Nghĩ đến chuyện xảy ra với Đan Tiểu Phù sáng hôm đó, tâm tình Thiệu Duẫn xấu vô cùng, nếu cô không ngừng lại, không chừng hai người thật sự đã lăn lên giường.

Cô gái kia không biết nổi cơn thần kinh gì, thế mà lại hôn anh, còn khiêu khích anh, đưa ra yêu cầu kết giao, nghĩ đến thái độ ngả ngớn của cô khi đó, Thiệu Duẫn càng nhăn chặt mày.

Cô gái đó nhất định đang đùa anh!

Anh không tin cô thật sự muốn cùng anh kết giao, nhất định chỉ đơn giản muốn đùa bỡn anh, muốn chỉnh anh, nhìn xem anh sẽ có phản ứng gì.

Thiệu Duẫn càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể, theo tính cách của cô gái kia rất có thể làm ra loại chuyện này, đáng giận! Anh biết không nên mềm lòng với cô, cô gái kia căn bản không biết cảm ơn!

Hơn nữa vì chỉnh anh còn hôn anh…… Thiệu Duẫn buồn bực nhất chính là điều này, nghĩ đến chuyện hai người thiếu chút nữa lau súng, anh bị khiêu khích đến mất đi lý trí, cô ngâm nga tuyệt vời giống như xuân dược, còn có cảm giác lúc hôn cô, lưỡi hai người kịch liệt quấn vào nhau, môi mềm mại sau khi được anh hôn kiều diễm như hoa nở rộ, bộ ngực sữa no đủ được bàn tay anh xoa bóp, nhũ tiêm đứng thẳng……

Đáng chết!

Cảm giác thân thể dâng lên một trận lửa nóng quen thuộc, Thiệu Duẫn nhanh chóng bắt lấy ly bia trên bàn, uống một hơi, muốn dùng cái lạnh của bia ngăn chận lại hơi nóng trong người.

Bia nhanh chóng bị anh uống cạn, nhưng mà vẫn không dập được lửa, anh hơi nhếch môi, đưa tay lại mở ra một chai bia khác, ngửa đầu tiếp tục uống.

“Này! Uống nhiều như vậy, cậu muốn say à?” Đồ Vu Luân bị động tác của anh dọa, người này sao thế? Lần đầu nhìn anh uống như vậy.

Thiệu Duẫn không hé răng, tiếp tục uống bia.

“Này! Hôm nay là ngày chia tay cuộc đời độc thân của tớ, sắc mặt cậu có thể đừng như vậy thối hay không?” Đồ Vu Luân chịu không nổi, cả một ngày đều nhìn sắc mặt xám xịt của anh, anh lại không đắc tội cậu ấy nha!

Thiệu Duẫn buông vỏ chai bia, lạnh lùng liếc Đồ Vu Luân.“Nếu không vì cậu đột nhiên nói muốn đính hôn, tớ đã sớm rời đi, còn có thể ở lại đây sao?” anh đã đủ nể tình, cả kỳ nghỉ đều dành hết cho Đồ Vu Luân, nếu không bây giờ anh đã sớm rời trấn nhỏ, căn bản không muốn gặp lại cô gái kia.

Nghĩ đến cô gái kia…… Mấy ngày nay anh cũng chưa gặp cô, hừ, nói cái gì kết giao, quả nhiên là chỉnh anh! Như vậy tốt nhất, trước khi anh rời đi trấn nhỏ cô tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt anh!

Thiệu Duẫn căm tức nghĩ, vươn tay mở chai bia thứ ba.

“A Duẫn, làm sao vậy? Chúng ta là bạn tốt nha!” Đồ Vu Luân vươn tay dùng sức giữ lấy tay Thiệu Duẫn, “Lễ đính hôn của tớ đương nhiên cậu phải tham gia! Với lại ngày nghỉ của cậu không phải còn mười ngày sao, sao phải vội đi như vậy? Mười ngày tới ở trấn nhỏ luôn đi!” Vừa hay, ngày đính hôn của anh chính là mười ngày sau.

“Vừa mới theo đuổi được liền đính hôn, cậu cũng thực gấp.” Thiệu Duẫn hừ lạnh, cứ vì một cô gái mà buông tha cuộc sống tự do, anh không còn lời nói để bình luận hành động của Đồ Vu Luân.

“Đương nhiên, tớ chờ ngày hôm nay đã rất lâu rồi.” Đồ Vu Luân nhướng môi cười, biết Thiệu Duẫn không cho là đúng, anh vỗ vỗ vai.“Anh bạn, chờ cậu gặp được sẽ biết.”

Gặp được? Trong óc đột nhiên hiện lên hình ảnh của Đan Tiểu Phù.

Thiệu Duẫn sửng sốt,“Làm sao có thể?” anh không nên nghĩ như vậy, cho dù gặp được cũng nhất định là một cô hái dịu dàng săn sóc, làm sao có thể là Đan Tiểu Phù không hề có tư sắc gì đáng nói?

“Được rồi, anh bạn, đừng vội cãi lại, tớ nói với cậu……” Đồ Vu Luân ôm lấy vai Thiệu Duẫn, đang chuẩn bị phát biểu thì lại đột nhiên đứng hình.“Hả?” anh nâng cằm Thiệu Duẫn lên.

“Làm gì vậy?” Thiệu Duẫn chán ghét hất tay anh ra, anh không phải gay.

“Anh bạn, hôm nay tớ mới phát hiện mắt cậu đẹp như vậy.” Đồ Vu Luân kinh ngạc trừng lớn mắt. “Ông trời! So với con gái……”

Con gái? Thiệu Duẫn lạnh lùng nheo mắt.

“À……” Đồ Vu Luân ôm tim, có loại cảm giác bị điện giật.“Anh bạn, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tớ, tớ đã có vợ rồi……”

“Tớ không ngại tìm vợ của cậu, thuận tiện tán gẫu một chút, giao tình giữa tớ và cậu tốt như thế nào.” Vì giúp Đồ Vu Luân theo đuổi vợ, bọn họ vờ như quen biết nhau không bao lâu, nếu anh nói cho cô ấy biết tất cả đều là bẫy, Đồ Vu Luân liền xong!

“Khụ khụ, uống bia uống bia.” Đồ Vu Luân thức thời nói sang chuyện khác, cầm bia uống một ngụm, lại cảm thấy không đúng, kỳ lạ nhìn Thiệu Duẫn.

“Sao?” Thiệu Duẫn liếc anh một cái.

“Anh bạn, kính của cậu đâu?” Bây giờ anh mới phát hiện Thiệu Duẫn không mang mắt kính. “Hai ngày nay hình như không thấy cậu mang kính……”

Nếu không phải vậy, anh cũng sẽ không phát hiện mắt Thiệu Duẫn còn đẹp hơn cả con gái.

Sắc mặt Thiệu Duẫn cứng đờ,“Không cẩn thận dẫm lên, hỏng rồi.” anh tùy tiện tìm lý do.

“À!” Đồ Vu Luân gật đầu, cũng không hoài nghi, đang muốn mở miệng thì cửa đột nhiên truyền đến tiếng xôn xao.

“Này, Đan Tiểu Phù, đây là nơi của đàn ông, con gái như cô tới đây làm gì?”

“Muốn tới thì tới, bằng giao tình của tôi và Allen, không thể tới sao?” Đan Tiểu Phù hừ nhẹ, kiêu ngạo đi vào khách sạn.

Đột nhiên có người huýt sao.“Tiểu Phù, hôm nay ăn mặc thật mát mẻ!”

“Thích không?” Đan Tiểu Phù ngả ngớn sờ cằm đối phương, cô mặc một cái áo ba lỗ màu đỏ đáng yêu, vải dệt buộc vòng quanh người ôm lấy bộ ngực cao ngất cùng thắt lưng mảnh khảnh, dưới thân là một cái váy siêu ngắn mê ngươi, lộ ra chân dài trắng mịn, mà trên mặt lại mang một cái mắt kính không độ.

Nhìn thất mắt kính trên mặt Tiểu Phù, Đồ Vu Luân nhíu mày, nghiền ngẫm nhìn Thiệu Duẫn. “Anh bạn, sao tớ cảm thấy mắt kính trên mặt Tiểu Phù rất quen, cảm giác hình như đó là mắt kính cậu đã làm hư……”

Thiệu Duẫn không trả lời, trên thực tế vừa nghe thấy giọng của Đan Tiểu Phù, mặt anh liền trầm xuống, mà vừa thấy tư thái lỗ mãng của cô, ánh mắt lạnh hơn, lại nhìn kính trên mặt cô, khuôn mặt anh tuấn thoáng chốc khó coi tới cực điểm.

Cô gái này nhất định là cố ý!

Anh tức giận uống bia, nhắm mắt không muốn nhìn cô gái kia, nhưng tiếng bọn họ đàm tiếu không sót một chữ rơi vào tai anh.

“Ăn mặc mát mẻ như vậy, đêm nay cô đơn sao?” Một người đàn ông cười nói.

“Sao nào? Anh muốn giúp em sao?” Giọng nói của Đan Tiểu Phù ngọt giống như mật, biểu cảm có chút giống như dụ hoặc.

Thiệu Duẫn buông vỏ lon bia, vươn tay mở thêm lon nữa.

“Nếu em muốn, anh đương nhiên cũng nguyện ý nha!”

“Ai, còn có tôi! Còn có tôi!”

“Này, Tiểu Phù, tôi cũng rất thích nha!”

Nhất thời một đống đàn ông vây quanh Đan Tiểu Phù, nhiệt liệt đề cử chính mình.

“Rầm!” Tay cầm lon bia dùng một chút lực, vỏ lon bị biến dạng, bia đổ tràn ra ngoài.

Thiệu Duẫn nhíu mày nhìn bia dính trên tay, không hiểu vì sao mình lại bóp nát lon bia.

“Em không có hứng thú với mấy anh.” Đan Tiểu Phù nũng nịu cười, bước đến trước mặt Thiệu Duẫn,“Em chỉ có hứng thú với anh.”

Sắc mặt Thiệu Duẫn khó coi ngẩng đầu, “Tôi với cô……” Nói còn chưa nói xong, lại nhìn thấy Đan Tiểu Phù kiều mỵ ngồi lên đùi Đồ Vu Luân.

Anh sửng sốt, nhìn ánh mắt của cô phóng tới, lửa giận trong lòng lập tức bùng cháy.

Cô gái này…… anh lại bị cô đùa giỡn!

“Á, Tiểu Phù……” Đồ Vu Luân khó có thể nhận ân của mỹ nhân, bây giờ anh là trai đã có vợ nha!

“Đừng khẩn trương, vợ anh không đến đây đâu.” Đan Tiểu Phù vươn tay vỗ nhẹ mặt Đồ Vu Luân.

“Chết tiệt! Allen, tớ sẽ nói cho vợ cậu biết!” Bọn con trai bên cạnh cuồng hú.

“Này! Đừng làm vậy!” Đồ Vu Luân đổ mồ hôi lạnh, ác nữ này đang làm gì vậy! Không có chuyện gì lại chọc anh? Anh sợ tới mức muốn đẩy Đan Tiểu Phù ra.

“Khẩn trương cái gì?” Đan Tiểu Phù lại càng ôm chặt anh.“Đây cũng không phải lần đầu tiên chúng ta thân mật như vậy.”

Cô nũng nịu nói xong, lời tuy là nói với Đồ Vu Luân, nhưng đôi mắt đẹp lại nhìn chằm chằm Thiệu Duẫn.

“Đúng rồi, tiểu Duẫn Duẫn, mắt kính của anh.” Cô lấy mắt kính trên mặt, vươn tay đưa cho Thiệu Duẫn. “Đây! Trả lại anh.”

Nhìn mắt kính trên tay cô, Thiệu Duẫn mím môi, cũng không nhận.

“Tiểu Duẫn Duẫn? Tiểu Phù à! Hai người thân như thế từ khi nào? Vì sao cô lại có mắt kính của anh ta?” Bên cạnh có người tò mò mở miệng.

“Em nào có thân thiết với anh ấy!” Đan Tiểu Phù chu cái miệng nhỏ nhắn, vứt cho đối phương một cái nháy mắt. “So với anh ấy, em với anh còn có vẻ thân hơn đấy! Về phần mắt kính…… Đây là…… Bí, mật!”

Cô cười khẽ nháy mắt, hành động đáng yêu lại mê người khiến cho sói tru một trận.

“Tiểu Phù! Anh cũng muốn có bí mật với em!”

“Tôi cũng muốn tôi cũng muốn……”

Bốn phía lại nóng hừng hực.

Bí cái đầu!

Thiệu Duẫn không thể nhịn được nữa đứng lên, cất bước đi tới cửa.

“Này! Mắt kính của anh! Anh không cần sao?”

Anh làm như không nghe.

“Được rồi, không cần thì thôi, này, Allen, hôn một cái nào……”

“Không…… Ưm!”

Cô gái chết tiệt!

Thiệu Duẫn vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy hình ảnh Đan Tiểu Phù và Đồ Vu Luân hôn môi, không kịp nghĩ, anh đã chạy tới chỗ cô, vươn tay dùng sức kéo cô xuống khỏi người Đồ Vu Luân.

“A –” Đan Tiểu Phù hô một tiếng, kinh ngạc nhìn anh.“Thiệu Duẫn! Anh làm cái gì?”

Thiệu Duẫn không trả lời, dùng sức bắt lấy tay cô, thô lỗ lôi kéo cô ra quán bar.

Anh nhất định điên rồi!


Thiệu Duẫn bước nhanh, trong lòng tràn đầy ảo não, anh không hiểu mình phát điên cái gì, thế mà dễ dàng bị trêu chọc.

Nhìn thấy hình ảnh Đan Tiểu Phù hôn Đồ Vu Luân, anh không chút nghĩ ngợi lập tức lôi kéo cô bước đi, trong đầu giống như bị lửa thiêu đốt, làm cho anh không thể suy nghĩ.

Hoặc là, từ khi nhìn thấy Đan Tiểu Phù đi vào quán bar, anh đã bị cô ảnh hưởng.

Xem cô liếc mắt đưa tình với nhưng người đàn ông khác, anh đột nhiên cảm thấy thực ngứa mắt, nghe cô dùng tiếng nói kiều mỵ khiêu khích bọn họ, anh đột nhiên cảm thấy tức giận.

Rõ ràng biết cô cố ý, cố ý ở trước mặt anh bày ra phong tình, ở trước mặt anh dụ hoặc những người đàn ông kia, thậm chí còn cố ý ngồi lên đùi Đồ Vu Luân trước mặt anh, còn cố ý hôn……

Thiệu Duẫn hơi nhếch môi, tay nắm càng chặt.

“Anh nắm đau em.” Đan Tiểu Phù nhíu mày, lên tiếng kháng nghị,“Còn nữa, đi chậm một chút.”

Cô không đuổi kịp bước chân của anh!

Thiệu Duẫn không để ý tới cô, tiếp tục bước đi.

“Này, anh có nghe em nói hay không?” Đan Tiểu Phù trừng mắt, thấy anh không để ý tới cô, cô chu cái miệng nhỏ nhắn.“Này! Thiệu Duẫn!”

Nhưng người đàn ông kia vẫn không để ý, thậm chí đi nhanh hơn.

“A!” Cô suýt chút nữa té ngã, hơn nữa tay bị nắm đau quá, Đan Tiểu Phù cũng không vui vẻ gì. “Thiệu Duẫn, buông ra!”

Cô muốn bỏ tay anh ra, nhưng anh không nhìn cô giãy dụa, kéo cô đến trước người, thô lỗ đè cô đến vách tường phía trước.

Đan Tiểu Phù nhăn mặt nhăn mày, anh thô bạo làm cô đụng vào tường, lưng truyền đến một trận đau, cô tức giận ngẩng đầu.“Anh làm cái gì?”

“Tôi mới phải hỏi cô muốn làm cái gì?” Thiệu Duẫn chống hai tay vào vách tường, khóa cô ở giữa, khuôn mặt anh tuấn cúi xuống, châm biếm nhìn cô. “Liếc mắt đưa tình với những người đàn ông khác, như thế nào? Cô nghĩ như vậy có thể khiến cho tôi chú ý? Cô thiếu đàn ông như vậy sao?”

“Đúng vậy, em thiếu đàn ông.” Đan Tiểu Phù hất tóc, mắt đẹp kiều mỵ khiêu khích liếc anh.“Vậy thì sao? Liên quan gì đến anh? Hay là…… anh đang ghen?”

“Ghen?” Thiệu Duẫn khinh thường hừ một tiếng. “Đan Tiểu Phù, cô đừng tự mình đa tình, cô có cái gì đáng giá để cho tôi ghen?”

“Vậy anh tức giận cái gì?” Cô không vì anh nói mà tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát anh, gằn từng tiếng, khinh mạn hỏi: “Vì sao lại kéo em rời đi? Dựa vào cái gì dùng loại tư thái giọng điệu này chất vấn em?”

“Tôi……” Thiệu Duẫn bị cô hỏi á khẩu không trả lời được, cuối cùng chỉ có thể tức giận nhìn cô.“Cô dám nói cô không cố ý khiến tôi chú ý sao?”

“Em có nha!” Đan Tiểu Phù thành thật thừa nhận, mà cô thừa nhận làm cho anh sửng sốt, dường như không ngờ cô sẽ trả lời trực tiếp như vậy.

“Em muốn khiến anh chú ý! Hơn nữa, em thành công rồi, không phải sao?” Cô cười vừa ngọt lại đắc ý, giống như ác ma nhỏ.

“Cô……” Thiệu Duẫn tức giận đến cắn răng.

Cô nhìn anh, mắt đẹp lộ ra dụ hoặc.“Vậy còn anh? Vì sao chú ý em? Là để ý em sao? Vì sao tức giận? Bởi vì ghen tị sao?”

“Đương nhiên không phải!“Anh nhanh chóng phủ nhận.

“Hả? Vậy vì sao anh tức giận kéo em rời đi?” Cô ép hỏi.

“Tôi…… Tôi chỉ nhìn không được.” Thiệu Duẫn trừng mắt nhìn cô.“Cô thân con gái lại khiêu khích đàn ông trước công chúng, có biết xấu hổ hay không?

“Vậy anh đừng nhìn!” Cô đẩy anh ra,“Anh về đi! Đừng tới quán bar nữa, em cũng không muốn làm anh chướng mắt.” Nói xong, cô xoay người định đi tới quán bar.

Cô gái này!

Thiệu Duẫn giận trừng cô, không cho cô rời đi, lập tức vươn tay bắt lấy cô.“Đan Tiểu Phù!”

“Làm sao?“Đan Tiểu Phù ngoái đầu nhìn lại, cũng không bỏ tay anh ra, thậm chí chủ động lại gần anh, nhìn anh gợi lên một chút tươi cười ngọt ngào.“Không muốn em đi quán bar sao?”

Thiệu Duẫn không trả lời, chỉ cầm tay cô thật chặt, sắc mặt rất là khó coi.

Anh cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ là nhìn cô lại muốn quay về quán bar, nghĩ đến khả năng cô lại ngả ngớn nói cười với những người đàn ông đó, thậm chí còn có thể ngồi lên đùi Đồ Vu Luân hay là những người đàn ông khác, hôn môi với bọn họ…… Càng nghĩ anh càng căm tức.

Nhìn đến vẻ mặt âm trầm của anh, Đan Tiểu Phù cười càng ngọt, ngón tay làm nũng vẽ vòng tròn trước ngực anh.

“Chỉ cần anh thành thật thừa nhận, em liền ngoan ngoãn nghe lời anh nói.”

Thiệu Duẫn mím môi trừng cô, mà cô lại kiều mỵ nhìn lại, chờ anh mở miệng; Anh biết, nếu anh không làm như cô mong muốn cô thật sự sẽ trở về quán bar.

Cô gái này không có gì không làm được!

Mà anh không muốn như cô mong muốn, dù cô muốn đi quán bar hay không, cùng người đàn ông khác như thế nào, cũng không liên quan đến anh. anh căn bản không muốn để ý cô gái này.

Anh nói cho chính mình như vậy, đây cũng là nội tâm của anh, nhưng mà…… Chết tiệt! Anh quả thật không muốn cô trở về quán bar!

Khuôn mặt anh tuấn hung ác nham hiểm, anh giãy dụa trong lòng.

“Hửm?” Cô nhíu mày.

Lạnh mặt, Thiệu Duẫn không mở miệng, nhưng lại cứng ngắc, gật đầu cực kỳ nhẹ.

Đan Tiểu Phù thiếu chút cười, nhưng cô cố gắng nhịn, biết đây là cực hạn của người đàn ông này, nếu làm quá đáng, anh thật sự sẽ tức giận chạy lấy người.

Bởi vậy, cô có chừng có mực, mềm mại ôm lấy anh, đem mặt vào ngực anh, thuận theo trả lời.

“Được, em nghe lời anh.”

Lời của cô làm cho sắc mặt khó coi của Thiệu Duẫn hơi dịu, vốn một bụng lửa, cũng vì tư thái ngoan ngoãn của cô mà hơi vơi, nhưng anh vẫn không hé răng, cũng không từ chối cô lại gần.

Biết người đàn ông này sĩ diện, Đan Tiểu Phù chủ động ôm lấy tay anh, thấy anh không từ chối, cười trộm ở trong lòng một chút, sau đó ngẩng đầu, giống như cô gái nhỏ làm nũng xem xét anh.

“Vậy đưa em về nhà, được không?”

Thiệu Duẫn hơi nhếch môi, cô yêu cầu làm cho tâm tình của anh tốt một chút, nhưng sắc mặt vẫn rất lạnh, xoay người không nói gì nắm tay cô đi về hướng nhà cô.

Nhịn cười, Đan Tiểu Phù ngoan ngoãn đi theo anh, thậm chí còn chủ động ôm lấy cánh tay anh, tay bị anh cầm nhẹ động, sau đó mười ngón giao nhau.

Thiệu Duẫn hơi dừng bước, nhưng cũng không nói gì, ngón tay thon dài nắm lấy tay cô, mà bước chân cũng chậm lại, không đi nhanh nữa, làm cô theo không kịp.

Chỉ là khuôn mặt kia, không tươi cười, môi mỏng đẹp vẫn mím chặt.

Đan Tiểu Phù trộm dò xét anh, cảm thấy cá tính người đàn ông này thực không được tự nhiên, rõ ràng không còn tức giận, lại còn giả vờ! Nhưng cô cũng không vạch trần, ngoan ngoãn để cho anh nắm.

Chỉ chốc lát sau, đã đến cửa nhà cô.

Anh dừng bước, buông tay, mặt không thay đổi thái độ.

Người đàn ông ngây thơ, Đan Tiểu Phù cười trong lòng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại mười phần hồn nhiên,“Em vào nha!”

Anh không trả lời.

Thấy anh không nói lời nào, Đan Tiểu Phù đành phải chủ động.“Không cho em một cái hôn tạm biệt sao?”

Lời của cô làm cho anh xoay người bước đi, không làm như cô mong muốn.

“Môi người ta còn nhớ cảm giác Allen hôn qua……”

Cô gái này…… Thiệu Duẫn dừng bước, rõ ràng không muốn để ý cô, nhưng vẫn bị lời của cô ảnh hưởng.

Đan Tiểu Phù đi đến trước mặt anh, không nhìn khuôn mặt anh tuấn trầm ngưng, kiễng chân, chủ động vươn tay vòng lấy cổ anh, sau đó chạm nhẹ môi anh.

Một chút, hai cái, ba cái……

Đối phương vẫn không phản ứng, được rồi……

“Đầu lưỡi Allen có vào…… Ưm!” Nói còn chưa nói xong, người đàn ông lập tức thô bạo hôn miệng cô, bàn tay giữ lấy gáy của cô, đầu lưỡi lửa nóng cuồng tiến vào miệng ngọt.

Biết rõ cô cố ý muốn kích anh phản ứng, nhưng anh vẫn không thể khắc chế, hoặc là anh cũng muốn hôn cô, muốn lau hết toàn bộ hơi thở của người đàn ông khác dính lên người cô.

Hơn nữa……

Đầu lưỡi liếm cái lưỡi thơm tho, quyện trong cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, nghe cô nhẹ nhàng thở, phản ứng thành thực lại nhiệt tình đủ để kích thích dục vọng của đàn ông.

Anh liếm duyện cái lưỡi mềm mại, một miếng một miếng cắn nuốt hơi thở của cô, làm cho cô nhũn ra trong lòng anh, vì anh hôn mà than nhẹ, hoàn toàn lau đi dấu vết người khác lưu lại.

Đan Tiểu Phù thở gấp rời khỏi anh, môi hai người tạm thời tách ra, vẫn gần sát, hô hấp hỗn loạn mà nóng rực.

Cô xem xét anh, mắt đẹp vì nụ hôn vừa rồi mà có một tầng nước, hai má cũng ửng đỏ, cánh môi vì anh hôn mà ửng đỏ hơi sưng.

Mà ánh mắt của anh nóng cháy, tản ra dục vọng đàn ông, chỉ là anh vẫn áp xuống, lý trí nói anh nên buông cô ra ; Nhưng cô gái trong lòng vẫn không buông tha anh.

Vươn phấn lưỡi, cô khẽ liếm môi của anh, giọng nói mềm mại lại mê người. “Anh muốn vào uống ly trà không?”

Thiệu Duẫn nhìn cô, mà cô lại khiêu khích khẽ cắn môi của anh.

Anh biết đi vào không chỉ uống trà, cô gái này đào hố, đang dụ dỗ anh nhảy xuống, hơn nữa không chút nào che đậy ý đồ.

Nhất cử nhất động của cô đều khiêu khích anh, dụ hoặc anh.

Anh biết, cũng thực hiểu được.

Anh có thể từ chối, cũng nên từ chối, anh không muốn chạm vào cô gái này, anh muốn cách xa cô, bảo trì khoảng cách với cô, anh căn bản không có nửa điểm hảo cảm với cô gái này.

Chuyện phát sinh đến mức này đã là ngoài dự kiến của anh, anh nên dừng lại, cạm bẫy này quá mức nguy hiểm, anh không thể bước vào.

Lý trí không ngừng giao chiến trong đầu, anh nhìn cô chằm chằm, mà cô lại chậm rãi rũ mắt, cánh môi chậm rãi rời xa anh, thân thể thơm tho mềm mại cũng dần dần cách xa, hai tay ôm cổ anh chậm rãi buông.

Không kịp suy nghĩ, anh đã bắt lấy tay cô.

Cô nâng mắt, còn chưa mở miệng, môi lại bị phủ lên, hôn lần này như mưa rền gió dữ, cuồng mạnh đoạt lấy hô hấp của cô, cánh tay hữu lực ôm lấy cô, xoay người đi vào phòng.

Biết rõ là cái hố, anh vẫn nhảy xuống!