Khương Kiến Công cùng Phương Tuệ đều bị dọa sợ, cúi đầu không dám nói thêm một lời nào nữa! Khương Vĩnh Khánh luôn thích con trai hơn con gái.
Trong mắt ông ta, cháu gái chính là làm ăn thua lỗ, cháu trai mới là khúc ruột thịt! Hy sinh cháu gái của mình vì lợi ích của gia đình, ông ta căn bản sẽ không do dự chút nào.
Khương Ngọc Hạ khóc nức nở: "Bố! Mẹ! Làm sao bây giờ..."
Hai người Khương Kiến Công và Phương Tuệ mắt cũng đỏ hoe nhưng bây giờ bọn họ có thể làm gì?
"Tất cả đều trách Diệp Lâm vô dụng!" Khương Thanh Tuyết tức giận nói: “Nếu không phải do anh ta sao có thể có chuyện như bây giờ chứ!"
Phương Tuệ cũng phẫn nộ nói: "Sao chổi này chỉ biết gây rắc rối cho nhà chúng ta! Đúng là một thứ rác rưởi, gây chuyện rồi bỏ chạy, một chút trách nhiệm cũng không có, cậu ta căn bản không phải là một người đàn ông!"

Khương Kiến Công: "Đã nói nên ly hôn với cậu ta từ lâu rồi mà con không chịu nghe! Đây là kết quả của sự bốc đồng của con mà ra."
Nghe những lời oán giận của bố mẹ và em gái! Khương Ngọc Hạ chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Buổi sáng Diệp Lâm rời đi đã không còn thấy quay trở lại, anh đã nói sẽ không để cho cô chịu thêm chút ủy khuất nào nhưng anh có thể làm được sao?
Lúc này bên ngoài có tám người đàn ông đi vào! Khi nhìn thấy Khương Ngọc Hạ, hai mắt bọn họ lập tức sáng lên...!Tất cả đều tham lam nhìn chằm chằm vào cô.
Tám người này đều từng có quan hệ làm ăn với nhà họ Khương! Về cơ bản, trước đây họ đều đề cập tới việc nếu Khương Ngọc Hạ chịu tiếp bọn họ thì bọn họ sẽ cho cô dự án...!Nhưng tất cả đều bị cô từ chối.
Khương Thanh Tùng chế nhạo nói: "Chị Ngọc Hạ! Chị đã cân nhắc chưa? Chị chịu hy sinh bản thân hay để bố mẹ ngồi tù với chị?"
Khương Kiều Linh cười ha ha nói: "Quả thực thì chuyện này cần gì phải cân nhắc chứ? Chẳng phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao, mấy ông chủ này nhất định sẽ rất thương tiếc chị! Nói không chừng, chị có thể còn yêu thích loại chuyện này nữa đó."
“Nói không sai!" Một ông chủ tai to mặt lớn nở nụ cười nói: “Cô Ngọc Hạ đừng lo lắng, con người tôi biết thương hoa tiếc ngọc nhất đó!"
"Con lợn chết tiệt! Đêm nay cô Ngọc Hạ chắc gì đã chịu tiếp ông."
"Hừ! Vậy chúng ta dựa vào năng lực của chính mình xem! Người ra giá cao nhất sẽ được hưởng thôi."
Tám người bắt đầu lớn tiếng ồn ào như thể Khương Ngọc Hạ đã trở thành đồ vật trong túi có thể đem lập tức đem ra định giá.

Hứa Thanh Mây vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có chết tôi cũng không cho bọn họ đụng vào!"
“Hừ!!! Vậy chị cứ thử xem." Khương Thanh Tùng chế nhạo: “Nếu như chị không nghe lời! Tôi đây cam đoan bố mẹ chị cùng với em gái chị sẽ sống không bằng chết."
Trong lòng cô lập tức lạnh ngắt, người thân chính là là điểm yếu của cô! Chẳng lẽ lần này cô thật sự sẽ bị vũ nhục sao?
Khương Thanh Tuyết sợ tới mức lạnh run, thấp giọng nói: "Chị à! Hay là...!Hay là chấp nhận số phận của mình đi! Chị nên vì gia đình mà kiếm thêm nhiều dự án...!Sau này...!Nhà chúng ta cũng có thể được thơm lây!"
“Con nói cái gì?" Phương Tuệ tức giận mắng: “Nó là chị gái của con! Sao...!Sao con có thể nói những lời như vậy?"
Sắc mặt Khương Thanh Tuyết tái mét: "Con cũng không muốn như vậy! Nhưng...!Nhưng phải làm sao bây giờ?"
Phương Tuệ cũng bật khóc: "Diệp Lâm! Cậu cái tên gϊếŧ người ngàn đao này, đến cả vợ mình cũng không bảo vệ được, còn là một thằng đàn ông sao?"
"Lúc này nhắc tới cái tên cặn bã đó cũng vô dụng rồi!" Khương Kiến Công nghiến răng: “Cậu ta là con rùa rụt cổ! Bây giờ đã trốn đến tận nơi nào rồi, sao có thể lộ diện?"

"Các người nói xong chưa?" Khương Thanh Tùng cười lạnh một tiếng: “Khách đều đã đến rồi, các người sao còn không nhanh đi vào?"
"KHương Ngọc Hạ! Đừng nói tôi không nhắc nhở chị! Nếu chị dám nói nửa chữ không, cả nhà chị sẽ trực tiếp ngồi tù."
Khương Ngọc Hạ nắm chặt tay, hai mắt cô không có chút cảm xúc, định dứt khoát đập đầu chết ở đây.
Đúng lúc này, một giọng nói đều đều từ ngoài cửa truyền đến: "Toàn bộ khách đều ở đây rồi sao? Vậy đúng là phải nhanh chóng đi vào thôi, bằng không sẽ không kịp xem kịch vui mất!"
Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc Diệp Lâm chậm rãi đi tới..