Lý Quân nhét chiếc hộp vào trong túi, đi lên đ ỉnh núi.

Anh phát hiện có một người đàn ông ăn mặc như đạo sĩ ngồi dưới bức tượng trên đỉnh núi.

Theo sự quan sát của anh, thực lực của đạo sĩ kia không hề kém cỏi, cũng là một cao thủ.

“Xem ra trong đạo gia còn ẩn giấu không ít cao thủ.”

Nhưng Lý Quân cũng chỉ liếc nhìn mấy cái rồi rời đi, sau đó đi du ngoạn ở hồ nước bên cạnh Kỳ Sơn.

Ở phía bên kia.

Lâm Vũ Thu lo lắng chờ đợi dưới chân núi, chờ cha cô cử người đến.

Huyết ngọc châu bị mất, đây là một chuyện lớn, điều đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là đi tìm kẻ trộm đó.

Với năng lực của cha cô, hẳn là ông ấy có thể nhanh chóng tìm được đám người ăn trộm kia ở Nam Địa Khu.

“Hy vọng có thể tìm được huyết ngọc châu trở về.”

Lâm Vũ Thu thầm suy nghĩ trong lòng.

Lý Quân du ngoạn ở bên ngoài cả một ngày, mãi đến khi trời tối mới quay lại Kỳ Sơn, ngồi xe buýt trở về thành phố đổ thạch.

Trên xe, anh nhìn thấy rất nhiều du khách đi cùng anh vào buổi sáng, nhưng lại không nhìn thấy Lâm Vũ Thu.


Lúc đầu Lý Quân nghĩ rằng, nếu như anh gặp được cô thì sẽ đem món đồ trong hộp trả lại cho cô, nhưng không gặp được thì coi như xong rồi.

Ngày hôm sau. Đó là ngày chính thức đổ thạch.

Lý Quân vừa mới rời khỏi giường, Chu Bỉnh Khôn và đám người Quách Phong Xuân đã chờ sẵn ở bên ngoài.

“Ông chủ Lý, nhóm chúng ta đi ăn sáng trước đi, sau khi ăn sáng xong sẽ đi đến thành phố đổ thạch của Diệp Tiêu.” Chu Bỉnh Khôn nói.

“Ở chỗ của Đại vương ngọc thạch Diệp Tiêu có rất nhiều viên đá cực kỳ quý hiếm, nói thật, một trăm triệu cũng không phải là nhiều.”

“Ở chỗ của hắn, giá khởi điểm trung bình của thạch vương là một trăm triệu, những viên thạch hoàng kia chắc chắn càng có giá kinh khủng hơn.”

“Nhưng Diệp Tiêu kia là một kẻ xảo quyệt như yêu ma, hắn cũng không chịu mở tài nguyên, giá ghi trên đó nhất định là vượt qua giá trị nguyên thạch, muốn kiếm được tiền từ trong tay hắn thật sự quá khó.”

Chu Bỉnh Khôn vừa đi vừa nói với Lý Quân.

Nhóm của họ đi đến sảnh tiệc đứng ở trên tầng ba của thành phố đổ thạch.

Sau khi ăn xong, bọn họ lên xe đi thẳng đến điểm hẹn.

Thành phố đổ thạch của Diệp Tiêu là thành phố lớn nhất trong số hàng chục thành phố đổ thạch ở Biên Nam.

Hôm nay vừa hay là chủ nhật, toàn bộ chín phòng triển lãm cá nhân đều mở cửa.


Bình thường chỉ có một hoặc hai phòng triển lãm được mở.

Chiếc xe nhanh chóng đi đến phía trước một trang viên rộng lớn.

Tước cổng trang viên có nhân viên mặc âu phục màu đen, đeo kính râm đứng gác cổng.

Mỗi người đi vào đều phải được kiểm tra.

Cửa sổ xe hạ xuống.

Quách Phong Xuân thò đầu ra ngoài nói: “Là tôi.”

“Thì ra là ông chủ Quách.”

Đối phương lập tức nhường đường.

Tất nhiên địa vị của Quách Phong Xuân ở Nam Địa Khu này không hề thấp.

Sau khi chiếc xe tiến vào bên trong sân, đi dọc theo. con đường xỉ măng khoảng năm trăm mét thì nhìn thấy các phòng triển lãm rộng lớn ở hai bên sảnh.

Mỗi phòng triển lãm đều có ghi một con số trên đó.

Thành phố đổ thạch của người khác chỉ có một tòa nhà, nhưng của Diệp Tiêu lại có đến chín tòa nhà.

Mà bên trong mỗi tòa nhà đều chứa đầy nguyên thạch cao cấp.

Chỉ cần bán những viên nguyên thạch này đi, tài sản có thể đạt đến hàng trăm tỷ đồng.

“Danh xưng đại vương ngọc thạch của Diệp Tiêu quả thật không hề ngoa chút nào.”

Quách Phong Xuân thở dài, trong mắt có chút ghen tị.