Hôm nay là ngày có kết quả thi cuối kỳ.
Trong hơn 1 năm qua, Hạ Hiểu mới có lại cảm giác hồi hộp chờ kết quả.
Hai tiết học đầu, cô hoàn toàn không tập trung nổi, cứ mong thời gian trôi nhanh một chút, đến giờ giải lao là có thể đi xem điểm rồi.
Chuông báo tới giờ giải lao vừa vang lên, giáo viên môn Lịch sử vừa rời khỏi lớp, Hạ Hiểu đã lập tức đứng dậy định chạy ra ngoài.
Nhưng mà chỉ vừa mới rời khỏi chỗ đã bị Cố Duệ nắm tay kéo lại.
Anh nhíu mày nhìn sách vở đang bày lung tung trên bàn của cô, còn có một quyển vở bị cô làm rơi nằm trên nền đất lạnh lẽo, không vui nói:
"Làm gì gấp vậy chứ? Điểm cũng ở đó chứ không chạy được đâu.
Mau dọn gọn cái bàn của cậu lại đi."
Hạ Hiểu đành ủ rũ quay trở lại dọn dẹp đống sách vở trên bàn, nhặt quyển vở dưới đất lên, thầm mắng Cố Duệ là tên thiếu gia mắc bệnh OCD (rối loạn ám ảnh cưỡng chế).) Lần trước vào phòng anh tham quan, đi tới đi lui vài vòng, hoàn toàn không tìm được một chút bụi bám nào, đồ đạc cũng để rất ngăn nắp, lúc đó cô liền thấy nghi rồi.
Bình thường cô cũng là người gọn gàng, chỉ là hôm nay có hơi gấp gáp nên mới để như vậy, không ngờ lại bị anh trách mắng.
Đợi Hạ Hiểu dọn xong bàn học của mình, Cố Duệ mới hài lòng gật đầu.
Anh đứng dậy vuốt thẳng đồng phục của mình rồi nắm lấy tay Hạ Hiểu đi ra ngoài.
Đến chỗ bảng điểm, người đông đúc chật kín không còn một chỗ để chen.
Cô hậm hực liếc anh một cái, tất cả là tại anh, nếu không cô đã sớm xem được điểm của mình rồi.
Khúc Tịnh Dao và Từ Khả đã đi xem từ sớm, bây giờ đang chen ra từ đám người, mặt mày hớn hở, nhìn là biết kết quả như mong muốn rồi.
Từ Khả khua chân múa tay khoe khoang điển của mình:
"Haha lần này tớ có thể an ổn nghỉ hè rồi.
Không ngờ tớ lại có thể đạt được hạng 106 của khối 11 ban tự nhiên, đều nhờ A Dao hết."
"Biết cậu giỏi rồi, tránh ra cho tớ xem đi."
Hạ Hiểu thẳng thừng đẩy Từ Khả ra, muốn chen lên phía trước.
Cố Duệ buông tay để cô chen vào đám đông, bản thân đứng bên ngoài chờ đợi.
So với Hạ Hiểu, anh cũng hồi hộp không kém.
Anh hiểu cô, nếu lần này thành công đạt được kết quả tốt, cô sẽ tiếp tục tiến lên, nếu thất bại cô sẽ nản, vì vậy anh thật hy vọng lần này sẽ như ý muốn.
Đứng đợi rất lâu vẫn chưa thấy cô bước ra, anh liền sốt ruột muốn đi vào xem thử.
La Minh Viễn cùng Lục An Hạo xem điểm xong bước ra.
La Minh Viễn vỗ vai anh khen ngợi:
"Tốt lắm, lần nào cũng đứng nhất toàn khối 11, lần này đứng thứ 2 toàn trường luôn rồi, chỉ thua Lâm học trưởng thôi."
Lâm học trưởng mà La Minh Viễn nói là nam thần khoa tự nhiên của khối 12, đẹp trai lại học giỏi.
Cố Duệ thường được đem ra so sánh với chàng trai này, nhưng đa số nữ sinh đều nghiêng về Cố Duệ nhiều hơn.
Lục An Hạo cũng vui vẻ nhảy cẫng lên nói "Lần này tớ được hạng 114 của khối 11 ban xã hội, mừng quá đi."
"Cậu có thấy Hiểu Hiểu không?" Cố Duệ quay sang hỏi La Minh Viễn
"Hiểu Hiểu? Không thấy, nhưng mà có thấy Tống Vy."
"Tớ không hỏi cậu ấy."
La Minh Viễn biết mình nói sai rồi đành ngậm miệng lại, tránh lại nói sai gì đó, bị Cố Duệ tẩn cho một trận đến ba má nhìn không ra thì khổ lắm.
Mấy người hồi hộp chờ, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Hạ Hiểu bước ra.
Có điều trên môi cô không có nụ cười, hốc mắt đỏ hoe, trong mắt có nước.
Cố Duệ cảm thấy tim như bị ai đó bóp nghẹn, anh nắm chặt hai tay kiềm lại sự khó chịu bên trong, tiến lên an ủi cô:
"Không sao cả, lần này không tốt, lần sau chúng ta lại cố gắng, cậu đừng bỏ cuộc."
Hạ Hiểu ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt đó thật đẹp biết bao, nhưng cũng chất chứa
đầy nỗi buồn, có lẽ vì vậy nên nó mới đẹp.
Cố Duệ nhẹ nhàng lau đi hai giọt nước mắt trên gò má cô, muốn nói lại thôi.
Đột nhiên Hạ Hiểu nở nụ cười, giọng nói đầy vui vẻ cùng tinh nghịch nói:
"Cố Duệ, tớ làm được rồi, làm được rồi."
"Hả?" Cố Duệ ngây ra nhìn cô khó hiểu
"Tớ làm được rồi, là hạng 94 khối 11 ban tự nhiên, tớ được nằm trong top 100 rồi."
"Thật...!thật không?" Giọng nói Cố Duệ run run, anh hy vọng những gì cô nói là thật
"Là thật đó."
Hai người mừng rỡ ôm chầm lấy nhau trước sự ngạc nhiên của mấy chục con người.
Hạ Hiểu nhận ra bản thân thất thố nên rời ra trước, thẹn thùng cúi đầu cười.
Cố Duệ chỉ hận thời gian không dừng lại tại khoảnh khắc hai người ôm nhau, để anh có thể ôm cô thêm một lúc nữa.
Khúc Tịnh Dao đi đến bên cạnh cô vui vẻ chúc mừng "Chúc mừng cậu, đại công cáo thành rồi.
Lúc nãy cậu đi ra mặt mày ủ rũ, còn khóc nữa, dọa mọi người sợ quá rồi đó."
"Tại tớ vui đến xúc động nên mới khóc, xin lỗi mọi người."
Cố Duệ vô cùng cưng chiều xoa đầu Hạ Hiểu, xem cô như một đứa trẻ mà đối xử:
"Cậu rất giỏi, không hổ là học trò của tớ."
"Vậy thầy Cố, không biết thầy có gì thưởng cho em không?" Hạ Hiểu xòe hai bàn tay ra trước mặt Cố Duệ, chờ mong được thưởng
"Thưởng cậu một chuyến dã ngoại, thế nào?"
Hạ Hiểu mở to hai mắt khó tin nhìn Cố Duệ, quả nhiên đại thiếu gia vẫn là đại thiếu gia, chịu chi như vậy.
Có điều đây là phần thưởng của anh, vậy thì cô sẽ vui vẻ nhận, tránh để anh buồn..