“Chị, em chỉ muốn hỏi chị một câu thôi, chị có muốn anh rể của em trở về không?”
“Thích về thì về chẳng về thì thôi, chị đã nói rồi em đừng tham gia vào chuyện này nữa.” Toàn cứng đầu với nhau cả, làm như việc cúi đầu nhận lỗi là một việc khó khăn lắm không bằng.
An Lộ cũng tức giận, bản thân lo lắng như thế là vì ai cơ chứ, làm như em nợ chị cái gì không bằng: “Thật đúng là, nếu không phải nể mặt anh rể của em thì còn lâu em mới giúp chị, hừ.”
Xem ra chuyện này mà chỉ mong chờ vào An Dao thì chẳng có khả năng rồi, vẫn phải dựa vào An Lộ thôi, bất luận như thế nào cứ giữ Bàng Phi ở lại nhà họ An trước đã, không để anh chạy ra bên ngoài nữa, còn về mối quan hệ giữa anh với An Dao kiểu gì rồi cũng sẽ từ từ được xoa dịu.
An Lộ quỷ kế nhiều da mặt lại dày, cho dù Bàng Phi nói gì đi chăng nữa thì cô ta rồi cũng sẽ mặt dày đi ăn vạ dây dưa khiến cho Bàng Phi không cách nào đối phó được.
“Anh rể à, anh rể tốt của em à, nếu như anh không lo cho em nữa thì em biết phải làm thế nào đây? Đám côn đồ kia cứ quấy rầy em ý, em thực sự rất sợ bọn họ sẽ nhung nhớ sắc đẹp của em. Anh đưa đón em đi học đi mà, có được không...”
Trước mặt An Lộ, Bàng Phi vẫn luôn không thể nổi giận được, cũng biết rằng cô bé là vì muốn tốt cho An Dao, việc này cũng giống như đang chừa lại cho anh một bậc thang, nếu không ngày nào cũng nhìn thấy gương mặt khó chịu của An Dao, anh thực sự lo sợ sẽ đến lúc bản thân mình không thể kiên trì tiếp tục nữa..
“Được rồi, được rồi, lên xe đi.” Bàng Phi cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp.
An Lộ vô cùng vui mừng ôm lấy Bàng Phi: “Anh rể, em biết ngay anh là người anh rể tốt nhất trêи thế giới này mà.”
Cô nhóc này vẫn cứ tùy hứng và thoải mái như thế.
Những ngày sau đó nhìn bề ngoài có vẻ như đã quay trở lại như bình thường, nhưng Bàng Phi biết rằng tất cả mọi thứ đều chỉ là giả tưởng mà thôi.
Mối quan hệ của anh với An Dao vẫn kỳ lạ như trước đó, ngược lại mối quan hệ với An Lộ lại ngày càng thân thiết hơn, có mấy lần Tào Tú Nga đã âm thầm nhắc nhở An Lộ và Bàng Phi không nên quá thân thiết như thế để tránh bị người ngoài nhìn vào nói linh tinh.
Cô nhóc An Lộ là người à bạn nói mấy câu thì đều sẽ lắng nghe hết sao?
Chỉ cần cô ta cho rằng việc đó là đúng thì nhất định sẽ làm, chẳng ai có thể lay động được.
Cô ta cứ mặt dày quấn lấy Bàng Phi chính là muốn giữ Bàng Phi ở lại nhà họ An.
An Dao không mặt dày được như thế, nhưng cô ta có thể.
Ai bảo cô ta là người nhà họ An cơ chứ.
“Ba, đây là canh gà mà mẹ con hầm đấy, ba uống nhiều lên.” Cứ cách một quãng thời gian An Lộ lại tới thăm An Kiến Sơn, không giống như An Dao, rõ ràng ba là bởi vì cô mới dọn tới nhà họ Bàng ở, ăn không ngon ngủ không yên, An Dao lại chưa từng một lần tới thăm ông ta, An Lộ còn cảm thấy trong việc này cô đã rất quá đáng.
An Kiến Sơn không muốn ăn uống gì: “Trong chuyện này đúng là An Dao là người không đúng trước, trong lòng Bàng Phi tức giận cũng có thể hiểu được, nhưng hai đứa nó bây giờ lại giống như người lạ vậy, không nói chuyện cũng chẳng có tình cảm cũng không phải vấn đề gì. An Lộ à, con ở nhà phải giúp hai đứa nó tạo ra cơ hội để hai đứa nói ở cùng nhau nhiều hơn vun đắp tình cảm.”
An Lộ cực kỳ bất lực: “Đầu con sắp nổ tung rồi, con nghĩ đủ mọi cách rồi nhưng đứa con gái lớn của ba không chịu phối hợp thì con có cách gì chứ.”
“Nói cũng lạ, An Dao thực sự là do ba với mẹ đẻ ra sao, sao con lại cảm thấy chị ấy giống như được nhặt về thế, IQ thật đáng lo ngại đấy.”
An Kiến Sơn lườm cô ta một cái: “Không được ăn nói linh tinh.”
“Ai ăn nói linh tinh chứ.” An Lộ giận dỗi: “Để con phân tích cho ba nhé, ba xem An Dao ngoại trừ sự nghiệp có chút thành tích ra ra, những phương diện khác chị ấy còn chẳng bằng một đứa học sinh cấp ba như con nữa. Về mặt tình cảm ý mà do dự không quyết đoán, cầm lên được buông chẳng đành, điểm này con thấy rất là chướng mắt. Còn về mặt hiếu thuận, ba xem con tới thăm ba bao nhiêu lần rồi, chị ấy đã từng tới lấy một lần chưa?”
Không ai là hoàn hảo cả, có lẽ là bởi vì An Dao quá xông xáo trong sự nghiệp dẫn đến việc cô khiếm khuyết trong chuyện tình cảm, rất nhiều chuyện ngược lại không hòa đồng bằng An Lộ cô gái không có chút tham vọng nào này.
Xét cho cùng thì An Kiến Sơn vẫn cảm thấy đây là lỗi của chính mình, với tư cách là một người ba nhưng lại không hoàn thành được trách nhiệm của bản thân mình mới khiến cho An Dao còn rất trẻ mà đã phải gánh vác gánh nặng của gia đình này, cũng mới khiến cho cô có tính cách mạnh mẽ như ngày hôm nay.
“An Dao chỉ là tạm thời bị La Lượng che mờ đôi mắt mà thôi, ba tin rằng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày con bé tỉnh ngộ ra, ba không muốn nhìn thấy con bé sau này sẽ phải hối hận. An Lộ à, chúng ta cùng nhau cố gắng hơn nữa để tiếp tục giúp đỡ chị con nhé.”
Có những lời An Lộ đã giữ ở trong lòng rất lâu rồi, nếu không nói ra thực sự rất khó chịu: “Ba à, thực ra con thực sự cảm thấy chị con không xứng với anh rể của con, nến như có một người phụ nữ tốt hơn, ân cần hơn, con ngược lại thực sự hy vọng anh rể của con sẽ ly hôn với chị con.”
An Kiến Sơn cốc vào trán cô ta một cái: “Con ăn nói linh tinh cái gì thế.”
“Con không hề nói linh tinh, những lời con nói đều là lời thật lòng. Chị con vừa ích kỷ lại vừa tự đại, còn không dịu dàng ân cần, lại càng không biết chăm sóc người khác, ngoại trừ việc biết kiếm tiền ra, con thực sự không nhìn thấy trêи người chị ấy còn có ưu điểm gì nữa, à, nếu để nói thì còn một điểm nữa đó chính là chị ấy cũng khá xinh đẹp.”
An Kiến Sơn không phủ nhận, nhưng cũng không thể để cho An Lộ tùy ý có những suy nghĩ sai lệch như thế: “Sau này không cho con được phép nói những lời như thế này nữa, nghe thấy chưa.”
An Lộ cũng chỉ là muốn than thở thế thôi, nếu thực sự để Bàng Phi rời khỏi nhà họ An ở bên người phụ nữ khác thì cô ta cũng không nỡ đâu.
“Được rồi, ba mau uống đi.”
Nói ra những lời than thở này, trong lòng cũng không còn khó chịu nữa, nếu không An Lộ thực sự e sợ đến một ngày nào đó bản thân không nhịn được nữa sẽ đứng về phía Bàng Phi mất.
Mấy ngày nay cô ta thực sự cũng đã vất vả rồi, một mặt phải nghĩ ra cách để rút ngắn khoảng cách giao tiếp giữa An Dao và Bàng Phi, một mặt còn phải chuẩn bị ôn tập tài liệu, sắp tới kỳ thi đại học rồi phải dồn hết sức lực.
Các môn khác thì cũng ổn, mặc dù không được tính là quá tốt nhưng cũng không đến mức quá tệ, chỉ có môn tiếng Anh là thực sự khiến cho An Lộ đau đầu.
Bô bô quang quác, mỗi lần đến tiết tiếng Anh cô ta đều đau đầu.
“Ây, phải làm sao đây?” An Lộ đập đập và đầu, đầu đau dữ dội.
Bàng Phi từ trêи tầng đi xuống nhìn thấy cô ta nhìn nhìn tờ bài tập tiếng Anh vô cùng đau khổ bèn thuận miệng hỏi một câu: “Không biết làm chỗ nào sao?”
“Môn tiếng Anh, em sắp điên lên rồi.” An Lộ vứt chiếc bút xuống, nằm dài trêи ghế sô pha than vãn khổ sở.
Bàng Phi ngồi xuống phía trước ghế sô pha, lướt nhìn qua một lượt, thành thạo làm xong tờ bài tập.
An Lộ bán tín bán nghi chụp lại tờ bài tập gửi qua cho bạn học khác, kết quả đúng hết toàn bộ, đúng là không nhìn ra Bàng Phi lại còn có thiên phú ở phương diện này nữa.
“Anh rể, hóa ra anh giỏi đến thế cơ à. Tốt quá đi, tốt quá đi, môn tiếng Anh của em được cứu rồi, Anh mau giúp em ôn lại kiến thức đi...”
Làm bài đối với Bàng Phi còn được, nhưng để ôn lại kiến thức thì anh thực sự không làm được, có lẽ là không biết nên giảng giải như thế nào.
“Không được không được, anh không dạy em đâu.”
Thể hiện tài hoa kinh ngạc tới thế trước mặt An Lộ, làm sao có thể nói đi là đi được chứ?
Dạy cũng phải phải dạy, không dạy cũng phải dạy.
Bàng Phi đang đây là đang đào hố tự chôn mình thế nên có đau khổ cũng phải vui vẻ lên.
“Em đã nghĩ kỹ việc sẽ chọn ngành học nào chưa?”
“Em nghĩ kỹ rồi, em sẽ chọn ngành truyền thông, sau này làm một phóng viên.”
Ngành phóng viên không phải là một ngành nhẹ nhàng gì, An Lộ từ nhỏ đã được nuông chiều chưa chắc đã có thể chịu đựng được sự vất vả này.
“Ngành này không phù hợp với em, nên chọn ngành nào nhẹ nhàng hơn đi.” Bàng Phi đề nghị.
An Lộ rất quyết tâm: “Không, em sẽ phóng viên. Anh rể à, có phải anh thấy rằng em đột nhiên bị ấm đầu hay là bịt mắt mới đi chọn ngành này đúng không, em nói cho anh biết không phải như thế đâu, đây là ước mơ từ nhỏ của em đấy.”
“Em vẫn luôn muốn trở thành một người phóng viên, vạch trần hết toàn bộ những kẻ trục lợi vô đạo đức và những con sâu trong lĩnh vực chính trị vân vân, oa mới chỉ nghĩ không thôi mà em đã cảm thấy bản thân mình rất vĩ đại rồi.”
Khi An Lộ đang nói những lời này, ánh mắt toát lên những tia sáng sáng ngời.
Còn nhỏ mà đã có những tư tưởng và giác ngộ như thế này là một chuyện tốt, như vậy thì Bàng Phi giơ cả hai tay tán thành.
“Thế thì em cố gắng lên nhé.”
“Không phải em vẫn luôn đang cố gắng đây sao, nhưng môn tiếng Anh vẫn luôn khiến em rất đau đầu, Ây, anh rể à, tiếng Anh của anh đã giỏi tới vậy thì anh giúp em ôn tập kiến thức đi mà.” Đây là cơ hội tuyệt vời để giữ Bàng Phi ở lại.
Bàng Phi đành phải đồng ý, có thể góp công sức vào con đường trưởng thành của An Lộ cũng xem như là một chút công lao của người làm anh rể như anh.
Mỗi buổi tối khi An Dao trở về liền nhìn thấy Bàng Phi và An Lộ ngồi trêи ghế sô pha nói chuyện rôm rả về cái gì đó, còn bản thân cô thì giống như không khí vậy bị hai người bọn họ bỏ qua, cái cảm giác này ít nhiều gì cũng khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.
Kỳ thi đại học đang tới gần, Bàng Phi đích thân đưa An Lộ vào trường thi, tấm lòng này còn giống người nhà họ An hơn cả người nhà họ An.
Sau khi kết thúc môn thi tiếng Anh mà An Lộ lo sợ nhất, gương mặt An Lộ rất thoải mái đi ra, xem ra làm bài không tồi.
Cửa ải này xem như đã qua rồi, còn về làm bài có tốt hay không, có thể đạt được tới điểm chuẩn đỗ vào trường của ngôi trường đại học mơ ước của cô ta hay không, mọi thứ đều đợi đến khi có kết quả bài thi rồi tính tiếp đi.
Dù sao thì An Lộ bây giờ đang rất thoải mái: “Anh rể, đi, em mời anh đi ăn một bữa to luôn.”
Ăn bữa to thì thôi miễn đi, Bàng Phi còn có rất nhiều việc vài xử lý nữa.
“Không được, nếu như anh không đi, em sẽ cứ bám lấy anh, anh đi đâu thì em sẽ theo tới đó.” An Lộ lấy ra vũ khí bí mật, ôm chặt lấy cánh tay của Bàng Phi có chết cũng không buông.
Bàng Phi đã quá quen thuộc với chiêu này của cô ta rồi nên cũng đã có biện pháp đối phó.
An Lộ dù sao cũng là một đứa con gái, sức lực không lớn bằng anh được, bị anh nhẹ nhàng gỡ tay ra.
Tối nay Bàng Phi đã đồng ý với Lâm Tĩnh Chi sẽ tới chỗ của cô ấy, anh không muốn thấy hứa.
“An Lộ.” Sự xuất hiện của An Dao như một việc ngoài ý muốn vậy, An Lộ và Bàng Phi đều không lường trước được: “Làm bài thế nào rồi?”
Vốn dĩ tâm trạng đang rất tốt nhưng bây giờ bởi vì Bàng Phi phải rời đi, tâm trạng của An Lộ lại không được tốt rồi, sắc mặt không hề có thiện chí với An Dao: “Thì thế đó, Chị đến làm gì thế?”
Ngữ khí này có vẻ như là đang trách An Dao không nên tới?
An Dao cũng không tức giận, biết tính cách của cô ta là như thế, vui hay không vui đều thích thể hiện ra mặt, cô đã quen rồi.
“Xem như em đã trải qua một cửa ải khó khăn này rồi, hôm nay chị gái sẽ làm đại gia mời em đi ăn.” Khi đang nói An Dao vô tình liếc nhìn Bàng Phi một cái, thấy anh có ý muốn rời đi, vội vàng bổ sung thêm: “Bàng Phi, anh lái xe đi, mắt cá chân của tôi vừa bị trật một cái, không được ổn cho lắm.”
Đều chỉ là cái cớ, trật hay không Bàng Phi nhìn một cái là có thể biết ngay: “Tôi còn có việc, cô tìm La Lượng đi.”
Việc ghen tuông ăn miếng trả miếng này không nên thể hiện quá rõ ràng.