Chương 109

“Cậu!”

Hoa Anh Kiệt tức giận không nói nên lời, vừa nghĩ tới việc mình bị Diệp Phong chơi đùa từ đầu đến cuối, hắn cảm thấy mình như biến thành một tên hề bị người ta chế nhạo!

Đây là lần đầu tiên trong đời Hoa Anh Kiệt phải chịu một sự sỉ nhục lớn như vậy, nhưng bây giờ hắn không thể trả thù.

Diệp Phong không chỉ là chủ của câu lạc bộ Thanh Đằng, mà còn là ân nhân cứu mạng của Chiến gia!

Nếu như hắn trắng trợn to gan ra tay với Diệp Phong, chỉ cần tin tức này truyền ra ngoài, với đạo nghĩa giang hồ thì Chiến gia tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Cho nên nỗi nhục nhã hôm nay hắn không có cách nào trả lại hết cho Diệp Phong được!

Lúc này, Đổng Minh Nguyệt nhích lại gần Diệp Phong, chỉ vào Hoa Anh Kiệt và hỏi: “Ông chủ, có cần đuổi tên này ra ngoài không?”

“Không cần nữa!”

Diệp Phong xua tay, thản nhiên nói: “Cậu ta là người khởi xướng buổi tiệc này, nếu như đuổi cậu ta ra ngoài thì lát nữa ai sẽ là người trả tiền? Đúng rồi chai Lafite 82 kia cũng tính cho cậu ta, còn nữa…”

Nói đến đây, Diệp Phong nhìn về phía nhân viên phục vụ lúc trước cố ý “đụng phải” mình, ánh mắt sắc bén như kiếm, lạnh lùng nói: “Tên này, tay chân không sạch sẽ, đuổi ra ngoài cho tôi!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt nhân viên phục vụ tái nhợt.

Diệp Phong mặc dù không có chứng cứ thuyết phục, nhưng cũng biết 90% nhân viên phục vụ kia được lợi từ Hoa Anh Kiệt, vẽ đường cho hươu chạy, vì vậy mới vừa nãy mới cố ý cầm cái chai Lafite 82 kia đi “đụng chạm”!

Diệp Phong đương nhiên không thể để một người hèn hạ tiểu nhân như vậy ở lại câu lạc bộ Thanh Đằng!

“Ông chủ, tôi hiểu rồi!”

Đổng Minh Nguyệt cung kính gật đầu, đối với cô ấy mà nói, lời nói của Diệp Phong không khác gì thánh chỉ, đừng nói là đơn thuần sa thải một nhân viên phục vụ, cho dù cô ấy bị sa thải thì cô ấy cũng không thể không chấp nhận.

Lúc này, mọi chuyện đã lắng xuống.

Diệp Phong lắc người thay đổi, từ một tên nhà quê nghèo hèn không một xu dính túi trở thành một người đàn ông giàu có và đẹp trai với tài sản hàng tỷ tệ!

Đột nhiên, đám con nhà giàu có mặt ở đó ngay lập tức cũng thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn cậu cũng hoàn toàn khác trước, thậm chí có một số còn vội vàng chạy đến bên cạnh cậu, ân cần nịnh nọt nói:

“Ây da… Diệp Phong, lâu ngày không gặp, phải nhìn cậu bằng con mắt khác rồi!”

“A Khải, sao lại gọi là Diệp Phong? Là cậu chủ Diệp mới đúng! Cậu chủ Diệp là ân nhân của Chiến gia. Chỉ dựa vào mối quan hệ này, cậu ấy có thể lên như diều gặp gió ở Tô Hành này!

“Không sai! Cậu chủ Diệp, tôi đã sớm cảm thấy cậu có phong thái bất phàm, là rồng là phượng giữa đám người, nhất định sẽ có ngày một bước lên mây! Mấy ngày trước, cậu từ chối lời mời của hiệu phó trường đại học Giang Nam, ngầu đét luôn, thông tin đã sớm lan truyền khắp toàn bộ trường cấp ba rồi đấy!”

Bên cạnh những lời khen ngợi này, thậm chí còn có một số cô chủ nhà giàu xinh đẹp đứng trước mặt cậu, tạo dáng đủ kiểu, cố gắng lấy lòng Diệp Phong.