"Gô đưa Chu Ly về chữa thương trước, có chuyện gì tôi sẽ liên hệ hai người sau."

Chu Ly bị thương khá nặng, không thể tự mình di chuyển được.

"Vâng!"

Rất nhanh, Bùi Đông Chỉ đã đưa Chu Ly rời đi.

Lý Quân nhìn cảnh tượng hỗn loạn đầy sân, không khỏi läc đầu.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Lúc này, Tống Chân mặc đồ ngủ chạy ra.

Cô vốn đã ngủ rồi, nhưng bị tiếng động bên ngoài đánh thức, lo lắng có chuyện nên cũng vội chạy ra xem, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn vẻ mơ màng rất đáng yêu.

"Không có chuyện gì, tôi luyện võ trong sân, hơi mạnh tay chút ấy mà..."

Lý Quân thuận miệng nói.


Đồng thời, mắt nhìn chắm chắm vào Tống Chân.

Lúc này, Tống Chân đang mặc quần áo ngủ gợi cảm, đõ lót bên trong được cô c ởi sạch, lúc gió đêm thổi qua, quần áo bó sát vào người, khiến Lý Quân nhìn thấy một số thứ không nên nhìn.

"Anh nhìn gì vậy?" Tống Chân phát hiện ra biểu cảm của Lý Quân có chút khác thường, cô cúi đầu, hét lên một tiếng, ôm chặt ngực, sau đó chạy trối chết vào trong biệt thự.

Lý Quân không khỏi thở dài.

Một đại mỹ nhân tươi ngon như vậy, còn thường xuyên mặc đồ mát mẻ xuất hiện trước mặt anh, chẳng phải là đang thử thách sức chịu đựng của anh sao?

Từ lúc vào tù tới giờ, đã mấy năm anh không. động đến phụ nữ, xung quanh gái đẹp nhiều không kể xiết nhưng anh chả xơ múi được gì, thật là tủi thân cho "thằng em" của anh....

Trở lại biệt thự, Lý Quân đi tắm nước lạnh mới đè nén được ngọn lửa tà ác trong lòng.

Anh ngöi xếp bằng trên giường, nhầm mắt bắt đầu tu luyện.

Không có đan dược, tốc độ tu luyện của anh chậm đi rõ rệt.

Nhưng Lý Quân không hề biết, khi anh tu luyện, có một luồng ánh sáng đỏ đang lặng lẽ hòa vào cơ thể anh.

Nếu Lý Quân mở mắt ra thì có thể nhìn thấy, không biết từ lúc nào mà viên Huyết Ngọc Châu đã bay ra khỏi túi, lơ lửng trên đầu anh.

Nhưng Huyết Ngọc Châu chỉ lơ lửng hơn chục phút thì năng lượng đã cạn kiệt, rơi xuống giường,

Sáng ngày hôm sau, Lý Quân mở mắt, nhìn Huyết Ngọc Châu rơi trên giường, không khỏi nhíu mày.

Anh nhớ đã nhét Huyết Ngọc Châu vào túi, sao bây giờ nó lại ở đây? Chẳng lẽ anh nhớ nhầm?

Lý Quân cầm Huyết Ngọc Châu lên nghiên cứu một lúc, anh thử đủ cách, dù là truyền chân khí hay giao tiếp bằng ý niệm, Huyết Ngọc Châu cũng không có phản ứng gì nên đành phải cất nó vào lại trong túi.

- ---


Thủ đô, trên sân thượng tăng ba của một biệt thự, Long Tiểu Phong đứng đó, hít thở không khí trong lành buổi sáng.

Đứng sau anh ta là một bóng hồng xinh đẹp duyên dáng nhưng khuôn mặt lại lạnh như băng.

"Long Tiểu Phong, sáng sớm anh tìm tôi có chuyện gì?"

Người nói chuyện chính là minh tỉnh nổi tiếng trong giới giải trí - Long Tiểu Đóa.

Long Tiểu Phong quay đầu lại nhìn em gái mình, không hài lòng nói: "Anh là anh trai của em, em gọi thẳng tên anh như vậy hả?”

"Hừ, tôi không có loại anh trai thích nịnh nọt như anh, cái tên Lý Thương kia thay thế vị trí gia chủ của ba, mà anh còn răm rắp nghe theo ông ta, đợi khi nào anh có thể ngẩng cao đầu trước mặt Lý Thương, tôi sẽ gọi anh một tiếng anh trai."

Nghe vậy, Long Tiểu Phong läc đầu: "Lý Thương là người làm chuyện lớn, em vẫn chưa hiểu đâu, nếu em có thể bỏ qua ân oán mà tìm hiểu cậu, em sẽ biết, cậu thích hợp làm gia chủ nhà họ Long hơn ba."

"Sao tôi lại không hiểu ông ta chứ? Một kẻ phụ tình vợ, phụ bạc con cái, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, máu lạnh vô tình...”

"Được rồi." Long Tiểu Phong ngắt lời em gái.

"Về chuyện của Lý Thương, anh không muốn tranh cãi với em, lần này anh đến để nói cho em một chuyện, ông nội sp về rồi, ông ấy thương em nhất, em nhớ về nhà một chuyến”

"Ông nội sắp về?"


Nghe được tin này, trên mặt Long Tiểu Đóa thoáng hiện lên một tỉa vui mừng.

"Được, tôi biết rồi, mà lần này anh đến thủ đô làm gì? Tôi thấy làm minh tỉnh cũng khá tốt, chuyện của tôi anh đừng xen vào."

Long Tiểu Phong lắc đầu: "Anh lười quản chuyện của em, lần này anh đến là vì Lý Quân.”

“Lý Quân? Dạo gần đây, ở thủ đô danh tiếng Lý Quân nổi như cồn, nhưng dó là chuyện của người ta, anh đích thân ra mặt làm gì?" Long Tiểu Đóa nhíu mày.

"Nếu như tên đó là con trai ruột của Lý Thương thì sao, em nói xem có đáng để anh ra mặt không?"

"Cái gì?"

Sắc mặt Long Tiểu Đóa lập tức thay đổi: "Thảo nào anh ta lại đi dò hỏi chuyện nhà họ Long, anh định làm gì?"

"Tất nhiên là giết tên đó rồi” Trong mắt Long Tiểu Phong lộ ra vẻ tàn nhẫn.

“Tên đó tưởng rằng giết được Vạn Tử Khang, đánh bại Tê Đông Xông là giỏi giang lắm sao, anh muốn nhân lúc nó đắc ý nhất mà giẫm nó dưới chân, cho nó biết, nó mãi mãi chỉ là một con kiến hôi.