từ nó.
“Sao… sao vậy ạ?”
“Xin lỗi! Vừa rồi tôi không để ý, thành thật xin lỗi hai người.

Hai người không sao chứ?” Chú bảo vệ giờ mới nhận ra trong thang máy còn có hai người khác, ông vội vàng xin lỗi.
“Không sao! Bác cứ làm việc của mình đi” Nói rồi cúi người nhìn cô gái trong lòng “Vừa rồi thùng cát tông sắp va vào cô nên… cô không sao chứ?”
“Vậy… vậy sao?” Tô Ngọc Cầm hơi hơi động đậy muốn tránh thoát vòng tay của anh nhưng vừa động đã bị anh giữ chặt.
Lúc này trong thang máy tách riêng thành ba phần, ở giữ chính là thùng giấy to, bên kia là bác bảo vệ nhưng bởi vì thùng cao nên hai người không thể nhìn thấy.

Bên còn lại chính là chỗ của hai người, tuy nhiên nhỏ lại khá nhỏ hai người phải đứng ngang và sát vào nhau.
“Em… đừng động!” Giọng nói của Dương Kỳ hơi khàn.

Hương thơm phát ra từ cơ thể cô vô cùng tự nhiên nó từng đợi từng đợt hòa cùng hương nam tính của anh khiến anh hơi mất khống chế.
Tô Ngọc Cầm cho rằng anh hỏi cô điều gì nên đã ngẩng đầu lên đúng lúc Dương Kỳ cúi xuống.

Môi hai người gần như chạm sát vào nhau.
“Anh… anh vừa nói…” Vừa rồi trong món gà hầm có rượu mà Tô Ngọc Cầm lại ăn khá nhiều nên với những người tửu lượng thấp như cô thì đã đủ say rồi.
Đôi môi hồng hào đóng ra mở vào như có như không chạm vào đôi môi mỏng của Dương Kỳ làm cho người luôn luôn tự chủ như anh không sao kiềm chế được trước người con gái mình yêu.
“Ưmm…” Âm thanh mềm mại tràn ra, bàn tay vốn chống đỡ trước ngực Dương Kỳ dần buông lỏng.

Vốn anh chỉ định chạm một chút nhưng sự si mê của anh đối với cô khiến anh không dừng lại được.

Dương Kỳ từ từ buộc chặt bàn tay trên eo cô, đôi môi mỏng chiếm trọn đôi môi nhỏ của Tô Ngọc Cầm khiến cô không kịp phát ra âm thanh đã bị nhấm nuốt.
Thực ra tính chiếm hữu của Dương Kỳ rất mạnh, trước đây anh không dám là bởi vì cô đã tìm được hạnh phúc của mình.

Còn hiện tại, anh đã xác định không nhường cô cho bất cứ kẻ nào nên anh muốn mọi thứ của cô chính là của anh hoặc có liên quan đến anh.
“Không… không thở được!” Tô Ngọc Cầm yếu ớt nói.
Âm thanh này lọt vào tai Dương Kỳ làm anh cười khẽ.
Năm giây… mười giây… khi hai người tách ra mang theo sợi chỉ bạc khiến người ta xấu hổ.

Tô Ngọc Cầm mơ màng tựa vào ngực Dương Kỳ.

Cô muốn nói gì đó nhưng đầu cô càng ngày càng nặng trong chốc lát đã ngủ mất.
Thấy vậy, Dương Kỳ vừa vui vẻ vừa mất mát, anh nhẹ nhàng sửa lại những sợi tóc rối, xoa nhẹ lên gò má hồng hào.

Âm thầm may mắn thùng giấy đã chặn lại tầm nhìn của bảo vệ khiến anh ta không nhìn thấy được dáng vẻ quyến rũ của cô.
"Thật muốn em khi tỉnh lại vẫn nhớ rõ mọi chuyện!" Dương Kỳ thở dài hôn lên trán Tô Ngọc Cầm, giọng nói mang theo sự dịu dàng khiến người nghe phải say đắm..