"Tôi không hề nói bậy, đúng là ông hoàn toàn chưa ĩnh hội được cách dùng lực của Thất Đoạn Kình, nếu không thì kiếm đã không gấy."
Lý Quân bình tĩnh nói, không hề vì sự tức giận của Tân Nguyên mà thay đổi quan điểm.
Nghe vậy, ngay cả Giang Mi cũng không biết phải làm sao để giải hòa bầu không khí căng thẳng này, cô ấy ngẩn người mất một lúc, không biết phải nói gì.
Tân Nguyên cười lạnh: "Lý Quân, tôi thừa nhận rằng võ công của cậu mạnh hơn tôi, nhưng điều đó không có nghĩa cậu là người toàn năng, hiểu biết mọi thứ"
"Thất Đoạn Kình là công pháp gia truyền của nhà tôi, tôi đã nghiên cứu nó cả đời, nhắm mắt cũng có thể sử dụng, vậy mà bây giờ cậu nói với tôi rằng tôi chưa lĩnh hội Thất Đoạn Kình?"
"Cậu có biết cách dùng lực của Thất Đoạn Kình không? Cậu có biết bí quyết của nó không? Cậu có biết nó chồng chất như thế nào không hả?"
Tân Nguyên liên tục đặt ra những câu hỏi phản bác, rõ ràng là đang vô cùng kích động.
Theo quan điểm của Tần Nguyên, rõ ràng Lý Quân đang ỷ vào việc có võ công cao hơn lão để ra vẻ ta đây trước mặt lão.
Nhưng Thất Đoạn Kình là võ công gia truyền của nhà lão, là thứ lão đã dành cả đời để nghiên cứu, làm sao có thể để cho người khác nghỉ ngờ.
"Tôi không biết, nhưng cách dùng lực của ông đúng là có vấn đề." Lý Quân vẫn kiên trì với quan điểm của mình. "Ha hai"
'Tân Nguyên tức giận đến mức cười to, suýt phát điên vì Lý Quân.
Lão hừ lạnh một tiếng, nói: "Cậu còn không hiểu, mà dám ở đây ra vẻ dạy đời tôi, thật là buồn cười."
"Ban đầu cậu có thể đánh bại Vạn Tử Khang, tôi còn coi cậu là nhân tài, bây giờ xem ra, đúng là khiến người ta thất vọng."
Lúc này, Giang Mi mới phản ứng lại, mở lời nói: "Tần lão, ông đừng tức giận, đây chỉ là giao lưu võ học, Lý Quân chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi, không có ý nghỉ ngờ ông."
Ai ngờ Lý Quân lại lắc đầu: "Tôi thực sự nhìn ra vấn đề trong cách dùng lực của Tần lão, chỉ là lúc nấy khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ, nếu Tần lão không ngại tôi học mất Thất Đoạn Kình của ông, có thể biểu diễn lại một lần nữa không? Tôi sẽ chỉ ra cho ông vấn đề nằm ở đâu."
"Chỉ xem một lần mà có thể nhìn ra vấn đề? Cái này..."
Mặc dù Giang Mi không biết võ công, nhưng trong gia tộc có không ít cao thủ, cô ấy biết rằng học được võ công của người khác không phải là chuyện đơn giản.
Bên cạnh, Tần lão đã tức giận đến mức cười lớn.
“Tên nhóc kiêu ngạo, Thất Đoạn Kình là võ công gia truyền của tôi, tôi đã mất ba năm mới học được cách dùng lực của nó, mà cậu chỉ xem qua một lần là có thể chỉ ra lỗi sai của tôi sao? Cậu tưởng Thất Đoạn Kình là trò ảo thuật dùng để biểu diễn, dễ học như vậy sao?”
“Được, tôi sẽ làm lại cho cậu xem một lần, tôi muốn xem, người đứng đầu võ đạo thủ đô như cậu sẽ bị bẽ mặt như thế nào.”
Nói xong, Tân lão trực tiếp lấy một thanh kiếm từ giá vũ khí bên cạnh.
Vì mỗi lần luyện kiếm đều sẽ gấy, nên Tân Nguyên đã chuẩn bị sẵn rất nhiều bảo kiếm.
“Nhìn cho kỹ.”
Tân Nguyên hít một hơi thật sâu, sau đó giơ thanh kiếm trong tay lên, đột ngột đâm về phía trước.
“Ong ong ong..."
Ba tiếng ầm ầm liên tiếp vang lên.
Khi tiếng ầm ầm thứ tư sắp bùng nổ.
“Rắc.”
Không có gì bất ngờ, thanh kiếm lại gãy.
Mà miệng Tần Nguyên lại trào ra một ngụm máu.
Vốn dĩ sau mỗi lần thất bại, Tân Nguyên đều phải dưỡng thương nửa tháng mới có thể luyện tập tiếp.