Sáng sớm ngày hôm sau.

Trời vừa sáng, Lâm Thiên liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Hôm nay, Lâm Thiên sẽ đến thăm nhà họ Nam Cung để giúp đỡ về mặt tài chính cho nhà họ Nam Cung.

Vừa bước ra khỏi phòng, Lâm Thiên liền ngửi thấy một mùi thơm, vì vậy Lâm Thiên liền đi nhanh xuống lầu, sau đó theo mùi hương đi một mạch vào phòng bếp.

Ánh mắt Lâm Thiên bị thu hút bởi bóng lưng của Kurokawa Nako, người đang làm bữa sáng trong bếp.

Điều này khiến Lâm Thiên hơi ngạc nhiên, ngày nay những cô gái trẻ biết nấu ăn ngày càng hiếm.

Sau khi nghe tiếng động, cô ấy quay đầu nhìn Lâm Thiên, cười ngọt ngào với Lâm Thiên:

"Anh dậy rồi à, bữa sáng sẽ xong ngay thôi, anh chờ một chút."

“Trịnh Di, cô không cần làm bữa sáng, đối diện biệt thự có một quán ăn sáng.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

"Không sao, tôi ở nhà anh, không thể ở không được. Tôi sẽ giúp anh nấu ăn để trả ơn." Kurokawa Nako cười nói.

Ngay sau đó, Kurokawa Nako xua tôiy: "Anh đi tắm rửa trước đi, một lát nữa xuống ăn sáng."

Lâm Thiên không nói nhiều, đi lên lầu tắm rửa.

Lâm Thiên tắm rửa xong đi xuống lầu, bữa sáng đã bày sẵn trên bàn.

"Mau! Mau lại đây! Nếm thử tôiy nghề của tôi!" Kurokawa Nako vẫy tôiy với Lâm Thiên với một nụ cười ngọt ngào.

Lâm Thiên trực tiếp ngồi vào bàn ăn, sau đó cầm đũa lên ăn.

Cô ấy nấu một món cháo hải sản, cộng với một số đồ ăn kèm.

“Tôiy nghề của cô khá tốt.” Sau khi Lâm Thiên ăn xong, có chút kinh ngạc.

Lâm Thiên phải thừa nhận rằng nó ngon hơn nhiều so với quán ăn sáng bên ngoài.

“Anh thích là tốt rồi.” Kurokawa Nako cười nói.

Kurokawa Nako nói tiếp: "Nhìn nhà anh lớn như vậy, hẳn là anh rất giàu. Sao anh còn không thuê bảo mẫu? Điều này không hợp với một đại gia như anh."

“Tôi không dùng được.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Lâm Thiên thường xuyên chạy ra ngoài, thậm chí khi ở nhà, phần lớn thời gian đều là tu luyện, bị người khác quấy rầy cũng không tốt, cho nên Lâm Thiên chưa bao giờ tìm bảo mẫu.

“Vậy thì tôi sẽ là bảo mẫu của anh, đừng lo, tôi có thể làm bất cứ điều gì!” Kurokawa Nako cười nói.

"Cô? Đừng đùa, cô ở đây hai ngày liền rời đi đi." Lâm Thiên lắc đầu.

Kurokawa Nako trực tiếp đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó chạy đến chỗ Lâm Thiên, nắm lấy cánh tôiy của Lâm Thiên, và nói với giọng điệu có phần nũng nịu:

"Xin cho tôi một cơ hội, tôi không cần trả tiền, chỉ cần anh cho tôi ở đây, hiện tại tôi thật sự vô gia cư, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc của một bảo mẫu!"

Đối mặt với hành động như một đứa trẻ của cô, Lâm Thiên thật sự không biết nên từ chối như thế nào.

Sau khi Lâm Thiên suy nghĩ một chút, anh nói:

"Trước nói cho tôi biết, cô đã gặp phải khó khăn gì, tại sao bây giờ không nhà, tại sao nhiều lần phải uống say, sau khi cô nói xong, tôi sẽ cân nhắc có nên giữ  cô lại hay không."

Sau khi nghe những lời đó, Kurokawa Nako đột nhiên cúi đầu xuống.

"Tôi... tôi, gia đình tôi muốn ép tôi kết hôn với một ông chú trung niên trạc 40 tuổi. Tôi không muốn. Họ ép tôi, và họ nói rằng nếu tôi không đồng ý họ không nhận tôi là con gái nữa, tôi, tôi... "

Khi Kurokawa Nako nói xong, hai dòng nước mắt rơi trên má cô, lộ ra vẻ đau khổ và khó chịu, và giọng cô trở nên nghẹn ngào.

Phải nói rằng khả năng diễn xuất của Kurokawa Nako quá tốt.

Biểu cảm và cảm xúc của cô ấy đều rất đúng chỗ, không giả dối cũng không cường điệu, không có khuyết điểm nào ở cô ấy, dường như không hề diễn, khiến cho Lâm Thiên không nhận ra cô ấy lại đang nói dối.

“Hóa ra là vậy.” Lâm Thiên lẩm bẩm.

"Tôi... tôi thực sự không còn nơi nào để đi, và tôi bị người nhà phản bội. Tôi thực sự rất khó chịu, vì vậy... Đó là lý do tại sao tôi đi uống rượu và say xỉn." Kurokawa Nako khóc.

“Thôi được rồi, tạm thời cô có thể ở nhà tôi làm bảo mẫu, tôi sẽ không để cho cô làm không công đâu, tiền lương một tháng 35 triệu.” Lâm Thiên nói.

"Cảm ơn anh, Lâm Thiên! Cảm ơn!"

Kurokawa Nako đột nhiên lộ ra vẻ phấn khích, lôi kéo cánh tay Lâm Thiên, cảm ơn rối rít.

“Ăn cơm đi, sau bữa tối tôi phải ra ngoài một chuyến.” Lâm Thiên nói.

“Ừm!” Kurokawa mỉm cười gật đầu.

Sau khi Kurokawa Nako trở về chỗ ngồi.

"Nhân tiện, Lâm Thiên, anh có thể cho tôi biết anh làm nghề gì không? Tôi cảm thấy tên anh có vẻ hơi quen." Kurokawa Nako nói.

“Tôi đang kinh doanh, và mở một tập đoàn gọi là Vân Thiên.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

"Tập đoàn Vân Thiên? Chà! Thì ra anh là ông chủ của tập đoàn Vân Thiên!" Kurokawa Nako tỏ vẻ ngạc nhiên.

Tất nhiên, sự ngạc nhiên là do Kurokawa Nako giả vờ.

“Cô từng nghe nói?” Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn cô.

"Đương nhiên là tôi có nghe nói rồi! Tập đoàn Vân Thiên bây giờ rất nổi tiếng. Tôi không ngờ anh lại là ông chủ của tập đoàn Vân Thiên. Tôi đã nghe nói về những việc làm huyền thoại của anh, một mình đến Hà Nội, dựa vào năng lực của chính mình để tạo ra một thế giới riêng ở Hà Nội. Tôi rất ngưỡng mộ anh.” Kurokawa Nako thể hiện sự ngưỡng mộ.

“Được rồi, mau ăn đi.” Lâm Thiên cười lắc đầu.

...

Sau khi ăn xong, Lâm Thiên lái chiếc Lamborghini bản giới hạn trong gara đi thẳng đến nhà họ Nam Cung.

Tại nhà họ Nam Cung, Lâm Thiên đã gặp Tiểu Diệp và Nam Cung Chính.

Nam Cung Chính nói với Lâm Thiên rằng ông ta có một lượng lớn hàng hóa trong tay, ban đầu muốn chuyển đến nước M, nhưng giờ tất cả đều nằm trong tay ông ta. Cũng có một số tàu vận tải biển không thể vào cảng..

Vì những điều này, giá cổ phiếu của nhà họ Nam Cung giảm mạnh, khiến tình hình càng trở nên tồi tệ.

Lâm Thiên đã phân bổ 35 nghìn tỷ từ tập đoàn Vân Thiên cho Nam Cung Chính để giúp gia đình ông ta vượt qua khó khăn.

Với năng lực hiện tại của Lâm Thiên, không thể thay đổi thái độ của nước M, chỉ có thể làm được điều này.

Trên thực tế, tập đoàn Vân Thiên của Lâm Thiên cũng có kinh doanh buôn bán, sau khi nhà họ Công Tôn bị phá hủy, công việc kinh doanh của nhà họ Công Tôn đã được Lâm Thiên tiếp quản và tất cả được sáp nhập vào tập đoàn Vân Thiên.

Vì vậy, công ty thương mại của Vân Thiên cũng đã bị ảnh hưởng bởi cơn bão này, nhưng được một cây to như Vân Thiên chống đỡ thì cũng không có vấn đề gì, hơn nữa hoạt động kinh doanh chính của tập đoàn Vân Thiên cũng không phải là chuyện này nên vấn đề cũng không lớn.

Sau khi rời khỏi nhà Nam Cung, Lâm Thiên trở về nhà.

Sau khi mở cửa.

"Cái này..."

Lâm Thiên thấy rằng nhà của mình đã được đổi mới hoàn toàn, sạch sẽ và ngăn nắp.

Phải biết, Lâm Thiên tu luyện đã lâu, căn bản không có dọn dẹp nhà cửa, Lưu Thân sợ làm phiền Lâm Thiên, cũng không có cho người đến quét dọn, cho nên trong nhà có chút bụi..

Kurokawa Nako lúc này đang lau sàn, và cô ấy cũng đã thay trang phục hầu gái.

“Ông chủ Lâm, anh về rồi.” Nghe thấy tiếng đóng cửa, Nako Kurokawa mỉm cười nhìn Lâm Thiên, lau mồ hôi trên trán.

“Cô… làm tất cả những chuyện này sao?” Lâm Thiên kinh ngạc nhìn cô.

"Ừ! Tôi là bảo mẫu, đây là điều tôi nên làm." Kurokawa Nako cười nhẹ.

“Cô đổ mồ hôi nhiều quá, cô hãy nghỉ ngơi đi.” Lâm Thiên nói.

“Thật không ngờ, ông chủ Lâm vẫn sẽ cảm thấy có lỗi với người khác.” Kurokawa Nako nói, mỉm cười và đặt cây lau nhà xuống.

“Không cần gọi tôi là ông chủ Lâm.” Lâm Thiên nói.

“Vậy thì… tôi sẽ gọi anh là anh Lâm Thiên.” Nako Kurokawa cười ngọt ngào.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Lâm Thiên đang đứng ở cửa, liền xoay người đi mở cửa.

Sau khi cánh cửa được mở ra, bóng dáng của Tần Thi đã hiện ra trước mắt.

“Tần Thi, sao em lại ở đây?” Lâm Thiên nhìn Tần Thi hỏi.

"Cái gì? Em đến không được sao?" Tần Thi bĩu môi.

“Đương nhiên là không, vào nhà trước đi.” Lâm Thiên nói và bước sang một bên cửa.

Tần Thi bước vào phòng, khi đi ngang qua Lâm Thiên vẫn còn phảng phất mùi thơm.

Đương nhiên, Lâm Thiên quen thuộc với mùi hương này, vẫn thơm như vậy, làm lòng người say mê.

“Ah!”

Tần Thi hét lên ngay khi vừa bước vào biệt thự.

"Làm sao vậy Tần Thi?"

Sau khi Lâm Thiên đóng cửa lại, nhanh chóng quay đầu nhìn Tần Thi.

Lúc này Tần Thi đang nhìn Kurokawa Nako.

"Lâm Thiên, anh... từ khi nào lại có phụ nữ ở trong nhà anh? Em thật không ngờ anh vậy mà lại kim ốc tàng kiều!"

Tần Thi nói, quay đầu nhìn Lâm Thiên.

“Ách, đây là bảo mẫu của anh.” Lâm Thiên lộ ra vẻ xấu hổ.

"Bảo mẫu? Anh thuê một bảo mẫu trẻ đẹp như vậy? Hừ, nói anh không có suy nghĩ gì khác, quỷ cũng không tin!" Tần Thi bĩu môi.

Nhìn bộ dáng của Tần Thi, việc Lâm Thiên đột nhiên có một người phụ nữ xinh đẹp như thế này trong nhà làm cô ấy rất khó chịu?

Dường như có một mùi chua của giấm thoang thoảng trong không khí...

“Tần Thi, cô ấy thật sự là bảo mẫu.” Lâm Thiên cười khổ giải thích.

“Dù sao em cũng không tin!” Tần Thi ôm cánh tay.

"Nếu không tin anh thì thôi, dù sao em cũng không phải người phụ nữ của anh, sao anh phải giải thích cho em? Cho dù ở nhà tìm mỹ nữ, đừng nói một người, có mấy trăm người cũng không liên quan gì đến em.” Lâm Thiên cười nói.

"Anh..." Tần Thi giậm chân, trên mặt lộ ra vẻ không vui.

Ngay sau đó, Tần Thi xoay người, tức giận nói:

"Anh nói đúng. Chúng ta không có quan hệ gì cả. Em thật sự không có tư cách hỏi anh, hơn nữa loại người háo sắc như anh, có mỹ nữ ở trong nhà cũng không lạ!"

“Chị gái này, tôi thật sự chỉ là bảo mẫu cho nhà anh Lâm Thiên.” Kurokawa Nako chạy đến bên cạnh Tần Thi giải thích.

“Cô… cô gọi anh ấy là gì? Anh Lâm Thiên?” Tần Hiên nhìn Nako Kurokawa với đôi lông mày dựng ngược.

“Anh Lâm Thiên nói gọi anh ấy là ông chủ Lâm quá khách sao, tôi… tôi liền gọi như vậy.” Kurokawa Nako cúi đầu, giả bộ rụt rè.

Sau khi Tần Thi nghe được lời này, cô ấy càng không vui.

"Hừm, tôi không nghĩ cô là một người phụ nữ tốt. Cô cố ý tiếp cận Lâm Thiên là có mục đích. Cô làm vậy không phải vì tiền của anh ấy sao!" Tần Thi lạnh lùng nhìn Kurokawa Nako.

Nghe xong, Kurokawa Nako sửng sốt, nhất là câu nói "Tiếp cận Lâm Thiên là có mục đích", có thể nói đã đánh trúng điểm yếu của cô, tuy rằng cô không phải vì tiền của Lâm Thiên, nhưng cô lại mang theo mục đích khác.

Nhưng cô ấy ngoài mặt không hề hoảng sợ, mà là tức tối: "Chị à, chị không thể nghĩ xấu về tôi được, tôi thật sự không phải như chị nghĩ."

“Tôi không chứng minh được cô có phải hay không, nhưng với trực giác của phụ nữ, tôi cho rằng cô có mục đích!” Tần Thi lạnh lùng nói.

"Chị ơi, chị... chị không thể nghĩ oan cho tôi được! Ô ô." Kurokawa Nako oan ức khóc lên.

“Hồ ly tinh, cô đang giả vờ đáng thương đấy à?” Tần Thi lạnh lùng nói.

“Đừng nói nữa Tần Thi, em xem em bắt nạt người khác khóc luôn rồi.” Lâm Thi tiến lên nói.

"Thế nào Lâm Thiên? Anh thương tiếc cô ấy quá nhỉ. Nếu vậy thì anh đã bị cái đồ hồ ly này tính kế rồi. Cô ấy khóc làm anh thấy thương, thương tiếc cô ấy!" Tần Thi nhìn Lâm Thiên vẻ mặt không vui.

“Anh Lâm Thiên, tôi… tôi thực sự không như cô ấy nghĩ.” Kurokawa Nako nức nở.

"Được rồi, là lỗi của tôi? Hai người đừng nói nữa" Lâm Thiên bất lực cười khổ.

Lâm Thiên thực sự không biết phải đối phó với loại chiến tranh giữa hai người phụ nữ này như thế nào.

"Lâm Thiên, anh tin cô ấy không tin em sao? Dù sao thời gian em quen biết anh cũng lâu hơn cô ấy!" Vẻ mặt Tần Thi rất tức giận.

Lâm Thiên cũng có thể nhìn ra được Tần Thi thật sự tức giận!

"Tần Thi, đừng nóng giận, anh không có không tin em. Bỏ chuyện này qua một bên, trước tiên nói chuyện khác đi. Hôm nay em tới gặp anh có chuyện gì sao?" Lâm Thiên chỉ có thể đổi chủ đề.

"Tại sao em lại phải tức giận? Em cũng không phải là bạn gái của anh. Cho dù anh có nuôi hồ ly tinh, em cũng không thể quan tâm đ ến!" Tần Thi tức giận nói.

Ngay sau đó, Tần Thi xoay người ngồi trên sô pha.

"Nói chuyện làm ăn đi. Hôm nay em được ông nội giao cho ngươi tới mua nước thần." Tần Thi lạnh lùng nói.

Ngay sau đó, Tần Thi lấy ra một tấm thẻ, đặt trên bàn.

“Thẻ này 35 nghìn tỷ, là tiền mua nước thần của anh.” Tần Thi nói.

"Không cần tiền. Em và ông Tần đều là bạn bè của enh. Mọi người cần, tôi sẽ đưa cho một cái." Lâm Thiên cười nói.

Lâm Thiên ở Hà Nội cần sự giúp đỡ của ông Tần và nhà họ Tần, Lâm Thiên bây giờ quả thực coi Tần Thi là bạn.

“Hừ, ai là bạn bè của anh, đừng có lôi kéo làm quen!” Tần Hiên bĩu môi không vui.