Mang thai? Thật sự mang thai sao?
Tần Mộ Dao vuốt bụng, trong mắt xẹt qua một chút nhu hòa.
Đột nhiên, nàng cảm giác thấy thân thể nam nhân đang ôm bả vai mình run rẩy.
Theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thẳng đôi mắt kích động của Mạc Thiếu Khanh.
Lúc này Mạc Thiếu Khanh vẫn còn chưa hết xúc động.
Hắn không dám tin vào tai mình.
Vừa rồi Thanh Lam nói Dao Nhi có thai sao?
Có hài tử?
Ánh mắt dừng ở trên bụng Tần Mộ Dao, bàn tay vô thức đưa qua, nhẹ nhàng chạm vào bụng nàng, giống như cảm nhận được một cái gì đó, tay lập tức rụt lại.
Hài tử?
Hắn và Dao Nhi có hài tử rồi sao?
Hài tử lại đang ở trong cái bụng bằng phẳng này sao?
Thần sắc trong mắt càng ngày càng kích động.
Không ngờ tin vui lại đến nhanh như vậy.
Hắn vẫn luôn muốn có một hài tử.
Vốn tưởng rằng phải mất một thời gian nữa, nhưng…
Nhanh như vậy mà đã có hài tử rồi sao?
Dường như hắn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng dâng tràn cảm giác của người sắp được trở thành phụ thân.
Dường như tất cả máu trong người hắn đều bị kích động.
Hắn sắp được làm phụ thân rồi!
Ngay ở trong bụng Dao Nhi, đang mang hài tử của bọn họ!
“Dao… Dao Nhi…”
Mạc Thiếu Khanh luống cuống chân tay, cả giọng nói cũng bắt đầu run run nhìn thẳng ánh mắt của Tần Mộ Dao.
Trong khoảng thời gian ngắn, kích động đến nỗi không biết nên làm gì.
Trên mặt Tần Mộ Dao nở rộ một nụ cười sáng lạn.
Nhìn phản ứng của Mạc Thiếu Khanh, trong lòng xẹt qua một chút ngọt ngào.
Ngay cả một người lão luyện trên thương trường như Mạc Thiếu Khanh, chưa từng sợ bất cứ đối thủ nào, thế mà trong khoảnh khắc này, nghe nói nàng có thai lại không biết phải làm sao.
Nàng có thể cảm nhận được sự hưng phấn trong mắt hắn.
Trong lòng Tần Mộ Dao lập tức dâng lên cảm giác thật là thỏa mãn.
Nhưng…
“Thiếu Khanh, hay là… do ăn cái gì hỏng!”
Tần Mộ Dao là người đầu tiên bình tĩnh lại.
Thanh Lam không phải là đại phu, lời nói cũng không chắc chắn là đã chính xác, không phải sao? Ngay cả khi nàng vô cùng hy vọng kết quả này, nhưng chẳng may đại phu đến xem, xác định không phải mang thai thì làm sao đây? Nàng không đành lòng để Thiếu Khanh cao hứng oan uổng!
“Không! Không phải, Thanh Lam nói là có thai!”
Mạc Thiếu Khanh ôm Tần Mộ Dao vào trong ngực, nhưng lại sợ lực quá mạnh làm tổn thương đến nàng và hài tử.
Suy tính nặng nhẹ khiến hắn lập tức có chút kinh sợ.
Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.
Thiếu Khanh quá hy vọng, chẳng may…
Thiếu Khanh dường như cảm nhận được suy nghĩ trong lòng nàng.
Ánh mắt di chuyển từ bụng nàng lên trên, đến lúc gặp đôi mắt xinh đẹp của nàng:
“Dao Nhi, cho dù không phải mang thai, chúng ta sẽ lại cố gắng là được rồi!”
Vừa rồi được hưởng cảm giác vui sướng khiến người ta rung động, hắn càng thêm chờ mong lúc này hai người bọn họ có thể có một hài tử.
Nghĩ đến chuyện sẽ có một tiểu hài tử chạy xung quanh bọn họ, trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút nhu hòa.
Hình ảnh hài hòa như vậy khiến hắn mơ tưởng không thôi!
Tần Mộ Dao tựa vào trong lòng hắn, nghe tiếng đập kích động của trái tim hắn.
Giờ phút này, nàng chỉ hy vọng mình thật sự mang thai! Nàng biết, Thiếu Khanh đã muốn có hài tử từ lâu!
“Ọe…”
Sự khó chịu lại dâng lên, khó chịu đến nỗi muốn phun.
Mạc Thiếu Khanh theo bản năng vuốt vuốt lưng nàng.
Sắc mặt kích động vừa rồi lại bị thay thế bằng khuôn mặt u sầu.
“Dao Nhi, có khá hơn chút nào không?”
Mạc Thiếu Khanh không biết nên làm cái gì bây giờ? Bình thường chẳng có chuyện gì có thể làm khó được hắn.
Nhưng đối mặt với việc Dao Nhi không ngừng nôn khan, quả thật hắn hoảng cả tay chân, không biết phải làm thế nào mới có thể giảm bớt sự khó chịu cho Dao Nhi.
Đúng lúc này, Hồng Anh kéo tay áo lão đại phu, vội vàng chạy vọt vào trong phòng.
“Mau, mau xem cho tiểu thư.
Cuối cùng thì tiểu thư bị làm sao vậy?”
Trong mắt Hồng Anh cũng rất lo lắng.
Từ khi nàng hầu hạ tiểu thư cho đến nay, ngoài lần ngã từ trên giả sơn xuống đến nỗi hôn mê bất tỉnh thì tiểu thư rất ít khi ốm đau.
Sao hôm nay lại đột nhiên không ngừng nôn khan kia chứ?
Mạc Thiếu Khanh nhìn thấy đại phu, nhẹ nhàng ôm Tần Mộ Dao, đặt lên giường rồi lập tức dắt tay đại phu đến bên cạnh Tần Mộ Dao, như là bắt được một cọng rơm cứu mạng.
“Đại phu, người mau xem cho phu nhân của ta, cuối cùng là làm sao vậy?”
Mạc Thiếu Khanh lo lắng nói.
Cuối cùng thì có phải mang thai hay không? Chẳng lẽ mang thai mà lại khó như vậy chịu sao?
Đại phu bắt mạch cho Tần Mộ Dao, đột nhiên ánh mắt sáng lên.
Trong mắt xẹt qua một tia sáng, lập tức quỳ xuống đất, chúc mừng Tần Mộ Dao:
“Chúc mừng Công chúa, chúc mừng Phò mã, Công chúa có hỉ mạch!”
“Hỉ mạch… Hỉ mạch…”
Mạc Thiếu Khanh thấp giọng nỉ non, trên mặt lập tức tươi cười sáng lạn.
Đại phu nói Dao Nhi có hỉ mạch, tức là xác định Dao Nhi đã mang thai!
Cao hứng ngồi ở mép giường, kéo thân thể Tần Mộ Dao lại gần, ôm chặt nàng vào trong ngực, máu trên người lập tức như sôi trào lên, không ngừng reo vui.
“Dao Nhi, là hỉ mạch! Là hỉ mạch!”
Hắn thật sự sắp có hài tử! Hắn thật sự sắp được làm phụ thân rồi!
Trong lòng Tần Mộ Dao cũng kích động.
Cuối cùng cũng đã chắc chắn, kết quả không hề khiến Thiếu Khanh thất vọng.
Cảm nhận được sự vui sướng của Mạc Thiếu Khanh, trong lòng nàng cũng cảm thấy thật ngọt ngào.
Bàn tay vô thức đặt lên bụng, dường như là đang cảm thụ sự tồn tại của hài tử vẫn chưa thành hình.
“Dao Nhi, cám ơn nàng!”
Mạc Thiếu Khanh nhìn thẳng hai mắt nàng.
Cảm ơn Dao Nhi đã cho hắn cảm nhận được sự vui sướng của một người sắp được trở thành phụ thân!
Thời gian sau đó, hầu như Mạc Thiếu Khanh đều đi theo bên cạnh Tần Mộ Dao như hình với bóng.
Mỗi lần gặp một người, hắn lại hớn hở thông báo tin tức tốt này.
Chỉ trong vòng chưa đến một ngày, tin tức Tần Mộ Dao mang thai cũng đã truyền khắp toàn bộ thành Tích Lan.
Các tướng sĩ biết được tin tức này, cao hứng đồng thời cũng vô cùng giật mình.
Các phó tướng đại diện cho quân sĩ thủ hạ của mình, đến chỗ Tần Mộ Dao chúc mừng.
Trong viện, Trần Huyền và Khúc Phong dẫn đầu các phó tướng đứng đầy một sân, trong tay đều mang theo lễ vật tự chuẩn bị, chờ đợi Công chúa tướng quân mà trong lòng bọn họ đều đã coi như thiên thần ra khỏi phòng.
Không bao lâu, cửa phòng mở ra.
Trong tầm mắt của bọn họ, một nam nhân cao lớn anh tuấn xuất hiện.
Trong vòng tay hắn chính là tướng quân chỉ mỉm cười mà chiến thắng.
Lúc này nàng đang rúc mặt vào trong lòng nam nhân, trong mắt có vẻ kiều mỵ của một tiểu nữ nhân mà bọn hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Trên mặt nàng lại tươi cười dịu dàng, giống như vô cùng quyến luyến vòm ng ực của người nọ.
Các phó tướng thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi sợ ngây người.
Nếu không phải đúng là khuôn mặt kia, bọn họ thật sự sẽ không nhận ra đây chính là vị tướng quân mấy ngày trước đã dẫn dắt các tướng sĩ dễ dàng giành chiến thắng trên chiến trường.
“Thiếu Khanh… đặt ta xuống đi!”
Giọng nói của Tần Mộ Dao vang lên, lại một lần nữa khiến các phó tướng giật mình.
Giọng nói này… dịu dàng đến tận xương, khiến người ta vừa nghe thấy đã không kìm lòng nổi mà ngã xuống hồ sâu dịu dàng.
Chỉ có điều, tầm mắt của nữ nhân vẫn đang dán trên người nam nhân đang ôm nàng.
Mà dường như trong mắt nam nhân cũng chỉ có nữ nhân này, giống như bọn họ không nhìn thấy người khác, khiến cho những người khác lập tức cảm thấy hình như bọn họ đã đến quấy rầy đôi nam nữ.
Các tướng sĩ không khỏi quay sang nhìn nhau.
Nam nhân này… chính là Phò mã?
Sớm đã nghe đồn rằng Phò mã che chở bao bọc Công chúa, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Không chỉ có vậy, nghe nói Mạc gia của Phò mã vốn là thủ phủ của Tây Nhạc quốc, nhưng vì Công chúa, Phò mã đã không do dự chuyển cả gia đình và sản nghiệp đến Bắc Tĩnh quốc.
Hôm nay có vinh hạnh nhìn thấy, quả nhiên là anh tuấn nho nhã y như tin đồn.
Đứng bên cạnh Công chúa của bọn họ, rõ ràng là một đôi kim đồng ngọc nữ! Cũng chỉ có nam nhân như Phò mã mới xứng đôi với Công chúa của bọn họ!
Chỉ có điều, lúc này, ngay cả bọn họ tính cách thô kệch, nhìn bọn họ nồng tình mật ý, cũng nhịn không được mà ngượng ngùng.
Chẳng lẽ Công chúa không muốn gặp bọn họ sao?
Mạc Thiếu Khanh cũng không có ý muốn buông Tần Mộ Dao ra, ngược lại vẫn cứ ôm nàng.
Bản thân hắn ngồi xuống ghế, còn Tần Mộ Dao vẫn ngồi trên đùi hắn như cũ.
Chỉ nghe thấy giọng nói của Mạc Thiếu Khanh dịu dàng như vắt ra nước.
“Ngồi vào đây, cẩn thận ngã.”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh tràn đầy cưng chiều.
Tần Mộ Dao không khỏi nhíu nhíu mày.
Từ lúc biết mình mang thai tới nay, dường như vòng tay Mạc Thiếu Khanh đã trở thành nơi ở của nàng.
Ngay cả nếu nàng muốn bước xuống đi một chút cũng đều bị Thiếu Khanh ngăn cản.
Giống như nàng là một tiểu hài tử chưa biết đi, lúc nào hắn cũng muốn ôm nàng trong ngực, đôi chân của nàng chỉ để trang trí chứ không sử dụng được nữa vậy.
Lúc chỉ có hai người bọn họ và hai nha đầu thì nàng cũng không thấy có vấn đề gì, cũng thực hưởng thụ sự quan tâm cẩn thận của Mạc Thiếu Khanh.
Nhưng, ánh mắt nhìn lướt qua các phó tướng đứng đầy sân.
Hôm nay nàng phải đối mặt với những tướng sĩ trong quân đội, nàng là tướng quân của bọn họ, để bọn họ nhìn thấy mình như vậy, sau này làm sao nàng có có thể ra uy trước mặt các tướng sĩ đây?
“Thiếu Khanh… cẩn thận không lại để cho người khác chê cười!”
Tần Mộ Dao nhìn thấy vẻ mặt giật mình trên mặt của các tướng sĩ, trong lòng lập tức hiểu được, hình tượng uy nghiêm mà mình vun đắp được trong dĩ vãng đã hoàn toàn bị hủy.
Dường như nhìn ra sự băn khoăn của Tần Mộ Dao, trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút ý cười, đảo mắt nhìn về phía các tướng sĩ đang đứng đầy sân:
“Mọi người đều là người một nhà, ta nghĩ các vị phó tướng sẽ không để ý, các ngươi nói có phải không?”
Câu hỏi của Mạc Thiếu Khanh lập tức khiến bọn họ giật mình bừng tỉnh, trên mặt xẹt qua một chút xấu hổ.
Giây tiếp theo lại vui mừng vì câu ‘người một nhà’ của Mạc Thiếu Khanh.
Được Phò mã và Công chúa coi như ‘người một nhà’, đó là vinh hạnh không hề nhỏ a!
Lập tức bọn họ phản ứng lại ngay, đương nhiên là nói phụ họa theo:
“Sẽ không để ý, đương nhiên là sẽ không để ý.
Công chúa, cần thận, cứ để cho Phò mã ôm như vậy đi!”
Trên mặt Tần Mộ Dao lập tức xẹt qua một chút đỏ bừng.
Ánh mắt bỡn cợt của nhiều người như vậy, mặc dù là Tần Mộ Dao nàng, cũng có chút ngượng ngùng.
Nhưng Mạc Thiếu Khanh đã nói như vậy, nàng cũng không thể không nể mặt Thiếu Khanh trước mặt mọi người, không phải sao?
Chớp chớp mắt, Tần Mộ Dao cố ý bỏ qua ánh mắt của bọn họ, đè ép sự ngượng ngùng trong lòng, lập tức bình tĩnh lại.
“Công chúa, người và Phò mã thật là ngọt ngào! Khiến ta cũng muốn mau chóng tìm một nữ nhân lấy về nhà làm thê tử!”
Trần Huyền cao giọng nói, ánh mắt như có như không liếc về phía nào đó, gặp ánh mắt người nào đó, lập tức thu trở về.
Trên khuôn mặt thô kệch nhưng không hề mất đi anh khí lập tức xẹt qua một tia đỏ ửng khả nghi.
Tần Mộ Dao giật mình, sâu sắc nhận thấy sự khác thường của Trần Huyền.
Ánh mắt vừa rồi của hắn…
Tần Mộ Dao cẩn thận hồi tưởng, nhìn theo tầm mắt của hắn về phía nào đó, rõ ràng phát hiện ra nơi đó có một nữ nhân đang đứng.
Lúc này nàng đang cúi đầu.
Trong lòng nàng liền lập tức hiểu rõ, khóe miệng giương lên một nụ cười trêu tức.
“Tốt lắm a! Tốt nhất là nhanh nhanh thú vào cửa! Đến lúc đó, Bản công chúa nhất định cho ngươi một phần đồ thú phong phú!”
Ánh mắt như có như không nhìn chăm chú vào nơi nào đó, quả nhiên, nhìn thấy người nọ sau khi nghe được lời của nàng, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Màu đỏ ửng trên mặt càng đỏ hơn.
Sau khi gặp ánh mắt của nàng, lại vội vã cúi đầu.
Hình như là tâm tư của mình bị phát hiện, lại cố ý che giấu đi.
Mà Trần Huyền bên này cười một trận hào sảng, vẻ mặt đỏ bừng vẫn chưa biến mất.
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút khôn khéo.
Quả nhiên là như nàng nghĩ a!
“Công chúa, đây là một vài món lễ vật nhỏ của các tướng sĩ chúng ta, xin Công chúa và Phò mã đừng chê lễ vật nhỏ.”
Khúc Phong cao giọng nói, lập tức đưa thứ đồ mình cầm trên tay cho Thanh Lam.
“Các vị các tướng sĩ có tâm, ta cảm ơn còn không kịp, làm sao có thể ghét bỏ? Ta xin cám ơn ý tốt của mọi người.”
Ánh mắt Tần Mộ Dao đảo qua những lễ vật.
Nàng biết, tuy lễ vật nhỏ, nhưng cũng là tâm ý của các tướng sĩ, đồng thời cũng đại diện cho sự kính yêu và khẳng định của các tướng sĩ với nàng.
Xem ra, trong lòng các tướng sĩ này đã toàn tâm toàn ý đi theo nàng!
“Công chúa và Phò mã tựa như thiên thần, hài tử sinh ra, chắc chắn cũng sẽ là nhân tài hiếm có!”
Một giọng nói từ ngoài cửa viện truyền vào.
Mọi người nhìn về phía phát ra giọng nói, thấy Lâm Sở đứng ở đó, trên mặt lộ vẻ một chút ý cười.
Dường như hôm nay hắn không còn vẻ không được tự nhiên như ngày xưa, mà có vẻ sang sảng tiêu sái rất nhiều.
Lâm Sở nhìn nữ nhân đang ngồi trên đùi nam nhân kia.
Ngày ấy trên đường gặp nàng không mặc áo giáp, phong tư tựa như thiên thần.
Mà nay Tần Mộ Dao lại có một vẻ phong tình khác.
Nàng ngồi ở trên đùi nam nhân với tư thái của một tiểu nữ nhân dịu dàng.
Nếu không phải hắn đã tự mình trải qua trận chiến kia, nhất định hắn sẽ không tin nữ nhân này đã từng cường hãn đến như vậy.
Cái gì đã khiến nàng mềm mại đáng yêu như thế?
Ánh mắt Lâm Sở dừng ở trên mặt nam nhân, không khỏi giật mình.
Mạc Thiếu Khanh sao?
Sóng mắt hai người nhìn nhau đầy hạnh phúc, giống như khiến vạn vật trên thế gian này mất đi tất cả màu sắc.
Trong lòng Lâm Sở lập tức hiểu ra.
Quả nhiên như người đời đồn đại, hai người Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh cực kỳ yêu nhau a!
Trong đầu hiện ra bóng dáng Tề Duệ, trong lòng xẹt qua một chút châm chọc.
Hai người ngọt ngào như vậy, Tề Duệ còn định nhảy vào sao?
Tần Mộ Dao hơi hơi nhíu mi.
Lâm Sở? Hắn đến chúc mừng mình sao?
Khóe miệng giương lên một chút ý cười.
Nếu đến chúc mừng, vậy đương nhiên Tần Mộ Dao nàng không thể thất lễ:
“Cảm ơn lời nói may mắn của Lâm tướng quân.
Nếu sau này Lâm tướng quân trở thành bằng hữu của chúng ta, ta tin tưởng hài tử của ta sẽ không vây khốn ngươi ở trong khe hẹp!”
Lời Tần Mộ Dao vừa dứt, sắc mặt Lâm Sở phút chốc trầm xuống, nhưng lập tức liền giương lên một chút ý cười.
Mấy ngày nay hắn đã suy nghĩ rất nhiều.
Đối địch với Tần Mộ Dao là do hắn tự mình tìm khổ.
Nếu trở thành bằng hữu của Tần Mộ Dao thì đúng là một sự lựa chọn không tệ.
Chỉ cần nhìn thái độ của các tướng sĩ Bắc Tĩnh quốc với Tần Mộ Dao là có thể biết.
“Nếu là bằng hữu, ta nghĩ sẽ không phải gặp nhau theo cách đó, không phải sao?”
Lâm Sở chủ động cầu hòa.
Nữ nhân này chẳng những cường hãn trên chiến trường, đến cả ngôn ngữ cũng vô cùng bén nhọn, rõ ràng là mình chẳng chiếm được đến một chút ưu việt!
Thân hình Tần Mộ Dao hơi run một chút, chưa thích ứng kịp với sự thay đổi của Lâm Sở.
Nhưng mà, quả nhiên Lâm Sở là một người thông minh, nếu hắn đã nói muốn là bằng hữu, vậy thì không phải nàng cũng chẳng hy vọng có thêm một kẻ địch sao?
Đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên cảm giác được vòng tay đang ôm mình khẽ siết, mà toàn bộ thân thể nàng đã chìm sâu trong ngực hắn.
Đầu tiên là ngồi trên đùi, giờ lại biến thành tư thế tựa vào ngực hắn.
Tần Mộ Dao nghi hoặc nhìn nhìn Mạc Thiếu Khanh, lại phát hiện thần sắc chiếm hữu trong mắt hắn càng ngày càng mãnh liệt.
Trong lòng Tần Mộ Dao run run, mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
“Lâm tướng quân, đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp nhau ở Bắc Tĩnh quốc.”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một tia sáng.
Tuy rằng không muốn Lâm Sở trở thành kẻ địch, nhưng cũng không hy vọng hắn ta và Dao Nhi là bằng hữu.
Dù sao thì Dao Nhi quá mức vĩ đại, ánh sáng trên người quá mức mãnh liệt, chỉ cần liếc mắt một cái, rất nhiều người đều đã thích nàng.
Mà Lâm Sở là một người khôn khéo, nhất định hắn ta dễ dàng phát hiện ra sự vĩ đại của Dao Nhi.
“Đúng vậy! Đã lâu không gặp!”
Lâm Sở nhìn thân thể hai người kề sát nhau, còn nhìn thấy trong mắt Mạc Thiếu Khanh mang theo một tia đề phòng, trong lòng xẹt qua một chút ý cười.
Mạc Thiếu Khanh đang đề phòng hắn sao? Hắn không khỏi cảm thấy buồn cười.
Đừng nói là trong lòng bọn họ chỉ có nhau, bất cứ kẻ nào cũng không thể chen vào, cho dù có người có thể chen vào, thì người đó cũng sẽ không phải là hắn!
Hắn không phủ nhận mình bị khí phách, sự quyến rũ, hồn nhiên, cơ trí của nữ nhân này hấp dẫn.
Nhưng, nữ nhân như vậy làm sao có thể coi trọng bại tướng dưới tay mình được chứ?
Nỗi nhục trong khe hẹp ngày ấy, là nỗi đau vĩnh viễn của hắn!
“Mạc Đại thiếu gia và phu nhân ngọt ngào như vậy, nhất định có thể hạnh phúc lâu dài!”
Lâm Sở lại một lần nữa chủ động làm hòa.
Hắn là người thông minh, biết làm thế nào thì có lợi nhất cho mình.
Nhìn Mạc Thiếu Khanh, trong mắt hắn xẹt qua một chút thâm ý.
Mạc Thiếu Khanh nghe hắn ta nói xong, mơ hồ nhận thấy được trong mắt hắn ta ngầm có ý khác, trong lòng lập tức xẹt qua một chút xấu hổ.
Nheo mắt.
Xem ra hắn đã lo lắng quá nhiều rồi!
Sau đó, mọi người trong viện lại hàn huyên vài câu.
Mạc Thiếu Khanh lấy lý do thân thể Dao Nhi không thoải mái nên không tiếp bọn họ lâu được.
Buồn cười! Dao Nhi đã nói, phải bù đắp lại khoảng thời gian bọn họ xa cách nhau.
Sao hắn có thể cho phép người khác quấy rầy thế giới riêng của hai người bọn họ được chứ?
Nhưng mà, lo lắng đến sự dặn dò của đại phu, nói là thời kỳ này, tốt nhất là không nên có sinh hoạt phu thê.
Bây giờ Tần Mộ Dao vẫn còn nhớ rõ lúc nghe lão đại phu nói những lời này thì vẻ mặt của Mạc Thiếu Khanh đã phấn khích thế nào.
Chỉ vì một câu của đại phu, nên lúc hai người ở bên nhau, chỉ chuyện trò vui vẻ, ngẫu nhiên hôn sâu một cái.
Lạc thú lớn nhất của Tần Mộ Dao chính là khiêu khích Mạc Thiếu Khanh, sau đó nhìn dục hỏa của Mạc Thiếu Khanh tăng vọt, vẻ mặt mâu thuẫn giữa việc muốn nàng với việc sợ làm tổn thương đến nàng và hài tử, trong lòng vô cùng vui sướng.
Sau đó, hắn đều suy nghĩ cho nàng và hài tử, cố gắng áp chế du͙© vọиɠ của mình, thầm oán nàng là ‘một tiểu yêu tinh’, hôn nàng một cái để trừng phạt rồi lập tức rời khỏi thân thể nàng.
Mà Tần Mộ Dao lại cố đổ thêm dầu vào lửa, nói một câu sau lưng hắn ‘Ta chỉ là tiểu yêu tinh của một mình chàng’ vv và vv, lập tức sẽ nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh đứng trước mặt mình, dáng vẻ vô cùng muốn nàng nhưng lại cực lực kìm chế.
Mỗi khi nghe một câu như thế, thần sắc trong mắt Mạc Thiếu Khanh lại càng sâu thẳm.
Hắn biết Dao Nhi cố ý, nhưng, đây là lạc thú của nàng, đương nhiên hắn sẽ không cướp đoạt.
Nhưng mà, rất nhiều lúc, Dao Nhi lại dùng cách của nàng để giúp hắn giải quyết du͙© vọиɠ.
Hai người ngọt ngào trên giường, Tần Mộ Dao tựa vào trong ngực Mạc Thiếu Khanh, bàn tay không an phận ác ý vẽ vẽ trên ngực hắn.
“Thiếu Khanh…”
Tần Mộ Dao cau mặt, mơ hồ mang theo một tia không vui.
“Ừ?”
Mạc Thiếu Khanh nghĩ đến một phen triền miên vừa rồi, trong lòng ngọt ngào một trận, ôm bả vai nàng, tay kia thì đặt trên bụng nàng, dường như muốn cảm thụ sự tồn tại của tiểu sinh mệnh bên trong.
Hắn thường xuyên suy nghĩ, sau khi hài tử trong bụng được sinh ra, cuối cùng sẽ giống ai?
Hắn hy vọng có một nữ nhi, có thể có mỹ mạo trí tuệ, linh hoạt động lòng người giống Dao Nhi.
Hắn cũng hy vọng có một nhi tử, có thể cùng hắn bảo vệ Dao Nhi!
Có đôi khi buổi tối nằm mơ, hắn đều mơ thấy mình và Dao Nhi ôm nhau trong tiểu viện, mà xung quanh bọn họ lại có những tiếng cười vui của vô số hài tử.
Nghĩ đến giấc mơ đó, hắn không khỏi cười ra tiếng.
Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.
Cảm giác thấy hắn không tập trung, cố ý nhéo nhẹ trên ngực hắn một cái, lôi kéo sự chú ý của hắn.
Mạc Thiếu Khanh bị đau, theo bản năng nhìn về phía tên đầu sỏ gây ra.
Nhìn thấy dáng vẻ nhíu mày của nàng, trong lòng ngẩn ra.
“Dao Nhi… có phải hài tử lại làm sao hay không?”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh lập tức dâng lên một chút lo lắng.
Có phải là không được thoải mái hay không?
Bàn tay vội vàng kiểm tra khắp trên người Tần Mộ Dao, muốn biết rõ có phải hài tử lại tra tấn Dao Nhi hay không.
Tần Mộ Dao không vui nhắm mắt lại, gạt tay hắn ra.
Hài tử! Hài tử! Hình như từ lúc biết mình mang thai tới nay, Mạc Thiếu Khanh còn quan tâm đ ến hài tử trong bụng hơn nàng.
“Dao Nhi?”
Mạc Thiếu Khanh sâu sắc nhận thấy Dao Nhi không vui, không phải bởi vì hài tử trong bụng làm ầm ĩ, mà là… nàng đang tức giận với mình sao?
Cố gắng nghĩ lại.
Mình đã làm sai cái gì sao?
Nhưng, mặc cho hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra vì sao mà Dao Nhi lại tức giận với mình!
Tiến lên vươn cánh tay dài, kéo nàng vào trong ngực, cằm tì trên bờ vai trần của nàng, nhẹ nhàng hôn vành tai nàng:
“Dao Nhi, ta sai rồi, đừng nóng giận, được không? Tức giận không tốt cho hài tử!”
Tuy rằng không biết cuối cùng mình sai ở chỗ nào, nhưng hắn thông minh chủ động thừa nhận sai lầm, tranh thủ để sớm được tha thứ.
Nhưng, sau khi hắn nói câu kia, tâm tình Tần Mộ Dao vốn đã khá lên khi nghe câu trước của hắn, giờ lại càng thêm không vui.
Hiện tại trong mười câu của Mạc Thiếu Khanh, có đến chín câu là có ‘hài tử’.
Trong lòng nàng lập tức buồn bã, lại còn ghen tuông với hài tử trong bụng mình.
Nhận thấy Tần Mộ Dao càng thêm tức giận, lông mày Mạc Thiếu Khanh càng nhăn chặt.
Hắn phát hiện ở trên thương trường mình chưa từng gặp chuyện gì khó giải quyết như vậy!
“Dao Nhi, ta yêu nàng!”
Mạc Thiếu Khanh tung đòn sát thủ, cẩn thận quan sát phản ứng của Tần Mộ Dao.
Chỉ thấy vẻ mặt của nữ nhân trong lòng hắn hơi lộ ra vẻ tươi cười, sau đó lại lập tức trầm xuống, lập tức cảm giác được bàn tay nàng nắm bàn tay mình đang đặt trên bụng nàng, lẳng lặng trùm lên trên.
“Rõ ràng là chàng yêu hài tử hơn!”
Ngữ khí của Tần Mộ Dao mang theo tia ghen tuông rõ ràng.
Đến ngay cả chính nàng cũng hiểu là mình thật trẻ con.
Nhưng, chỉ cần nghĩ đến vị trí của mình ở trong lòng hắn đã không còn quan trọng như trước nữa, có lẽ sau này có hài tử, tình yêu của Thiếu Khanh sẽ giành hết cho hài tử, sẽ yêu nàng ít đi! Trong lòng nàng giống như có cái gì đó đổ vỡ, dường như là cảm giác bất lực.
Mạc Thiếu Khanh giật mình, lập tức hiểu được cuối cùng thì vì sao mà nữ nhân trong lòng lại tức giận!
Trong lòng xẹt qua một chút ý cười.
Dao Nhi của hắn làm sao có thể có ý nghĩ như vậy chứ! Hắn yêu nàng, mới có thể yêu hài tử trong bụng nàng a! Dao Nhi làm sao có thể không rõ?
Nàng đang ghen với hài tử sao?
Trong mắt xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ.
Nghĩ đến chuyện ngày thường Dao Nhi ác ý khiêu khích hắn, trong lòng có một mưu kế nho nhỏ.
Trong phòng một trận trầm mặc.
Tay Mạc Thiếu Khanh đặt trên bụng nàng, nhẹ nhàng vuốt v e.
Lông mày Tần Mộ Dao nhíu chặt, nàng đang đợi, đợi Mạc Thiếu Khanh nói vài câu ngon ngọt dỗ dành mình.
Không biết vì sao, những lời ngon tiếng ngọt mà nàng vốn cảm thấy thật khiến người ta nổi da gà, mà từ trong miệng Mạc Thiếu Khanh nói ra lại vô cùng dễ nghe.
Nhưng, thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Tần Mộ Dao không còn kiên nhẫn đợi Mạc Thiếu Khanh mở miệng nữa, lông mày nhăn càng sâu, trong lòng ngầm dâng lên một tia bất an.
Hay là… Thiếu Khanh thật sự yêu hài tử nhiều hơn yêu mình?
Biểu hiện của hắn là đang cam chịu chỉ trích vừa rồi của nàng sao?
Mạc Thiếu Khanh tinh tế quan sát phản ứng của nàng, khóe miệng giương lên ý cười càng lúc càng lớn.
Đột nhiên, hắn xoay thân thể Tần Mộ Dao lại, để nàng đối mặt với mình.
Ngay lúc Tần Mộ Dao nghĩ cuối cùng Mạc Thiếu Khanh cũng sẽ dỗ dành mình, lại nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh cúi thân xuống, áp mặt tới gần bụng nàng, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên đó, rồi dùng giọng nói từ ái kỳ cục nói với bụng của nàng:
“Ai cha, tiểu bảo bối, con phải lớn mau lên.
Chờ sau khi con ra đời, phụ thân nhất định sẽ tặng cho con những thứ quý giá nhất.”
Thân thể Tần Mộ Dao đột nhiên ngẩn ra.
Hắn đang làm cái gì đây? Chẳng những không dỗ dành mình, còn biểu hiện hắn yêu thương hài tử nhiều thế nào sao? Hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của nàng!
Lửa nóng trong lòng lập tức tăng vọt lên.
Nàng phát hiện, từ sau khi mình mang thai, cảm xúc cực kỳ dễ bị ảnh hưởng.
Trước đây, nàng có thể kìm chế thờ ơ.
Mà hiện tại, chỉ cần có một đốm lửa nhỏ là có thể tạo thành xu thế lửa cháy lan đồng.
“Tiểu bảo bối, ta là phụ thân của con, con phải nhớ kỹ!”
Mạc Thiếu Khanh nhắm mắt, đã cảm nhận được ánh mắt nóng rực bắn lên trên người mình, trong lòng càng đắc ý hơn.
“Hài tử còn nhỏ, cũng không biết chàng đang nói cái gì, làm sao có thể nhớ rõ chàng là phụ thân chứ?”
Lửa giận ghen tuông trong lòng Tần Mộ Dao càng tăng lên, lập tức hương vị càng thêm nồng đậm, đẩy bàn tay hắn đang đặt trên bụng mình ra, xoay người, hình như cố ý muốn ngăn cách phụ tử bọn họ trao đổi với nhau.
Mạc Thiếu Khanh nhìn thấy động tác của nàng, cũng không để ý tới, cố ý xoay người chuyển vào bên trong, lại một lần nữa đối mặt với Tần Mộ Dao, bàn tay to lại nhẹ nhàng vuốt v e cái bụng bằng phẳng của nàng.
“Sao có thể? Trong người hài tử có dòng máu của ta, chúng ta có linh cảm, hài tử nhất định là biết ta đang nói gì!”
Mạc Thiếu Khanh nói có chút tự hào, như là đang khoe khoang.
Ánh mắt như có như không dừng ở trên khuôn mặt đang càng ngày càng âm trầm của Tần Mộ Dao, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn.
Đúng lúc Tần Mộ Dao quyết định đẩy tay hắn ra, giọng nói của Mạc Thiếu Khanh lại vang lên, khiến động tác của Tần Mộ Dao phút chốc cứng đờ.
“Tiểu bảo bối, nhớ kỹ, người mà phụ thân yêu nhất là mẫu thân của con! Sau này con lớn lên, cũng phải cùng phụ thân yêu thương mẫu thân con! Không được nghịch ngợm, biết không?”
Giọng nói của Mạc Thiếu Khanh dịu dàng nhu hòa, chậm rãi ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đang giật mình của Tần Mộ Dao, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên đôi môi nàng, lôi kéo sự chú ý của nàng.
“Mẫu thân của hài tử, nhớ kỹ, không được hoài nghi tình yêu của ta với nàng!”
Ngữ khí của Mạc Thiếu Khanh mang theo vài phần dịu dàng bá đạo.
Ý cười tính kế trong mắt cũng đã bị thay thế bằng một cái liếc mắt nghiêm túc.
Trong lòng Tần Mộ Dao vốn đang tức giận và ghen tuông, lập tức vì những lời này của hắn mà hoàn toàn biến mất, thay thế bằng sự ngọt ngào tràn đầy.
Trong lòng reo vui.
Người Thiếu Khanh yêu nhất vẫn là nàng, sẽ không bởi vì hài tử mà giảm bớt!
“Dao Nhi, dáng vẻ ghen tuông của nàng thật đáng yêu!”
Mạc Thiếu Khanh kéo Tần Mộ Dao vào trong lòng, trong lồ ng ngực phát ra một trận cười nhẹ.
Sao hắn lại có được một bảo bối như thế này chứ!
Tần Mộ Dao giật mình, lập tức có cảm giác quẫn bách vì bị nhìn thấu.
Nghe tiếng đập của trái tim nam nhân, lông mày Tần Mộ Dao hơi nhíu, dường như đang tự hỏi cái gì đó.
Đột nhiên, đôi mắt của nàng sáng ngời.
Vừa rồi Thiếu Khanh… cố ý trêu chọc nàng sao? Cố ý biểu hiện ra vẻ yêu hài tử nhiều hơn, hoàn toàn là vì muốn trêu chọc nàng a!
Trong mắt xẹt qua một chút sâu thẳm.
Được lắm! Nếu hắn thích chơi trò chơi, vậy nàng thân là thê tử, sao lại không phối hợp chứ?
“Thiếu Khanh?”
Tần Mộ Dao nhắm mắt, giây tiếp theo thay một dáng vẻ phong tình vạn chủng, bàn tay vốn đang đặt lên khuôn mặt tuấn mỹ của Mạc Thiếu Khanh lại tinh tế chạy, ôm lấy toàn bộ khuôn mặt tuấn lãng của hắn.
“Ừ?”
Mạc Thiếu Khanh nhìn sóng mắt nàng lưu chuyển, trong lòng ngẩn ra.
“Thật sự là người mà chàng yêu nhất vĩnh viễn đều là ta sao?”
Ngón tay Tần Mộ Dao đi đến môi hắn, ánh mắt chớp động.
Dáng vẻ mê hoặc lòng người kia khiến trong lòng Mạc Thiếu Khanh cứng lại.
Dao Nhi lại bắt đầu nghịch ngợm sao?
Trong mắt hiện lên một tia sáng, nghĩ đến kinh nghiệm vừa rồi, hắn cũng không muốn ngăn cản, ngược lại vô cùng chờ mong.
Tuy rằng việc kìm chế rất khó chịu, nhưng, hắn thích xem dáng vẻ tận hết sức lực để khơi mào du͙© vọиɠ của hắn của Dao Nhi.
Chỉ có điều, lúc này đây, cho dù thông minh như Mạc Thiếu Khanh, cũng coi như sai lầm rồi!
Hắn quên mất Dao Nhi là một người không bao giờ để cho người khác sắp xếp an bài.
Người trêu chọc nàng làm sao có thể không nhận một bài học kia chứ?
“Đương nhiên là nàng!”
Mạc Thiếu Khanh kiên định nói, nhẹ nhàng cắn ngón tay nghịch ngợm của nàng, còn không quên cường điệu tình yêu của mình với nàng:
“Người ta yêu nhất chỉ có một mình nàng!”
Ngoại trừ Dao Nhi, hắn không yêu ai cả!
Tần Mộ Dao nheo mắt, trong lòng thỏa mãn.
Nhưng mà…
“Chàng thật sự yêu ta còn hơn yêu hài tử?”
Tần Mộ Dao tiếp tục hỏi, đưa lên đôi môi mê người.
Quả nhiên cảm giác được nhịp tim của nam nhân tăng vọt, trong lòng xẹt qua một chút đắc ý, đợi đáp án của hắn.
“Đương nhiên.”
Mạc Thiếu Khanh ngay lập tức phun ra hai chữ, bàn tay to đã chậm rãi di chuyển từ bụng nhỏ lên trên, đôi mắt như hồ sâu càng thêm sâu thẳm.
Nhưng, đang lúc hắn nhấm nháp vẻ đẹp của Dao Nhi, hy vọng có thể có được nhiều hơn, Tần Mộ Dao lại đẩy hắn ra.
Vẻ mặt đang mê hoặc bỗng chốc biến thành bi thương và trách cứ, lông mày nhíu chặt, giống như hắn vừa làm ra tội gì đó không thể tha thứ.
“Sao chàng có thể không yêu các hài tử của chúng ta kia chứ?”
Tần Mộ Dao đập vào ngực Mạc Thiếu Khanh, lập tức khiến Mạc Thiếu Khanh ngẩn ra.
Nhìn dáng vẻ kích động của nàng, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải làm sao.
“Không phải ta không yêu hài tử, chỉ là yêu nàng nhiều hơn hài tử mà thôi?”
Mạc Thiếu Khanh lập tức giải thích.
Nhưng, lời giải thích của hắn vừa ra khỏi miệng, phản ứng của Tần Mộ Dao càng thêm kịch liệt.
“Hài tử là kết tinh của tình yêu, chàng không yêu hài tử hơn ta, vậy chứng minh trong lòng chàng, ta cũng chẳng hề quan trọng!”
Tần Mộ Dao cố ý để mình không cười phá lên, nhìn vẻ kích động trên mặt Mạc Thiếu Khanh càng ngày càng đậm, trong lòng xẹt qua một chút đắc ý.
‘Hừ! Ai bảo vừa rồi chàng trêu chọc ta chứ!’
Phong thuỷ chuyển rời, cái này là để chỉnh hắn!
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh chỉ có sự chỉ trích của Dao Nhi.
Trong đầu nhanh chóng chuyển động.
Dường như mọi sự khôn khéo ngày thường đều không còn tác dụng, không sao nghĩ ra lí do gì để giải thích.
Hắn yêu Dao Nhi, đương nhiên cũng yêu hài tử!
“Không phải, Dao Nhi, ta yêu nàng, cũng yêu hài tử của chúng ta!”
Mạc Thiếu Khanh bối rối thầm nghĩ muốn thuyết phục Dao Nhi tin mình yêu hài tử, lập tức không phát hiện lời mình vừa nói sẽ càng làm Dao Nhi không vui.
“Ha… Chàng yêu hài tử hơn phải không? Vậy mà chàng vừa nói người mà chàng yêu nhất là ta! Rõ ràng là chàng đang gạt ta, có phải hay không?”
Tần Mộ Dao dường như sắp bật khóc.
“Không, ta không lừa nàng, người ta yêu nhất là nàng!”
Mạc Thiếu Khanh tiếp tục giải thích.
Nhưng, dường như càng giải thích, tình hình càng không ổn.
Dường như hắn đã đi vào ngõ cụt, bị kẹt ở trong đó, không thể thoát ra được.
Ai! Mạc Thiếu Khanh hai tay ôm đầu, bối rối không biết biểu đạt tình yêu của mình với Dao Nhi như thế nào, đồng thời cũng để cho nàng biết, mình thương hài tử của họ!
Mà Tần Mộ Dao đột nhiên không nín được.
Dáng vẻ của Thiếu Khanh thật đáng yêu.
Nhìn dáng vẻ bối rồi vì chuyện hắn yêu hài tử nhiều hơn hay là yêu mình nhiều hơn, lập tức có một loại xúc động muốn ôm lấy hắn mà cười to.
Chỉ có điều, nàng tự nói với bản thân:
‘Không được! Nàng còn chơi chưa đã!’
Dường như nàng cảm nhận được hài tử trong bụng mình đang hưởng thụ dáng vẻ bối rối của phụ thân.
Bàn tay đặt lên bụng, đúng lúc nàng thiếu chút nữa thì cười phá lên, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mạc Thiếu Khanh một cái, lập tức xoay người quay lưng về phía nam nhân đang bối rối.
Trong mắt xẹt qua một chút giảo hoạt, cuối cùng Tần Mộ Dao sắp không nhịn được cười.
Chỉ có điều, nàng cố gắng nén lại, không để cho mình phát ra âm thanh.
Nhưng càng chịu đựng, bả vai nàng liền run lên bần bật.
Nam nhân phía sau thấy vậy, lập tức càng thêm hoảng.
“Dao Nhi… đang khóc sao?”
Trong lòng như là bị châm đâm một cái, nhẹ nhàng đụng vào bả vai đang run run của nàng.
“Dao Nhi…”
“…”
Tần Mộ Dao không lên tiếng trả lời, chỉ có điều, bả vai lại càng run kịch liệt.
“Dao Nhi?”
Mạc Thiếu Khanh lại thử kêu lên.
Cuối cùng hắn nên giải thích như thế nào mới có thể khiến Dao Nhi an tâm?
Hắn không khỏi ảo não.
Ngày xưa mình trí tuệ như vậy mà giờ đã đi nơi nào rồi!
“Hự…”
Cuối cùng Tần Mộ Dao nhịn không được mà bật cười.
Nếu nàng mà tiếp tục nhịn nữa thì có khi thân thể sẽ phải chịu tội mất!
Trong lòng Mạc Thiếu Khanh ngẩn ra, lập tức đổi chỗ, đối mặt với nữ nhân đang nén lại để không cười to của mình, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì?
Dao Nhi cố ý!
Nàng đang cố ý trả thù hành động của hắn sao?
Sắc mặt trầm xuống, ngầm hàm chứa một tia không vui.
Trong phòng, tiếng cười của Tần Mộ Dao vẫn tiếp tục như trước.
Chỉ có điều, một lát sau, tiếng cười lại im bặt.
Nàng để ý đến vẻ mặt âm trầm của nam nhân, trong lòng giật mình.
Tức giận?
Nhưng Thiếu Khanh không phải là người dễ dàng tức giận a?
Trong mắt xẹt qua một chút giảo hoạt, ngẩng toàn bộ thân thể lên.
“Thiếu Khanh… ta không cười nữa!”
“…”
Một trận trầm mặc.
“Thiếu Khanh… vừa rồi chàng cũng trêu cợt ta đấy thôi! Ta chỉ tìm chút niềm vui mà thôi!”
Tần Mộ Dao kề sát mặt vào mặt hắn, tới gần đôi môi hắn, nhìn vẻ mặt âm trầm không hề tốt lên của hắn, nàng chỉ có thể xuất ra đòn sát thủ!
Thiếu Khanh kháng cự không nổi nụ hôn của mình!
Chỉ có điều, lúc này, nàng đã nghĩ sai rồi!
Mạc Thiếu Khanh vùi đầu vào tóc, quay người không nhìn nàng.
Vẻ mặt vẫn âm trầm như cũ, giống như trong lòng thực sự tức giận.
Trong lòng Tần Mộ Dao kêu to ‘không tốt’, dường như chuyện này đã vượt qua mong muốn của nàng.
Nam nhân đáng yêu này lại phát cáu lên với mình sao?
Trầm mặc nhìn bóng lưng của hắn, trong đầu nhanh chóng chuyển động.
Đột nhiên, ánh mắt chợt lóe, tay đặt lên bụng, nhẹ nhàng vỗ vỗ, trong mắt xẹt qua một chút kiên định.
“Ọe…”
Tần Mộ Dao che miệng.
Quả nhiên nhìn thấy thân thể nam nhân giật giật.
Nhưng, chỉ khẽ động rồi lại không có phản ứng gì.
Ánh mắt Tần Mộ Dao chớp động.
Lại ‘ọe’ một lần nữa.
Biểu hiện lúc này của nàng dường như rất khó chịu, khuôn mặt đỏ bừng.
Quả nhiên, ngay lúc nàng chuẩn bị ‘ọe’ thêm một cái thứ ba thì liền cảm giác được bàn tay nam nhân nhẹ vỗ về lưng mình.
“Thế nào? Buồn nôn sao?”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh tràn đầy thương tiếc.
Ánh mắt khóa chặt thân mình Tần Mộ Dao, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Trong lòng Tần Mộ Dao vui vẻ.
Nàng biết ngay là Thiếu Khanh nhìn thấy dáng vẻ này của nàng thì sẽ không để ý đến chuyện giận nàng nữa! Mục đích đã đạt được, chỉ có điều…
“Thiếu Khanh… ta nói giỡn mà thôi… ọe…”
Tần Mộ Dao nửa đùa nửa thật, nhìn thẳng hai mắt Mạc Thiếu Khanh, muốn xua tan hết bóng tối trong đó.
Mạc Thiếu Khanh giật mình, trên thực tế, sắc mặt hắn vẫn âm trầm.
Nhưng trong lòng đã không còn giận nữa rồi.
Không phải hắn đã có thói quen dung túng Dao Nhi rồi sao?
Kéo nàng vào trong ngực, thân thể hai người kề sát nhau, cằm để trên đỉnh đầu nàng, mùi tóc nàng vẫn quanh quẩn ở chóp mũi hắn.
“Ngủ đi!”
Tần Mộ Dao an phận gối lên cánh tay hắn, ôm thân thể rắn chắc của hắn.
Trong lòng vẫn không xác định cuối cùng thì Thiếu Khanh có còn tức giận hay không.
Chỉ có điều, bây giờ, nàng phải làm một thê tử biết nghe lời.
Nhắm mắt lại, Tần Mộ Dao nói cho mình, ngày mai Thiếu Khanh tỉnh lại sẽ quên đi chuyện tức giận với nàng!
Đột nhiên, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của nam nhân.
“Dao Nhi, ta làm thế nào với nàng đây? Nàng thật sự một tiểu yêu tinh a!”
Trong lòng Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút lo lắng.
Trên thực tế, không phải Dao Nhi đã sớm chiếm lấy toàn bộ trái tim hắn rồi sao? Bảo hắn làm sao mà tức giận với nàng được kia chứ?
Trong lòng Tần Mộ Dao vui vẻ, đặt bàn tay còn lại của Mạc Thiếu Khanh lên bụng mình, tiếp tục ôm chặt thắt lưng hắn, khóe miệng nở rộ ra một chút ý cười, chìm vào giấc ngủ…
***
Trong tuyết trắng bên ngoài thành Tích Lan, một bóng dáng nhỏ gầy mặc y phục tả tơi đi trong gió lạnh, gian nan đi về phía trước.
Y phục trên người cực kỳ mỏng manh, đôi hài trên chân đã rách nát, ngón chân đã gần như đông lạnh.
Mỗi một lần gió lạnh thổi tới, bóng dáng kia lại không khỏi lạnh run.
Càng đến gần thành Tích Lan, bước chân của nữ nhân càng gian nan, có lần còn ngã sấp xuống.
Mỗi một lần ngã sấp xuống, nàng đều che chở bụng mình cẩn thận.
Cuối cùng, thật vất vả mới đến được cửa thành, nữ nhân coi như thấy được hy vọng.
Nhưng, thể lực đã gần như tiêu hao hết, thân thể té xuống mặt đất đã không thể tự đứng lên được nữa.
Tuyết trên trời không ngừng rơi xuống, dường như muốn vùi chôn nàng.
Nữ nhân ôm chặt lấy thứ trong tay, dùng khuỷu tay để chống đỡ thân thể của mình, cố hết sức đi về phía trước.
Lúc này, thị vệ giữ thành nhìn thấy một điểm đen nhỏ, lập tức cả kinh, dẫn người đi qua xem xét.
Công chúa đã phân phó, Duệ Vương gia Tây Nhạc quốc dẫn quân đội ở cách đó không xa, đang nhòm ngó thành Tích Lan như hổ rình mồi.
Tình thế hiện nay, bất cứ ai muốn vào thành Tích Lan cũng đều phải chú ý nghiêm ngặt.
Thủ lĩnh thị vệ đi ra ngoài cửa thành, đứng trước mặt nữ nhân, cúi đầu nhìn nàng.
Đang muốn gọi người giải nàng ta về kiểm tra thẩm vấn, lại nhìn thấy nữ nhân chậm rãi ngẩng đầu.
Khuôn mặt tái nhợt khiến trong lòng hắn đột nhiên ngẩn ra.
“Quân gia… xin… xin người giao thứ này cho … cho Công chúa!”
Giọng nói của nữ nhân run run, ánh mắt kiên định nhìn thị vệ, ngữ khí tràn ngập khẩn cầu.
“…”
Lông mày thị vệ nhíu chặt, dường như cực kỳ không đành lòng cự tuyệt lời thỉnh cầu của nữ nhân này.
Hắn còn chưa kịp trả lời, liền thấy nữ nhân ngất lịm đi.
“Người đâu, mau tới đưa nàng ta vào trong thành, trông coi cẩn thận!”
Tuy rằng thị vệ vô cùng thông cảm cho nữ nhân trước mắt, nhưng lời dặn dò của Công chúa thì hắn không thể quên được.
Đây là chuyện liên quan đến đại sự, đến chuyện an nguy của toàn bộ thành Tích Lan, không thể qua loa được.
Mấy thị vệ khác đi lên, đặt nữ nhân lên cáng, vội vã vào thành.
Ánh mắt thị vệ rơi trên đồ vật nọ, trong đầu hiện ra lời nói và ánh mắt của nữ nhân kia, tiến lên nhặt lấy đồ vật đó, mở ra xem thì thấy bên trong rõ ràng là một cái con dấu.
“Hiệu buôn Mạc thị?”
Thị vệ đọc chữ trên đó, lông mày càng nhăn chặt.
Nghĩ đến ‘Hiệu buôn Mạc thị’ chính là phu gia của Công chúa, trong lòng cả kinh.
Giây tiếp theo, hắn đã có quyết định.
Cất con dấu vào trong ngực, đuổi theo mấy thị vệ đang mang cáng cho nữ nhân kia đi vào trong thành.
“Hãy chăm sóc nàng ta cho tốt! Mau tìm đại phu tới xem cho nàng ta!”
Thị vệ dặn dò rồi lập tức nhảy lên lưng ngựa, chạy vội về phía phủ Thành chủ.
***
Phủ Thành chủ.
Tần Mộ Dao đang ngồi ở trong phòng, Mạc Thiếu Khanh lại không ở bên cạnh nàng.
Vừa rồi, đột nhiên Tần Mộ Dao muốn ăn đồ ăn Tây Nhạc quốc, Mạc Thiếu Khanh liền không chút do dự mượn phòng bếp trong phủ Thành chủ, chuẩn bị một chút mỹ thực cho thê tử xinh đẹp của hắn.
Lúc này hắn đang bận rộn trong phòng bếp, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Mà việc Phò mã gia tự mình xuống bếp không thể nghi ngờ gì là chuyện khiến đầu bếp và bọn hạ nhân trong phòng bếp đều vô cùng giật mình.
Chuyện này lập tức như mọc cánh, một truyền mười, mười truyền trăm.
Không bao lâu, toàn bộ trong quân đều biết Phò mã yêu thương Công chúa đến cỡ nào, tự mình xuống bếp nấu ăn cho nàng.
Tần Mộ Dao ở trong sân chờ đợi.
Trong khoảng thời gian này Tề Duệ bên kia không có động tĩnh gì, nàng cũng vui vẻ tự tại, vừa vặn có thể hưởng thụ sự quan tâm yêu chiều của Mạc Thiếu Khanh đồng thời thanh thản ổn định dưỡng thai.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện dần dần bụng sẽ càng ngày càng lớn, mấy tháng sau, bên cạnh nàng sẽ xuất hiện một hài tử, trong lòng nàng liền vô cùng hưng phấn.
Mà khẩu vị của nàng cũng tăng lên không ít, luôn đặc biệt muốn ăn gì đó.
“Công chúa…”
Thanh Lam đẩy cửa phòng ra, đi đến.
“Làm sao vậy? Đồ ăn của Phò mã đã xong chưa?”
Tần Mộ Dao kích động hỏi.
Đã lâu không nếm thử tài nấu ăn của Thiếu Khanh, nàng thấy rất nhớ.
“Công chúa, đồ ăn còn chưa xong.
Thanh Lam có chuyện khác muốn bẩm báo.”
Thanh Lam đóng cửa lại, sợ gió lạnh thổi vào khiến Công chúa bị lạnh.
“Chuyện gì? Nói đi!”
Trong lòng Tần Mộ Dao xẹt qua một chút mất mát.
Suy nghĩ vẫn đặt ở trên người Thiếu Khanh.
“Bên ngoài có một thị vệ cầu kiến, nói là có một thứ muốn giao cho Công chúa!”
Thanh Lam nói chi tiết.
“Cho hắn vào đi!”
Giọng nói của Tần Mộ Dao lộ ra một tia vội vàng.
Thanh Lam lập tức đi xuống, không bao lâu liền dẫn một thị vệ tiến vào.
Lúc thị vệ nhìn thấy Tần Mộ Dao, trong mắt xẹt qua một chút kinh diễm.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Công chúa gần như vậy.
Công chúa thật là xinh đẹp!
“Khụ khụ… không phải ngươi có cái gì giao cho Công chúa sao?”
Thanh Lam nhận thấy ánh mắt hắn.
Mặc dù vậy nhưng vẫn không thể trách hắn được.
Những người lần đầu tiên nhìn thấy Công chúa đều rất khó giấu được vẻ mặt kinh diễm! Nhưng cũng không hy vọng Công chúa bị người ta mạo phạm.
Thị vệ phục hồi lại tinh thần, lấy từ trong lòng ra một vật giao cho Thanh Lam.
Thanh Lam lại trình lên tay Tần Mộ Dao.
Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, mở lớp vải bọc bên ngoài ra, nhìn thấy một con dấu có chữ ‘Hiệu buôn Mạc thị’, trong lòng đột nhiên ngẩn ra.
“Ngươi lấy được nó từ đâu?”
Con dấu này chỉ có người nhà Mạc gia mới có a! Quan sát chữ khắc trên đó một cách cẩn thận, không giống như đồ giả.
“Thuộc hạ lấy được từ trong tay một nữ nhân.
Nàng ta nhờ thuộc hạ trình thứ này lên cho Công chúa!”
Thị vệ nhìn vẻ mặt trên mặt Tần Mộ Dao, lập tức cảm thấy may mắn vì quyết định của mình là đúng!
“Nàng ta hiện giờ đang ở đâu? Mau dẫn ta đi!”
Ánh mắt Tần Mộ Dao chuyển động.
Nữ nhân? Nữ nhân đó có thể là ai? Trong đầu hiện lên mấy khả năng, nhưng trong lòng nàng cũng không chắc chắn lắm.
Tần Mộ Dao đang muốn đứng dậy, lại bị Thanh Lam tay mắt lanh lẹ ấn lại.
“Công chúa, người đừng đi ra ngoài, để nô tỳ cho người đưa nàng ta tới!”
Thanh Lam nghĩ đến việc trước khi Phò mã đến phòng bếp đã phân phó.
Nếu chờ một lát nữa Phò mã trở về không thấy Công chúa, thế thì thật chẳng dễ chịu gì.
Tần Mộ Dao giật mình, lập tức gật đầu đồng ý, cho thị vệ đi xuống dẫn người nọ tới.
Vuốt v e con dấu trong tay, lông mày Tần Mộ Dao vẫn nhíu chặt không hề giãn ra.
Đó là… Mạc Yên sao?
Không bao lâu, thị vệ đưa người tới.
Quả nhiên đúng như dự đoán của Tần Mộ Dao.
Chỉ có điều…
Nhìn Mạc Yên nằm trên nhuyễn tháp, lông mày Tần Mộ Dao theo bản năng nhíu chặt lại.
Lúc này Mạc Yên đang hôn mê, vẻ mặt tiều tụy, cả người cũng gầy yếu vô cùng.
Đại phu cũng đã bắt mạch cho nàng ta, nói là bị mệt mỏi lâu ngày, hàn khí nhập thể, hơn nữa còn đang mang thai cho nên mới hôn mê bất tỉnh.
Ánh mắt Tần Mộ Dao dừng ở trên bụng nàng ta.
Nơi đó đã nhô lên có thể dễ dàng nhìn thấy được.
Mang thai? Mạc Yên mang thai? Là của Tề Duệ? Nhưng, vì sao nàng ta mang thai hài tử của Tề Duệ mà lại xuất hiện ở đây với dáng vẻ như thế này?
Nghi vấn liên tiếp nhảy vào trong óc nàng, khiến nàng muốn mau chóng tìm kiếm đáp án.
Đối với Mạc Yên này, quả thật trước đây nàng có hận nàng ta, nàng cũng không quen nhìn nàng ta ra vẻ dịu dàng mà trong ngoài không đồng nhất.
Chỉ có điều, hiện tại nhìn thấy Mạc Yên thê thảm như vậy, trong mắt nàng xẹt qua một chút thương tiếc.
Cuối cùng vì sao mà lại bị khổ như thế này, bị biến thành cái dạng này!
Đột nhiên, Tần Mộ Dao sâu sắc nhận thấy lông mi Mạc Yên chớp chớp.
Nàng ta tỉnh rồi sao?
“Mạc Yên?”
Tần Mộ Dao ngồi bên giường, nhẹ giọng gọi.
Mạc Yên dù gì cũng là muội muội của Thiếu Khanh, hơn nữa dáng vẻ lúc này khiến Tần Mộ Dao không thể chán ghét nổi.
Mạc Yên hơi hơi mở mắt ra.
Lúc nhìn thấy dung nhan Tần Mộ Dao trước mắt, thân thể không khỏi ngẩn ra.
Đã lâu mới lại nhìn thấy nàng ta, trong lòng nàng có một loại cảm giác khác.
Tần Mộ Dao càng trở nên xinh đẹp.
Trước kia nàng ta khiến người khác không tự giác được mà yêu thích, thì nay, khí chất trên người Tần Mộ Dao lại có thể khiến người ta không tự giác được mà bị thuyết phục.
“Tần…”
Mạc Yên định mở miệng, lập tức phát hiện giọng nói của mình cực kỳ khàn khàn.
Nghĩ đến dáng vẻ hiện tại của mình, trong mắt nàng dâng lên một chút bối rối.
Tần Mộ Dao nhìn thấy mình như vậy, sẽ cười nhạo châm chọc mình sao? Hoặc là, nàng ta sẽ nói nàng tự làm tự chịu!
Trong mắt nàng mơ hồ dâng lên một chút u buồn.
Nàng đang đợi, đợi Tần Mộ Dao nói ra lời châm chọc.
Nhưng, ngoài dự kiến của nàng, giọng nói của Tần Mộ Dao lại nhu hòa dị thường:
“Yên Nhi, sao thế? Thân thể có chỗ nào không thoải mái? Ta lại cho đại phu đến xem!”
Đột nhiên thân thể Mạc Yên ngẩn ra, không biết nói gì nhìn nữ nhân trước mắt.
Nàng ta… đang quan tâm đ ến mình?
“Muội… làm sao vậy?”
Tần Mộ Dao nhận thấy sự thất thần của nàng ta, thử hỏi.
Mạc Yên nhanh chóng thu hồi tinh thần, lập tức như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt trở nên kích động.
“Hài tử của ta… Hài tử của ta không có việc gì chứ!?”
Theo bản năng sờ lên bụng, xác định bụng vẫn còn nhô cao mới yên lòng.
Không biết từ khi nào mà chuyện đầu tiên khi nàng tỉnh lại đều là sờ lên bụng, chỉ để xác định bụng mình vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì.
“Không có việc gì, hài tử… vẫn ổn!”
Khóe miệng Tần Mộ Dao dâng lên một chút tươi cười.
Có lẽ vì cũng đang mang thai nên đối với Mạc Yên, nàng có chút thông cảm.
Vừa rồi, nàng nhìn ánh mắt của nàng ta, thấy rõ nàng ta vô cùng để ý đến hài tử này.
Nhìn tình trạng hiện tại của nàng ta, Tần Mộ Dao cố ý che giấu chuyện hài tử trong bụng nàng ta không được ổn định.
Trong lòng nghĩ, có lẽ nên cho người cắt thuốc dưỡng thai, an thai cho Mạc Yên.
“Hài tử này là… của Tề Duệ?”
Cuối cùng Tần Mộ Dao vẫn cứ hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
“…”
Mạc Yên trầm mặc một hồi.
Trong mắt xẹt qua một chút chua xót.
Tuy hài tử trong bụng mang dòng máu của Tề Duệ, nhưng, ở trong mắt Tề Duệ, hài tử chỉ là một quân cờ để hắn uy hϊếp nàng.
Không cần Mạc Yên trả lời, Tần Mộ Dao lập tức cũng hiểu được.
“Tần tiểu thư… Không… Công chúa, người có thể thu lưu hai mẫu tử chúng ta không?”
Mạc Yên đột nhiên nắm chặt tay Tần Mộ Dao, kích động nói.
Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.
Còn chưa kịp mở miệng nói, lại bị một giọng nói ngắt ngang cướp lời.
“Nữ nhân đáng giận này, đừng có chạm vào tiểu thư nhà ta!”
Hồng Anh vừa mới bước vào cửa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng lập tức cả kinh, không chút suy nghĩ tiêu sái tiến lên, hất mạnh tay Mạc Yên ra, chắn trước mặt Tần Mộ Dao, hung hăng trừng mắt lườm Mạc Yên đang nằm trên giường.
Tại sao nữ nhân này lại đến đây? Nàng ta lại muốn làm gì với tiểu thư?
“Hồng Anh, cẩn thận một chút, đừng làm nàng ấy bị thương!”
Tần Mộ Dao lập tức ngăn cản.
Hồng Anh sốt ruột bảo vệ chủ nhân, nàng có thể hiểu được.
Nhưng hiện tại Mạc Yên làm sao còn có năng lực làm tổn thương nàng? Trong mắt nàng ta cũng không có dấu hiệu muốn hại nàng, không phải sao?
“Tiểu thư!”
Hồng Anh không rõ vì sao tiểu thư đột nhiên lại thương tiếc nữ nhân này.
Trước kia rõ ràng nữ nhân này…
“Hồng Anh, muội đi xuống đi! Đi xem đồ ăn của Đại thiếu gia đã xong chưa, nhớ lấy thêm một bộ bát đũa!”
Tần Mộ Dao phân phó rồi lại lập tức ngồi xuống mép giường, nhìn về phía Mạc Yên, khóe miệng dâng lên một chút tươi cười.
“Hồng Anh nàng không phải cố ý, muội đừng để ý!”
Trong mắt Mạc Yên xẹt qua một chút chua xót.
Phản ứng của Hồng Anh với nàng lớn như vậy, sao nàng lại không nhìn ra.
Không phải là vì mình đã từng làm không ít chuyện hãm hại Tần Mộ Dao sao?
“Yên Nhi, vì sao muội…”
Ánh mắt Tần Mộ Dao chớp động.
Nàng không biết nên cất lời hỏi thế nào mà không làm cho Mạc Yên thương tâm.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ này của nàng cũng đủ biết là nàng ta đã chịu không ít khổ cực.
Mạc Yên giật mình.
“Công chúa, ta đã trốn đi! Sau khi người đào tẩu trong ngày đại hôn với Duệ Vương gia, Duệ Vương gia thường mượn rượu tiêu sầu.
Có một tối, ta thừa dịp lúc hắn say rượu…”
Mạc Yên nói tới đây, đột nhiên dừng lại.
Khóe miệng giương lên một chút cười khổ.
Có lẽ, vận mệnh của nàng kể từ tối đó đã bắt đầu vạn kiếp bất phục rồi!
Trong lòng Tần Mộ Dao cả kinh.
Đột nhiên nhớ lại tối hôm đó mình đứng ở ngoài cửa phòng Tề Duệ gặp Mạc Yên.
Chẳng lẽ chính là đêm đó sao?
“Chỉ duy nhất một đêm đó, ta cũng không nghĩ rằng mình sẽ mang thai.
Ta vốn cứ nghĩ nếu ta mang thai thì sẽ càng gần với vị trí Chính phi của Tề Duệ hơn.
Nhưng, nhìn thái độ của Tề Duệ với mình, ta biết, Tề Duệ sẽ không dung tha cho hài tử này! Cho nên, ta chỉ có lén gạt đi, vốn định ra khỏi Duệ vương phủ, im lặng tìm một chỗ sinh hạ hài tử, không nghĩ đến Tề Duệ nữa.
Nhưng, ông trời đã trừng phạt ta.
Trước khi Duệ Vương gia xuất chinh lại đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn dẫn ta đi xuất chinh.
Ta biết càng ở gần Duệ Vương gia thì hài tử trong bụng ta càng gặp nguy hiểm.
Cũng may ở trong quân doanh hắn coi ta như tiện nô, chưa từng chạm vào ta.
Cho nên, ta cũng che giấu được hài tử một khoảng thời gian… Nhưng, Tề Duệ lại vẫn phát hiện ra bí mật này, vì hài tử trong bụng, cho nên ta không thể không trốn đi…”
Giọng nói của Mạc Yên cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng Tần Mộ Dao lại cảm nhận được sự thống khổ trong lòng nàng ta.
Hóa ra, trong khoảng thời gian qua, Mạc Yên lại vất vả như vậy!
Ánh mắt dừng ở trên bụng nàng, bàn tay vô ý đặt lên bụng mình, trong mắt xẹt qua một chút nhu hòa.
Nàng vô cùng không đồng ý với việc làm của Tề Duệ.
Dù sao, hài tử cũng vô tội!
“Mạc Yên, sau này muội hãy ở lại đây đi! Muội yên tâm, chỉ cần có Tần Mộ Dao ta, ta sẽ không để cho Tề Duệ có cơ hội thương tổn đến hài tử trong bụng muội!”
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một vệt sáng âm trầm, kiên định nói.
Nghe được lời của nàng, trong lòng Mạc Yên đột nhiên ngẩn ra.
Trong lòng có một loại cảm xúc tên là cảm động dâng lên lan tràn.
“Chỉ cần có Tần Mộ Dao ta, ta sẽ không để cho Tề Duệ có cơ hội thương tổn đến hài tử trong bụng muội!”
Nàng phát hiện lúc Tần Mộ Dao nói đến hai chữ ‘hài tử’, trên mặt dường như phát ra ánh sáng quen thuộc.
“Cảm… Cảm ơn người, Công chúa!”
Mạc Yên không biết nói gì cho phải.
Nàng vốn tưởng, cho dù Tần Mộ Dao có đồng ý thu lưu nàng, cũng sẽ không có thái độ tốt với mình như vậy.
Nàng ta còn muốn bảo vệ bọn họ.
Nhưng… trong đầu hiện ra khuôn mặt Tề Duệ.
Lúc này trong lòng nàng mâu thuẫn.
Bàn tay vô thức đặt lên bụng mình, trong khoảng thời gian ngắn, không biết làm thế nào cho phải.
“Đừng gọi ta là Công chúa, muội là muội muội của Thiếu Khanh, ta chính là đại tẩu của muội.
Về sau hãy gọi là đại tẩu đi!”
Tần Mộ Dao cười dịu dàng.
Nụ cười tươi kia lại một lần nữa khiến Mạc Yên giật mình.
“Tẩu… Đại tẩu.”
Dường như Mạc Yên còn có chút không thích ứng được.
Hiện tại có lẽ nàng đã hiểu, vì sao Tề Duệ và đại ca đều yêu Tần Mộ Dao như vậy, có thể vì nàng ta mà liều lĩnh như vậy.
Hóa ra Tần Mộ Dao ngoài dáng vẻ xinh đẹp, tài hoa hơn người, thứ hấp dẫn người ta nhất chính là sự chân thành hiền lương.
Ở trước mặt nàng ta, nàng lập tức cảm thấy tự biết xấu hổ.
“Dao Nhi… mau đến xem xem, hôm nay ta đã làm món gì!”
Mạc Thiếu Khanh tự mình bưng mâm, một mâm thức ăn, toàn bộ đều là những món Tần Mộ Dao thích ăn nhất.
Nhưng, sau khi hắn vào cửa, nhìn thấy Mạc Yên trên nhuyễn tháp, thân thể lại đột nhiên dừng lại.
“Yên Nhi, sao muội lại ở trong này?”
“Đại ca…”
Nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh bưng đồ ăn, trên y phục dường như còn dính chút dầu mỡ, Mạc Yên cũng giật mình, không biết nói gì nhìn hắn.
Trong trí nhớ của nàng, trước nay đại ca nàng đều vô cùng ưa sạch sẽ.
Đừng nói đến chuyện bưng thức ăn, đến ngay cả lúc ăn cơm cũng chưa từng động đũa gắp cái gì cho ai.
Mà đại ca trước mắt…
“Thiếu Khanh, làm xong rồi sao? Đặt xuống đi, chàng nhìn xem, ai tới đây này?”
Tần Mộ Dao đứng dậy đi về phía Mạc Thiếu Khanh.
Rút khăn gấm trong lòng, lau vết bẩn trên mặt Mạc Thiếu Khanh, động tác tự nhiên khiến người ta kinh ngạc.
Mạc Yên nhìn dáng vẻ ngọt ngào của hai người bọn họ, trên mặt dâng lên một chút ý cười.
Xem ra sau khi đại ca thú Tần Mộ Dao, đã thật sự thay đổi.
Hoặc là, việc này, hắn cũng chỉ làm cho Tần Mộ Dao mà thôi!
“Đại ca, đã lâu không gặp, muội nghe nói đại ca và đại tẩu đã đại hôn, còn chưa kịp chúc mừng đó!”
Mạc Yên cố gắng khởi động thân thể để ngồi dậy, xấu hổ nhìn nhìn trên người mình.
Lúc này nàng còn chẳng có cái gì trên người, lấy đâu ra lễ vật gì đây?
Dường như nhận thấy sự xấu hổ của nàng ta, Tần Mộ Dao lập tức cười nói.
“Thiếu Khanh, một câu ‘đại tẩu’ này của Yên Nhi đúng là hạ lễ trân quý nhất mà ta từng nhận được đó!”
Hành động của Tần Mộ Dao lại một lần nữa khiến trong mắt Mạc Yên xẹt qua một tia ấm áp.
Nhìn nụ cười tươi trên mặt Tần Mộ Dao, lập tức cũng cười.
Hóa ra Tần Mộ Dao vẫn là một người tinh ý như thế.
***
Bàn cơm vốn chỉ có hai người, hôm nay lại có thêm một người.
Mạc Yên im lặng ngồi ở một bên ăn đồ ăn.
Mạc Thiếu Khanh không để ý đến sự có mặt của Mạc Yên, tự mình gắp thức ăn cho Tần Mộ Dao, có cái gì nóng cũng đều thổi cho nguội rồi mới gắp vào bát Tần Mộ Dao, bản thân lại không hề động đũa, giống như hắn chỉ đang hầu Tần Mộ Dao ăn cơm thôi vậy.
Mạc Yên nhìn bức tranh này, trong mắt xẹt qua một chút hâm mộ.
Nói thật, trong lòng nàng ta đang hâm mộ Tần Mộ Dao! Có thể được một nam nhân như đại ca toàn tâm toàn ý yêu thương như vậy, thật là chuyện hạnh phúc nhất thiên hạ.
Nếu…
Trong đầu hiện ra bóng dáng Tề Duệ.
Vẻ mặt hằn học và tàn nhẫn khiến nàng ngẩn ra.
Nghĩ đến mục đích của hắn khi bảo mình đến đây, bàn tay Mạc Yên bỗng nhiên run lên, chiếc đũa đang gắp đồ ăn cũng bị rơi xuống bàn.
“Không sao, để ta giúp muội!”
Tần Mộ Dao đứng dậy, vươn tay gắp món ăn cho Mạc Yên.
Nhìn dáng vẻ gầy yếu của nàng ta, hình như là thường xuyên chịu đói khổ.
So với Mạc Yên có vài phần tư sắc xưa kia, hiện tại ngoài vầng sáng của tình mẫu tử, thật sự chẳng có cái gì hấp dẫn.
“Cảm… Cảm ơn đại tẩu.”
Mạc Yên theo bản năng nhắm mắt, sợ hãi Tần Mộ Dao thông minh sẽ nhận thấy được tâm tư của mình.
Nhưng mà, cảm nhận được sự chân thành của Tần Mộ Dao với mình, nàng sao có thể độc ác hạ quyết tâm làm chuyện gì thương tổn đến nàng ta được kia chứ.
“Dao Nhi, ngồi yên đi, đừng làm tổn thương đến hài tử!”
Động tác của Mạc Thiếu Khanh mềm mại đặt Tần Mộ Dao lên trên ghế.
Nếu không có Yên Nhi ở đây, hắn đã sớm đặt nàng lên đùi để ăn cơm.
“Làm sao mà dễ bị tổn thương thế được?”
Tần Mộ Dao lơ đễnh nhìn hắn một cái.
Nam nhân này luôn căng thẳng quá đáng, thật sự không biết nên nói cái gì! Nhưng mà, nàng cũng không thể không thừa nhận, được hắn quan tâm, trong lòng mình vô cùng ấm áp!
Lời nói của Mạc Thiếu Khanh lại khiến Mạc Yên kinh sợ.
Hài tử?
Ánh mắt dừng ở trên bụng Tần Mộ Dao.
Nàng ta cũng mang thai sao?
“Đại ca, đại tẩu nàng… có thai à?”
Mạc Yên không nhịn được mà hỏi ra lời.
Cuối cùng nàng cũng đã biết vì sao lại nhìn thấy một vầng sáng quen thuộc trên mặt Tần Mộ Dao.
Đó rõ ràng chính là tình mẫu tử.
“Đúng vậy! Dao Nhi có thai!”
Mạc Thiếu Khanh nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao, ánh mắt vô cùng nhu hòa, như là muốn nhấn chìm Tần Mộ Dao.
“Chúc… chúc mừng a! Đại ca sắp được làm phụ thân rồi!”
Vẻ mặt Mạc Yên chợt lóe sáng.
Nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc trên mặt Mạc Thiếu Khanh, dường như đang chờ mong hài tử sinh ra, nàng lập tức cảm nhận được tình yêu của Mạc Thiếu Khanh với hài tử.
Trong lòng càng thêm chua xót.
Nếu phụ thân của hài tử trong bụng nàng cũng có thể chờ mong hài tử của bọn họ được sinh ra, thì thật là tốt biết bao!
Nhưng… hài tử trong bụng nàng là một sinh mệnh không được thương xót!
Tần Mộ Dao, nàng ta thật sự là hạnh phúc! Nàng ta và đại ca thật là ngọt ngào!
Nghĩ đến Tề Duệ, bàn tay dưới gầm bàn của nàng theo bản năng nắm chặt lại.
Chẳng lẽ mình thật sự muốn phá hỏng đôi phu thê này, phá hỏng hạnh phúc của bọn họ sao?
Trong lòng sinh ra một chút không đành lòng.
“Đại ca, đại tẩu, ta ăn no rồi, ta đi trước!”
Không biết vì sao, Mạc Yên lại sợ nhìn thấy hình ảnh ngọt ngào của bọn họ.
Tần Mộ Dao hơi hơi nhíu mi, nhưng lập tức lại giãn ra.
Phân phó Thanh Lam đưa Mạc Yên về căn phòng đã chuẩn bị cho nàng ta.
Đợi sau khi Mạc Yên rời đi, Tần Mộ Dao không vui trừng mắt liếc nhìn Mạc Thiếu Khanh một cái.
“Yên Nhi dù gì cũng là muội muội của chàng, lúc chúng ta ở trước mặt muội ấy, không nên thân mật quá, kẻo lại làm muội ấy nhớ lại chuyện thương tâm của mình.”
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút cảm thông.
Mạc Yên yêu Tề Duệ, vốn không có gì sai.
Hiện tại lại bị Tề Duệ làm tổn thương đến nỗi như thế này, tuy rằng đã trốn thoát, nhưng trong lòng vẫn bị ám ảnh!
Mạc Thiếu Khanh giật mình, nhìn Tần Mộ Dao.
Hắn vốn đã muốn hỏi:
“Vì sao nàng lại đột nhiên tốt với Yên Nhi như vậy?”
Trước kia, Dao Nhi luôn thản nhiên với Yên Nhi.
Thậm chí còn làm khó với Yên Nhi ở Đệ Nhất lâu, sao lại đột nhiên thay đổi như vậy?
“Sao ta lại không được đối tốt với muội ấy chứ? Hay là chàng ghen?”
Tần Mộ Dao liếc xéo Mạc Thiếu Khanh, trong mắt xẹt qua một chút trêu chọc.
Nàng thấy hiện tại Mạc Yên cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương mà thôi.
Hơn nữa, dù gì thì nàng ta cũng là muội muội của Thiếu Khanh.
Chỉ cần nàng ta không có ác ý với mình, nàng cần gì phải đi làm khó một người sắp làm mẫu thân kia chứ?
Mạc Thiếu Khanh cười nhưng không nói, cao thâm nhìn Tần Mộ Dao.
Trong giây lát, dường như hắn hiểu ra cái gì, kéo nàng vào trong lòng mình, hai tay vòng quanh thân thể nàng, hít hương thơm độc hữu trên người nàng.
“Dao Nhi, ta yêu nàng! Thú được nàng thật sự là hạnh phúc lớn nhất cả đời ta!”
Tần Mộ Dao nghe thấy lời ngon tiếng ngọt của hắn, trong lòng xẹt qua một chút ngọt ngào.
***
Ngày hôm sau, Mạc Yên đi quanh phủ Thành chủ.
Nàng nghe thấy các tướng sĩ ca ngợi Tần Mộ Dao, khóe miệng không khỏi dâng lên một chút ý cười.
Xem ra Tần Mộ Dao được người ở đây vô cùng kính trọng a.
Chỉ có điều, nụ cười tươi của nàng lại đột nhiên cứng đờ.
Nàng nghĩ tới lời nói của Tề Duệ.
Hắn chỉ cho nàng thời gian mười ngày.
Một ngày đã trôi qua, càng gần kỳ hạn hơn, trong lòng nàng lại càng bất an.
Cầm gói thuốc trong tay…
Đây là thuốc Tề Duệ đưa cho nàng.
Nàng thật sự sẽ phải xuống tay với Tần Mộ Dao sao?
Trong đầu hiện ra nụ cười và sự quan tâm của Tần Mộ Dao với mình, trong lòng ngẩn ra.
Theo bản năng kháng cự ý niệm này trong đầu.
Không! Hiện tại Tần Mộ Dao là đại tẩu của nàng, từ sau khi thu lưu nàng thì nàng ta luôn đối xử tốt với nàng.
Hơn nữa, hiện tại nàng ta và đại ca hạnh phúc như vậy, sao nàng có thể nhẫn tâm xuống tay kia chứ?
Mỗi ngày ở bên cạnh họ, trong lòng nàng lại càng thêm không đành lòng.
“Mạc tiểu thư, Công chúa bảo chúng ta đưa đồ ăn đến cho tiểu thư.”
Ngoài cửa vang lên giọng nói của nha hoàn.
Trong lòng Mạc Yên ngẩn ra, vội vàng cất gói thuốc vào trong lòng, sửa sang lại cảm xúc của mình, lập tức bảo nha hoàn tiến vào.
Mấy nha hoàn lục tục đi vào phòng, đặt những đồ bổ dưỡng trong tay lên bàn.
“Mạc tiểu thư, đây là thuốc do Công chúa phân phó ta hầm, nói là uống sẽ tốt cho thai nhi.
Tiểu thư hãy thừa dịp còn nóng mà uống đi!”
Một trong số đó là nha hoàn tên Tiểu Thúy bưng chén thuốc đen như mực đưa lên.
Mạc Yên có chút chần chờ tiếp nhận.
Ngửi hương vị trong đó, lông mày không khỏi nhướn lên.
“Công chúa thật là tốt với Mạc tiểu thư.
Không chỉ cố ý ra lệnh cho chúng ta chăm sóc Mạc tiểu thư cẩn thận, còn bảo phòng bếp làm thêm một phần đồ ăn giống như của nàng đem đến đây.
Nghe nói thuốc này Công chúa cũng đang uống đó! Chính là phương thuốc cho chính Phò mã gia tìm về.
Công chúa còn phân phó nô tỳ đem mứt hoa quả đến, nói uống một hơi hết bát thuốc rồi sau đó ngậm mứt hoa quả trong miệng thì sẽ không còn đắng nữa!”
Tiểu Thúy nói liên miên một hồi.
Trước đó nàng có nghe Hồng Anh tỷ tỷ nói, Mạc tiểu thư trước mắt này đáng ghét thế nào.
Nhưng xem thái độ của Công chúa với nàng ta, hình tượng của Công chúa trong lòng nàng lập tức càng thêm cao lớn hơn.
Mạc Yên giật mình, ánh mắt dừng ở trên một bàn đồ ăn phong phú kia.
Nơi nào đó trong lòng bị xúc động.
Những thứ này đều là do Tần Mộ Dao cố ý phân phó sao?
Khóe miệng dâng lên một chút tươi cười, đưa bát thuốc lên môi, ngửa đầu uống hết trong một ngụm, lập tức tiếp nhận mứt hoa quả trong tay nha hoàn, đặt vào trong miệng.
Quả nhiên vị ngọt liền thay thế vị đắng.
Dường như hương vị của mứt hoa quả truyền vào trong lòng, khiến lòng nàng cũng ngọt ngào lên.
Trong lòng nàng đã có quyết định của mình.
Tần Mộ Dao tốt với nàng như vậy, sao nàng có thể lấy oán trả ơn? Trong lòng lập tức muốn vứt Tề Duệ và gói thuốc của hắn đi cho rồi.
Chỉ cần mình ở thành Tích Lan, Tề Duệ cũng không có cách nào hại mình!
Chỉ có điều, ba ngày sau, một người xuất hiện trong phòng nàng, lập tức đánh vỡ ý nghĩ ngây thơ của nàng.
***
“Mạc tiểu thư, ngươi ở trong này hưởng thụ sự đãi ngộ của Công chúa, đã quên mất mục đích của ngươi khi tới nơi này rồi sao?”
Trong mắt nha hoàn kia xẹt qua một chút châm chọc, nhìn một bàn thức ăn phong phú trước mặt Mạc Yên.
“Ngươi…”
Mạc Yên nhìn người ăn mặc như nha hoàn trước mắt, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, động tác ăn cơm lập tức cứng đờ.
Nàng nhớ rõ nàng ta là một trong những người chăm sóc nàng ngày đó, hình như tên là Tiểu Ngọc.
“Ngươi là… người của Tề Duệ! Ngươi làm thế nào mà trà trộn vào được?”
Mạc Yên có chút không biết nói gì.
Trong khoảng thời gian ở đây, nàng mơ hồ biết nơi này thủ vệ nghiêm mật, làm sao mà người của Tề Duệ có thể trà trộn vào được.
Lại còn trà trộn vào phủ Thành chủ? Vậy liệu bọn họ có thể làm ra chuyện gì bất lợi cho Tần Mộ Dao hay không?
“Mạc tiểu thư, ngươi đừng quản chuyện ta làm thế nào mà trà trộn vào được.
Nhưng mà, ngươi nên gọi ‘Duệ Vương gia’ chứ không được gọi thẳng tên Vương gia như thế!”
Ánh mắt Tiểu Ngọc chuyển động, lóe lên một tia sáng lạnh, khóe miệng giương lên một chút ý cười.
“Ngươi cho là Vương gia chỉ phái một mình ngươi đi thôi sao?”
“Các ngươi không thể gây chuyện gì bất lợi cho đại tẩu của ta!”
Mạc Yên nghiêm túc nói, nắm chặt đôi đũa trong tay, dường như đang kìm chế cái gì.
“Đại tẩu? Gọi thật là thân thiết a!”
Tiểu Ngọc đột nhiên cười khẽ ra tiếng, ánh mắt như có như không dừng ở trên bụng nhô ra của Mạc Yên.
“Mạc tiểu thư, để ta nhắc một câu cảnh tỉnh ngươi.
Cuối cùng thì ‘đại tẩu’ trong miệng ngươi quan trọng, hay là hài tử trong bụng ngươi quan trọng?”
“…”
Trong lòng Mạc Yên cả kinh, theo bản năng dùng hai tay bảo vệ bụng mình, đề phòng nhìn nha hoàn trước mắt.
“Ha ha… Không cần sợ.
Chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ, Vương gia nói, sẽ không làm gì với ngươi và hài tử của ngươi!”
Nha hoàn khinh thường liếc mắt nhìn Mạc Yên một cái.
Giây tiếp theo, ánh mắt lại trở nên sắc bén.
“Nhưng mà, Mạc tiểu thư phải hoàn thành nhiệm vụ mới được a!”
“Không… ta không muốn!”
Nàng không có cách nào xuống tay với Tần Mộ Dao.
Nhưng, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn hài tử của mình bị thương tổn.
Đột nhiên, hai mắt Mạc Yên sáng ngời, như là nghĩ tới cái gì đó.
Lời nói của Tần Mộ Dao quanh quẩn ở bên tai của nàng.
“Chỉ cần có Tần Mộ Dao ta, ta sẽ không để cho Tề Duệ có cơ hội làm thương tổn hài tử trong bụng muội!”
Đúng, đại tẩu sẽ bảo vệ nàng và hài tử của nàng!
Như là xem thấu ý tưởng của Mạc Yên, tiếng cười của Tiểu Ngọc lại vang lên.
“Mạc tiểu thư, khó trách Duệ Vương gia không thương ngươi.
Nữ nhân ngu xuẩn như vậy, ai thèm yêu chứ? Nói cho ngươi biết, mặc dù là Tần Mộ Dao, nàng ta cũng không thể che chở đầy đủ cho hài tử của ngươi, dù sao…”
Ánh mắt Tiểu Ngọc vừa chuyển, trong mắt xẹt qua một chút tàn nhẫn.
“Hiện tại không phải ta có thể làm cho hài tử của ngươi rời khỏi thân thể của ngươi sao?”
‘Oanh’ một tiếng, Mạc Yên lập tức xụi lơ trên ghế.
Nàng ta nói không sai.
Hiện tại quả thật nàng ta có thể hủy hài tử của nàng a!
“Cho ta thời gian vài ngày!”
Trong mắt Mạc Yên trống rỗng, thản nhiên nói.
“Được.
Nhưng mà, Mạc tiểu thư cần phải nhanh một chút a! Ngươi cũng biết tính Duệ Vương gia vốn rất nôn nóng.
Nếu động tác của ngươi chậm chạp, thì động tác của hài tử trong bụng ngươi sẽ nhanh đó!”
Vẻ tàn nhẫn trên khóe miệng Tiểu Ngọc càng lúc càng lớn, cuối cùng liếc mắt nhìn Mạc Yên một cái, lập tức xoay người.
Lúc xoay người, vẻ tàn nhẫn trên mặt nàng ta đã được che đi, thay thế bằng vẻ mặt nghe lời.
Mạc Yên run rẩy toàn thân, hai tay nắm chặt thành quyền, khớp xương trắng bệch hiện ra.
Cuối cùng thì nàng nên làm cái gì đây?
***
Cả ngày Mạc Yên không dám ra khỏi cửa.
Nàng sợ mình sẽ bị nha hoàn kia thiết kế.
Nha hoàn phụng mệnh chăm sóc nàng lại đưa đồ ăn đến phòng nàng.
Mạc Yên tiếp nhận chén thuốc trong tay Tiểu Thúy, đang muốn uống, lại đột nhiên phát hiện dường như hương vị của thuốc này không giống với ngày thường, lúc này nàng lập tức cảnh giác.
“Tiểu thư, làm sao vậy?”
Trong mắt Tiểu Thúy hiện lên một chút nghi hoặc.
“Không… không có gì.
Chỉ là thuốc rất nóng.
Ta để đây một lát, chờ nguội một chút rồi uống.”
Ánh mắt Mạc Yên lóe lóe, lập tức khôi phục như thường, đặt chén thuốc lên bàn, ánh mắt quét về phía nha hoàn tên là Tiểu Ngọc kia, lập tức chống lại tia sắc bén trong mắt nàng ta.
Trong lòng đột nhiên ngẩn ra, tim Mạc Yên đập dồn dập.
Nhìn một bàn đồ ăn, nhưng không có khẩu vị, khoát tay áo với các nha hoàn.
“Các ngươi đều đi xuống đi!”
Trên thực tế, nàng sợ Tiểu Ngọc kia ở trong căn phòng này.
Ánh mắt đó thật giống như muốn lập tức bóc bụng nàng ra vậy.
“Thuốc này…”
Tiểu Thúy hơi nhíu mi.
Công chúa đã dặn dò, nhất định phải tự mình nhìn thấy nàng uống hết.
“Thuốc này lát nữa ta sẽ uống, lát nữa ngươi vào lấy bát là được.”
Ngữ khí của Mạc Yên đột nhiên trở nên lạnh như băng.
Nha hoàn thấy tình trạng như vậy, cũng không dám nói gì thêm, chỉ có xoay người đi ra khỏi cửa phòng.
Mà sau khi các nàng rời đi, Mạc Yên đang muốn nhìn xem bát thuốc kia, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của bọn nha hoàn.
“Hừ, ăn cái gì cũng giống y như của Công chúa, nàng ta thật đã coi mình là Công chúa a! Vừa rồi ta phát hiện, bát dược kia không giống bình thường, nói không chừng chính là một chén thuốc phá thai đó!”
Nghe câu đó, phút chốc thân thể Mạc Yên ngẩn ra, ánh mắt dừng ở trên bát thuốc kia, trong đầu chỉ có ba chữ ‘thuốc phá thai’ xoay tròn không ngừng.
Thuốc phá thai? Trong mắt Mạc Yên lộ ra thần sắc hoảng sợ, theo bản năng bảo vệ bụng mình.
Vì sao? Tần Mộ Dao muốn loại bỏ hài tử của nàng sao? Không phải nàng ta đã nói sẽ không để hài tử của nàng xảy ra chuyện hay sao?
Nhưng… vì sao?
Không, sẽ không! Tần Mộ Dao chân thành với nàng như vậy! Chắc chắn là sẽ không lừa nàng, càng không hại nàng! Không phải nàng ta cũng là một người sắp làm mẫu thân sao?
Nhưng… chén thuốc kia lại như mãnh hổ há cái miệng to như chậu máu nhìn nàng.
Vội vàng bưng chén thuốc lên, đổ toàn bộ ra ngoài cửa sổ.
Nhìn cái chén trong tay, trong mắt Mạc Yên xẹt qua một chút ý tàn nhẫn.
Không ai có thể làm thương tổn đến hài tử của nàng!
Mà lúc này, Tiểu Ngọc ở ngoài cửa sổ nhìn Mạc Yên đổ hết thuốc đi, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.
Nếu nàng ta còn không hạ được quyết tâm, thì nàng sẽ đẩy Mạc Yên một cái!
***
Trong lương đình, cuối cùng thì Tần Mộ Dao cũng đã chiếm được một chút tự do.
Giờ phút này nàng đang ngồi trên ghế mềm uống trà một mình.
Trên người là bộ y phục da lông chống lạnh do Mạc Thiếu Khanh cố ý chuẩn bị.
Nghĩ đến lời Thiếu Khanh nói trước khi ra khỏi cửa, trong lòng xẹt qua một chút ngọt ngào, trên mặt ngầm dâng lên một tia chờ mong.
Thiếu Khanh nói, sẽ đem đến cho mình một sự ngạc nhiên, không biết là ngạc nhiên kiểu gì!
Đột nhiên, trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng.
Trên mặt Tần Mộ Dao dâng lên một chút tươi cười, nhìn bóng dáng kia đang đi về phía mình.
“Đại tẩu, hôm nay đại ca không ở cạnh tẩu sao?”
Mạc Yên cười nói, trong mắt hiện lên ánh sáng trêu chọc.
Bình thường, hai người bọn họ như hình với bóng, chỉ cần nơi nào có Tần Mộ dao thì tất nhiên là đại ca sẽ xuất hiện.
Mà hôm nay…
Thần sắc Mạc Yên hơi lóe lên.
“Hôm nay chàng có một số việc phải đi ra ngoài.”
Tần Mộ Dao vừa nhắc tới Mạc Thiếu Khanh, vẻ hạnh phúc trên mặt không tự chủ mà tỏa ra.
Rõ ràng là vừa ra ngoài không lâu, vì sao giống như đã rất lâu rồi.
Sớm biết mình sẽ nhớ hắn như vậy, nàng liền đi theo cùng hắn.
“Thật sao? Khó có lúc nào đại ca để cho tẩu ở một mình a!”
Mạc Yên tìm một cái ghế ngồi xuống, chiếc hộp cầm trong tay mang đến đặt trên bàn đá.
Ánh mắt Tần Mộ Dao dừng ở trên bụng Mạc Yên, ánh mắt xẹt qua một chút nhu hòa.
Mấy tháng nữa thôi, bụng nàng cũng sẽ lớn như vậy sao! Sau đó sẽ càng ngày càng lớn.
Trong đầu không khỏi hiện ra cảnh tượng Mạc Thiếu Khanh ôm một nữ nhân mang thai.
Không biết đến lúc đó hắn còn ôm nổi mẫu tử bọn họ hay không.
Nhận thấy tầm mắt của Tần Mộ Dao, thân thể Mạc Yên theo bản năng giật mình.
Nghĩ đến bát ‘thuốc phá thai’, trong lòng nàng xẹt qua một chút kiên định.
“Đại tẩu, cho tới nay, đều là tẩu chăm sóc ta, đem cho ta nhiều đồ bổ dưỡng như vậy, ta cũng không biết nên cảm ơn tẩu như thế nào.”
Ánh mắt Mạc Yên chớp động.
Vừa nói vừa mở hộp ra, lấy ra một chén canh.
“Đại tẩu, cái này tuy rằng không bằng thuốc bổ của tẩu tặng ta, nhưng đây là do chính tay ta làm, tẩu đừng ghét bỏ a.”
Tần Mộ Dao lập tức cảm thấy một mùi thơm xông vào mũi, trong mắt lóe lên thần sắc kích động.
Cũng chẳng hiểu sao từ lúc mang thai tới nay, hình như nàng đã không còn lực miễn dịch với đồ ăn thì phải.
“Đương nhiên sẽ không.
Yên Nhi thật sự là săn sóc.”
Tần Mộ Dao tiếp nhận chiếc bát nàng ta đưa qua, dùng thìa quấy.
Vừa ngửi đã thấy thèm ăn rồi.
Không ngờ Yên Nhi có thể làm được mấy thứ này.
Nghĩ đến tay nghề của Mạc Thiếu Khanh, nàng nghĩ, đều là người nhà Mạc gia, tay nghề của Mạc Yên hẳn là không kém chút nào.
Chậm rãi múc một thìa canh, Tần Mộ Dao đang muốn nếm thử hương vị xem như thế nào, lại nghe thấy giọng nói của Mạc Yên vang lên.
“Đại tẩu…”
Mạc Yên vội vàng kêu lên.
Lúc này Mạc Yên lại bắt đầu do dự.
Hiện tại Tần Mộ Dao đang có thai.
Nàng không biết thuốc mà Tề Duệ đưa cho mình có tác dụng gì.
Dựa vào tình yêu của Tề Duệ với Tần Mộ Dao, chắc chắn thuốc này sẽ không làm tổn hại đến tính mạng của nàng ta.
Nhưng lại không biết với thai nhi trong bụng nàng ta thì có ảnh hưởng gì hay không.
Hài tử này là cốt nhục của đại ca a! Nghĩ đến nụ cười vui vẻ hạnh phúc trên mặt đại ca.
Nếu thai nhi có chuyện gì, vậy thì nàng… sao có thể tha thứ cho mình?
“Làm sao vậy?”
Tần Mộ Dao dừng một chút, giương mắt nhìn về phía Mạc Yên.
Trên mặt nàng ta có vẻ mặt gì vậy? Không phải đem canh đến cho nàng ăn sao? Sao lại có dáng vẻ không tình nguyện như vậy?
“Không… không có gì, chỉ là… cẩn thận nóng!”
Ánh mắt Mạc Yên chớp động.
Hài tử của mình, và hài tử của đại ca.
Cuối cùng nàng nên làm gì bây giờ? Nhưng, cuối cùng nàng vẫn phải lựa chọn.
Nàng nói với mình, vì hài tử trong bụng, nàng không thể không làm như vậy!
Ánh mắt khóa chặt vào động tác của Tần Mộ Dao.
Tuy rằng trong lòng đã hạ quyết định, nhưng trong lòng Mạc Yên vẫn không yên, hai tay nắm chặt lại, nhìn cái thìa trong tay Tần Mộ Dao đã đặt lên môi, trên mặt ngầm toát mồ hôi.
Nhưng, Tần Mộ Dao vừa đưa lên miệng, động tác lại đột nhiên dừng lại, đảo mắt nhìn về phía Mạc Yên, hỏi:
“Yên Nhi, thuốc sáng nay muội đã uống chưa? Trong đó có thêm một loại thuốc bổ, là Thiếu Khanh mất thật nhiều tâm tư mới có được.
Ta đã nếm, mặc dù ngửi có vẻ không ngon, lại còn vô cùng đắng, nhưng nghe Thiếu Khanh nói, hiệu quả vô cùng tốt! Ngày mai ta lại cho người đưa qua cho muội, nhất định phải dưỡng cho tiểu chất nhi của ta thật mập mạp mới được a!”
Thân thể Mạc Yên đột nhiên ngẩn ra, như bị sét đánh, không biết nói gì nhìn Tần Mộ Dao.
Nhớ tới chén thuốc sáng nay… đó đâu phải là thuốc phá thai?
Vậy… Nàng đột nhiên nhớ tới giọng nói của nha hoàn kia, đó rõ ràng là giọng nói Tiểu Ngọc!
Lập tức cả kinh, hiểu ra đã xảy ra chuyện gì!
Là Tiểu Ngọc! Tiểu Ngọc đã nhận thấy bát thuốc kia không giống trước đây, cố ý lợi dụng điểm này, để tạo ra khúc mắc giữa mình với Tần Mộ Dao, khiến mình hạ quyết tâm thiết kế Tần Mộ Dao!
Nàng sao lại có thể ngu xuẩn như vậy.
Chỉ vừa nghe thấy ba chữ ‘thuốc phá thai’ đã kết luận là Tần Mộ Dao muốn hại nàng?
Từ trước đến nay Tần Mộ Dao đều quan tâm đ ến nàng và hài tử trong bụng nàng.
Mà nàng lại…
Nàng sao có thể như vậy?
Không, nàng đã thay đổi chủ ý.
Mặc dù là hài tử trong bụng nàng có bị uy hϊếp, nàng cũng không thể giúp đỡ Tề Duệ tái phạm sai lầm được!
Trong lòng đã quyết định, theo bản năng ngẩng đầu, lại vừa vặn thấy chiếc thìa trong tay Tần Mộ Dao chạm vào môi.
Trong nháy mắt, đầu Mạc Yên ‘oanh’ một tiếng, hoảng sợ mở to mắt, lập tức kêu to ra tiếng, với ý đồ ngăn cản.
“Không… Đại tẩu, đừng uống!”.