“Tôi đã chuẩn bị tiệc ở tầng ba rồi, hôm nay chủ tịch Chu tới, nhất định không say không về.”

Mấy phút sau.

Bọn họ đi đến lầu ba, sau đó vào một căn phòng lớn. Sau khi Lý Quân và những người khác ngồi xuống, rất nhiều món ngon đã được đem lên. Tổng cộng chỉ có bốn năm người nhưng trên bàn đã bày lên hơn ba mươi món ăn.

Không quan trọng bọn họ có thể ăn bao nhiêu, quan trọng là phải phô trương đủ lớn.

“Chủ tịch Chu, lần này tôi nghe nói anh đến là vì viên ngọc. của đại vương ngọc Diệp Tiêu đúng không? Không biết anh đã nhờ được vị sư phụ nào đến xem ngọc cùng vậy?”

“Nói thật, trong tay tôi có mấy vị sư phụ có thể dùng được. Tuy nhiên, dù mấy vị sư phụ đổ thạch của tôi nhãn lực bất phàm, nhưng cũng không thể sánh bằng Diệp Tiêu. Diệp Tiêu nổi tiếng là kẻ xảo quyệt, nếu không cẩn thận thì chắc chắn sẽ bị hắn lừa”

Chu Bỉnh Khôn mỉm cười: “Ông chủ Quách, tôi không cần vị sư phụ của anh. Hôm nay tôi đến đây cùng với một vị cao thủ của tôi”

“Cao thủ á?”

Vẻ mặt Quách Phong Xuân vô cùng khó hiểu.

Lần này, Chu Bỉnh Khôn mang theo hai người, ngoài ra còn có hai người trợ lý.

Một người là vệ sĩ Á Duẫn, dĩ nhiên không thể là cao thủ đổ thạch.


Chẳng lẽ chính là người thanh niên tên Lý Quân này? Lúc này, Chu Bỉnh Khôn đã bắt đầu giới thiệu.

“Đây là Lý Quân, ông chủ Lý là chủ tịch của tập đoàn Quân Lâm, và cũng là một cao thủ giám bảo!”

Lời giới thiệu của Chu Bỉnh Khôn rất trịnh trọng, nhưng Quách Phong Xuân có chút nghi ngờ.

“Ông chủ Lý, không biết sau bữa tối cậu có thể cho tôi mở mang kiến thức một chút không? Dù sao thì lần này cũng là ván cược tới hàng trăm triệu.”

Nghe được câu nói của Quách Phong Xuân, Chu Bỉnh Khôn cũng đưa mắt nhìn.

Từ khi Lý Quân nhìn thấy bức tranh trong tranh lần trước, ông vẫn luôn nghĩ rằng Lý Quân là một cao thủ. Nhưng nghĩ lại, hiểu về tranh thì cũng không có nghĩa là sẽ am hiểu về ngọc thạch.

“Được, không thành vấn đề” Lý Quân vui vẻ đồng ý.

Sau bữa ăn.

Một vài người đã đến khu vực đổ thạch.

Toàn bộ phố đá được chia thành năm khu vực chính.

Theo thứ tự là khu D, khu C, khu B, khu A và khu S.


Trong số đó, khu S có tài nguyên đắt nhất, giá khởi điểm không dưới năm mươi triệu.

Để Lý Quân thử tay nghề, đương nhiên không thể đưa anh đến khu S được, mà là đến khu B.

Tài nguyên ở khu B thường bắt đầu từ một triệu. Đây là nơi kiểm tra mắt nhìn chuyên nghiệp trong phố này.

Đôi khi nơi này thậm chí còn cắt được hàng triệu viên ngọc bích.

Vừa đến nơi, Lý Quân thấy có vài người đang tuyển chọn. Toàn bộ hội trường được lấp đầy băng đá.

Những viên đá ngẫu nhiên này, có giá hàng vạn viên, vương vãi khắp nơi giống như rác.

Một ông già khoảng năm mươi tuổi lập tức chào hỏi Quách Phong Xuân sau khi nhìn thấy ông.

Quách Phong Xuân giới thiệu: “Chủ tịch Chu, đây là sư phụ Tôn của phố đổ thạch chúng tôi. Ông ấy là một cao thủ đổ thạch mà tôi đã dùng giá cao để mời về được. Danh tiếng của ông ấy nổi tiếng khắp cái Biên Nam này.”

“Ông chủ Quách khen sai rồi, chẳng qua là tôi vào nghề sớm hơn, cũng coi như có nhiều kinh nghiệm hơn chút thôi.”

Sư phụ Tôn khiêm tốn nói.

“Vừa rồi có một lô tài nguyên mới được đưa đến, ông đến đây là vì đống hàng mới đó sao?”

Quách Phong Xuân khẽ lắc đầu: “Không phải, chính là vì chủ tịch Chu ở Sở Châu mang theo một cao thủ đến đây nên muốn tìm mấy khối nguyên thạch để luyện tay một chút.”

“Cao thủ?”

Ánh mắt của sư phụ Tôn quét qua Chu Bỉnh Khôn và những người khác, cuối cùng lại dừng lại trên người Lý Quân.

“Cậu ta là cao thủ?”