Dịch: Thanh Nhi muội muội
Biên dịch: Melly
Biên tập: asin

Sau đó vài ngày, đại tiểu thư tựa hồ đã quên sự tình từng phát sinh bên bờ hồ Huyền Vũ, khôi phục lại bản sắc của một nữ nhân mạnh mẽ, cùng các quản sự thương nghị việc tiếp thu các cửa hàng của Đào gia. Nỗi lo lắng mà Trữ tiểu vương gia mang lại, dường như đã không còn ảnh hưởng đến tâm trí nàng nữa.

Lâm Vãn Vinh vốn tính tìm cách làm biếng một chút, nào ngờ đại tiểu thư quản hắn rất chặt, việc nhỏ việc lớn đều giao bắt hắn làm, lại còn giải thích quy trình kinh doanh cho hắn. Nhìn bộ dạng của nàng, giống như muốn đem hắn bồi dưỡng thành trụ cột của Tiêu gia.

"Chẳng lẽ muốn ta làm đệ tam trợ thủ chăng? Lâm Vãn Vinh thấy vậy trong lòng cười thầm, những lý luận đơn giản trong kinh doanh này hắn vốn đã thuộc đến không thể thuộc hơn nữa, lại còn cần đại tiểu thư dạy à, hắn đi dạy cho đại tiểu thư còn có lý. Bất quá đại tiểu thư chiếu cố hắn như vậy, hắn thế nào cũng phải để cho người ta chút mặt mũi, bèn ra tạo ra vẻ chăm chú lắng nghe thụ giáo, làm đại tiểu thư cảm thấy hết sức thỏa mãn.

Qua nhiều ngày bận rộn, xưởng làm nước hoa cũng đã đi vào hoạt động mấy ngày rồi mà Lâm Vãn Vinh hắn phải khó khăn lắm mới tới quan sát được một lần. Thấy quy trình sản xuất đều theo đúng ý tưởng của mình đề ra, trong lòng cũng nhẹ nhõm nhiều.

Công nghệ chế tạo xà phòng so với với nước hoa thì đơn giản hơn nên sản xuất với quy mô lớn cũng tiện hơn nhiều, không quá mấy ngày đã hoàn thành. Xà bông này quả thực là thần kỳ, vừa sản xuất ra đã khiến các vị thái thái tiểu thư rất thích thú. Đại tiểu thư rút dù kinh nghiệm lần trước nên giá cả không phải thấp nhưng cũng vẫn là không đủ cầu. Tiêu gia liên tục tung ra nội y, nước hoa, xà bông tại hai vùng Giang Chiết, thu được tiếng vang cực lớn. Nói đến Tiêu gia, ai nấy đều lập tức nghĩ tới nước hoa cùng xà phòng, ngược lại đối với hàng hóa chủ đạo cũ của Tiêu gia là quần áo và vải vóc lại không nghĩ tới. Tiêu gia dường như đã trở thành dành từ chỉ hóa mỹ phẩm và thời trang nữ giới.

Ngày đó vào dịp đại thọ Lạc lão phu nhân, Tiêu gia đấu tài tử, trổ hí pháp đã khiến sĩ tử phương Nam hết sức vẻ vang, người người ở Kim Lăng đều biết. Hơn nữa, chuyện xưa trên Hàng Châu Tình Vũ Lâu còn đó, từ đó về sau ở Kim Lăng tuyệt không ai còn dám coi thường Tiêu gia nữa, uy vọng của Tiêu đại tiểu thư cũng tăng vọt. Tình huống này khiến Tiêu đại tiểu thư lòng tin tăng mạnh, ra sức tiếp nhận, sửa sang lại các cửa hàng của Đào gia thành các cửa hàng chuyên bán nước hoa, xà phòng, nội y phụ nữ. Chỉ trong thời gian ngắn, việc làm ăn của Tiêu gia lên nhanh như diều gặp gió, thanh thế cực thịnh.

Cuộc sống hiện tại mặc dù hết sức thoải mái, nhưng Lâm Vãn Vinh trong lòng hiểu rõ, việc làm ăn của Tiêu gia càng tốt, cũng có nghĩa là ngày đi kinh thành cũng càng lúc càng gần. Chỉ còn hơn một tháng nữa là hết năm, qua năm sau sẽ lập tức đi về phương Bắc trực chỉ kinh thành tìm Thanh Tuyền, Ngọc Sương cũng đi theo để cầu học. Việc hắn lo lắng duy nhất chỉ là Xảo Xảo, nha đầu này ngoan ngoãn đáng yêu mà bỏ nàng ở lại quả thực là không yên tâm chút nào. Mặc dù có bọn Thanh Sơn, Lạc Viễn chiếu cố, Lạc đại nhân cũng đã an bài nhân mã âm thầm bảo hộ nhưng ở Giang Tô cũng không thể một tay che trời. Trình Đức thì như hổ đói rình mồi bên cạnh nên lão hồ ly này trong nhiều tình huống cũng không thể bảo vệ bản thân. Thanh Sơn với Lạc Viễn thì lo xây dựng nên Hồng Hưng, cùng Hắc Long có Trình Đức làm chỗ dựa có xung đột, làm sao còn có thể bận tâm đến Xảo Xảo được.

Lâm Vãn Vinh càng nghĩ càng lo lắng: "
Ny tử Xảo Xảo này chính là bảo bối trong lòng lão tử, quyết không thể để xảy ra việc gì. Hay nhất là hất ngã tên Trình Đức kia, lúc đó tại thành Kim Lăng không ai dám chọc tới Thanh Sơn, mà Xảo Xảo cũng được an toàn. Lão tử dù ra đi những vẫn có thể kê cao gối mà ngủ." Nhưng việc hất đổ tên họ Trình đâu phải là dễ dàng, cho dù là Lạc Mẫn cũng không nắm chắc, huống chi sau lưng Trình Đức còn có tên Trữ tiểu vương gia kia làm chỗ dựa.

Hắn ra sức suy tính như vậy, càng ngày lại càng nhớ đến Xảo Xảo, ở Tiêu gia thêm một khắc cũng không chịu nổi nữa, vội vàng nhắm hướng tửu lâu chạy tới. Tới trước cửa tửu lâu, đã thấy Thanh Sơn đang vội vàng ra ngoài, Đổng Thanh Sơn thấy hắn thì khựng người hỏi:

- Đại ca, huynh sao lại tới đây?

"
Mấy hôm ở Tiêu gia, công việc ùn ùn bận rộn xoay vòng vòng nên không thể đến tửu lâu. Không biết hai tên tiểu tử Thanh Sơn và Lạc viễn đang bận rộn việc gì?" Lâm Vãn Vinh thấy hắn sắc mặt hung hãn, sát khí đằng đằng, bèn cười nói:

- Thanh Sơn, đệ đang tính làm gì vậy, đi đánh nhau à?

Đổng Thanh Sơn đưa tay kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng nói:

- Đại ca, huynh tới đúng lúc, đệ cùng tiểu Viễn đang tính tìm huynh thương lượng đây.

- Có chuyện gì?

Lâm Vãn Vinh hỏi.

- Tên Ngô Chánh Bố cùng đám thủ hạ ô hợp của hắn e là không nhẫn nhịn được nữa. Mấy ngày nay chúng vẫn đang điều binh khiển tướng, xem bộ dạng chính là đang muốn động thủ với chúng ta.

Thanh Sơn khẽ nói.

"
Thường khi sắp hết năm, đám xã hội đen hoạt động càng càn rỡ, muốn kiếm thêm ít chi phí hoạt động, từ cổ chí kim đều giống nhau." Hắn gật gù rồi đưa mắt nhìn Thanh Sơn hỏi:

- Vậy ngươi cùng với tiểu Lạc chuẩn bị ra sao rồi?

Đổng Thanh Sơn hung hăng hươ tay lên, chém mạnh xuống:

- Đánh chúng...

Thấy Lâm Vãn Vinh mỉm cười, Thanh Sơn vội vàng nói:

- Đại ca, lần này bọn đệ không có lỗ mãng, việc này đệ đã cùng Lạc Viễn thượng lượng xong xuôi. Trong thời gian gần đây, Hồng Hưng phát triển cực nhanh, hoàn toàn có đủ thực lực cùng Ngô Chánh Hổ trực diện đấu một trận. Cho dù là đánh không thắng, cũng có thể khiến hắn sống không yên, Lạc Viễn cũng đồng ý với ý kiến của đệ.

Một hắc bang hoành hành nhiều năm và một đám giang hồ vừa quật khởi, cuộc chiến giữa hai băng nhóm khó lòng tránh được, nhưng Lâm Vãn Vinh nhìn thấy sau chuyện này nhất định có ẩn tình gì đó. Ngô Chánh Hổ sao lại vội vàng muốn diệt trừ băng nhóm khác, chẳng lẽ là do Trình Đức đứng sau lưng chỉ đạo sao? Nếu là như vậy, chẳng lẽ là Trình Đức tính làm chuyện lớn gì đó? Đặc biệt mấy ngày trước tên Trữ tiểu vương gia sao lại tấu xảo tới Kim Lăng như vậy, bọn chúng đã thương lượng với nhau những gì?

Công việc của Hồng Hưng, Lâm Vãn Vinh sớm đã giao cho Lạc Viễn và Thanh Sơn trông coi, dù sao sau lưng Lạc Viễn còn có lão hồ ly giỏi mưu tính kế nên hắn cũng yên tâm, gật đầu nói:

- Thanh Sơn, các đệ đã quyết xong rồi thì cứ đi mà làm, ta vĩnh viễn ủng hộ các đệ. Tuy nhiên các đệ phải nhớ điều này, một khi đã quyết định thì vĩnh viễn không hối hận, hạ thủ phải độc, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tuyệt đối không được lưu tình. Đệ đem những lời này chuyển lại cho tiểu Lạc, dặn hắn nhất định phải nhớ kỹ.

Đổng Thanh Sơn cười hắc hắc liếm môi đáp:

- Đại ca, đệ nhớ kỹ rồi, bọn đệ xuống tay tuyệt đối không lưu tình.

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu: "
Tên tiểu tử Thanh Sơn này, việc khác không nói, chứ một khi đánh nhau là chỉ muốn lấy mạng người ta, ai mà không sợ. Bọn xã hội đen ô hợp mà lại có loại khí thế như vậy. Có lẽ lần này bọn Thanh Sơn làm náo loạn mà lại có được thu hoạch ngoài ý muốn. Bất kể thế nào, trước khi rời Kim Lăng đi kinh thành, ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp giải quyết hiểm họa tiềm ẩn này cho xong thì mới có thể yên tâm đi tìm Thanh Tuyền."

- Đúng rồi, Thanh Sơn, tỷ tỷ đệ đang ở đâu?

Lâm Vãn Vinh thấy mọi việc đã xong, nhất thời nhớ đến chánh sự của mình.

- Đại ca, tỷ tỷ hai ngày nay đang vì việc của tửu lâu mà phát sầu đó.

Thanh Sơn nhíu mày nói.

Lâm Vãn Vinh vội vàng hỏi:

- Sao vậy? Có chuyện gì?

- Việc tỷ tỷ mua căn tiểu lâu ở bên bờ sông Tần Hoài Hà xảy ra vấn đề, tỷ tỷ đang vì việc này mà rầu rĩ.

- Hả, có vấn đề gì?

- Chúng ta đã sớm cùng chủ tòa tiểu lâu kia ký khế ước, vốn là theo lời bên kia là vài ngày nữa sẽ giao tiểu lâu lại cho chúng ta tu sửa. Không ngờ mấy ngày trước, tỷ tỷ tới đó thì giọng điệu bên kia lại chợt thay đổi, nói là tửu lâu này bán như vậy thì quá tiện nghi, muốn tỷ tỷ tăng thêm tiền.

Thanh Sơn đem sự việc đại khái nói lại.

Lâm Vãn Vinh vừa nghe đã hiểu, biết là tên lão bản kia thấy tiền mờ mắt, muốn ngồi một chỗ tăng giá, bèn cười nói:

- Khế ước kia đã ký rồi phải không?

Đổng Thanh Sơn gật đầu:

- Hôm cùng đại ca thương lượng xong, tỷ tỷ ngay trong đêm cùng tên lão bản kia ký khế ước. Nhưng người này ở Kim Lăng cũng có ác danh, tỷ tỷ cũng không dám quá bức người, nói là sợ người này về sau có thể quay lại trả thù.

"
Trả thù? Ta khinh, việc này nghe cũng quá là buồn cười, nhà ta không phải là xã hội đen sao, còn phải sợ ác nhân? Xảo Xảo cũng quá thiện lương đi." Hắn cười khanh khách:

- Ác nhân? Thanh Sơn, còn có người ác hơn đệ sao?

Thanh Sơn cười hăng hắc:

- Đại ca, đệ hiểu mà. Lúc trước đệ vì lo bị tỷ tỷ trách mắng, bây giờ có đại ca làm chỗ dựa, đệ còn sợ gì nữa. Ngày mai đệ sẽ dẫn huynh đệ tới thu bảo vệ phí.

"
Sặc, cái tên Thanh Sơn này quả là quá thực thà, nói ba câu liền thể hiện bản chất." Lâm Vãn Vinh cười vỗ vỗ đầu hắn nói:

- Tên tiểu tư nhà ngươi sao không hiểu biết gì thế, ai đời lại tính thu bảo hộ phí của chính nhà mình sao?

- Đại ca, đệ không hiểu lắm...

Thanh Sơn thành thực nói.

"
Sặc, tên tiểu tử nhà ngươi ăn cơm cũng không ít, làm sao lại không hiểu gì vậy chứ?" Hắn vừa bực vừa buồn cười:

- Xảo Xảo đã cùng người ta ký khế ước, tòa tửu lâu kia đã là của chúng ta rồi, đệ tính tới thu phí bảo hộ của ai đó?

Đổng Thanh Sơn vỗ đầu nói:

- Ái dà, sao đệ lại không nghĩ được như thế chứ, đại ca, đệ hiểu rồi, mai đệ sẽ dẫn mấy anh em tới, đem tên tạp chủng kia đá ra ngoài, xem hắn hung hãn như thế nào.

Lâm Vãn vinh gật đầu:

- Vậy mới giống xã hội đen. Ngày mai đệ tới, chính tới nhà của mình, sợ hắn cái gì? Mang theo khế ước, nếu hắn dám từ chối, đệ trực tiếp quăng hắn ra khỏi cửa, cho dù là quan phủ có tới đệ cũng không việc gì phải sợ. Mẹ nó chứ, quả thực không còn thiên lý vương pháp gì mà, lại dám đứng trên địa bàn của xã hội đen mà giỡn mặt.

Thanh Sơn cao cao hứng hứng nhận lệnh mà đi. Lâm Vãn Vinh bước lên trên lầu đã thấy Xảo Xảo đang ngồi ở lan can, hàng mi thanh tú khẽ nhíu, chăm chú viết viết, không biết là viết cái gì. Hắn bước tới gần xem thì thấy nàng đang tính toán, chữ viết ngay ngắn chỉnh tề, vừa nhìn nàng đã thấy tâm hồn thoải mái. Thấy nàng rầu rĩ, bất đắc dĩ lắc đầu cười cười: "
Nha đầu này, thật là quá lương thiện đi."

Hắn ghé tai Xảo Xảo cười khẽ bảo:

- Tiểu bảo bối, đang nhớ đến đại ca sao?

Bên tai Xảo Xảo đột nhiên nóng nóng, lại nghe thấy thanh âm quen thuộc đang ở sau lưng mình vang lên thì trong lòng lập tức vui vẻ, vội quay đầu nói:

- Đại ca...!

Lâm Vãn Vinh nhìn nàng từ chân lên mặt, cười hì hì nắm tay nàng nói:

- Nha đầu ngốc, có việc khó xử sao lại không nói cho đại ca biết?

Xảo Xảo vừa mừng vừa thẹn hờn dỗi:

- Đại ca, chàng xấu quá đi, chàng ở Tiêu gia bận biết bao nhiêu là việc, thiếp làm sao có thể khiến chàng lo lắng thêm chứ?

Lâm Vãn Vinh cười ha ha:

- Phu thê chúng ta vốn là một thể, nàng nếu không nói ta mới lo lắng. Lần sau có việc mà không nói cho đại ca biết, ta sẽ đánh vào mông nàng đó.

Hắn khi nói đến chữ một thể, ma chưởng đã sớm nhẹ nhàng đặt lên bờ eo thon thả của Xảo Xảo, bất đầu vuốt ve.