“Bùm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, cửa chống trộm của biệt thự đột nhiên bị đá văng.

Bạch Vi, người đang tuyệt vọng, nhìn lên với đôi mắt sưng đỏ.

Cô thấy có một bóng người không cao lắm xuất hiện ở cửa.

“Lý Quân? Là anh tới!" Khuôn mặt Bạch Vi lộ ra vẻ vui mừng.

Trương Siêu cũng nhìn thấy Lý Quân xuất hiện, đầu tiên khuôn mặt hắn bối rối, sau đó vẻ mặt trở nên hung ác.

“Ha ha... Lý Quân, hóa ra là anh.”

Trương Siêu phát ra một nụ cười quái dị, nhìn Lý Quân như một con sói đói: “Tôi vốn định giết Bạch Vi rồi tìm cách giết anh, nhưng không ngờ anh lại chủ động đưa tới cửa, trời giúp tôi, Lý Quân, anh cũng có ngày hôm nay!”

Có thể nói Trương Siêu hận Lý Quân thấu xương. Vốn dĩ hắn không dám trực tiếp đối mặt với Lý Quân, dù sao hẳn cũng đã nhìn ra thực lực của Lý Quân, nhưng bây giờ thì khác, trong tay hắn câm súng.

Theo Trương Siêu, cho dù công phu của Lý Quân có mạnh đến đâu đi nữa thì anh cũng không thể ngăn đạn.

Nòng súng trong tay Trương Siêu nhắm vào Lý Quân.


“Lý Quân, anh quỳ xuống cầu xin tôi! Có lẽ ông đây sẽ vui vẻ để anh sống, nếu không, chỉ với một phát súng, đầu anh sẽ nổ tung.”

Trương Siêu rất kiêu ngạo, hắn sắp trả thù, hôm nay Lý Quân sẽ không thoát chết.

Trước đạn dược, người tập võ đều vô nghĩa. “Thật đáng tiếc, cho dù cậu quỳ xuống cầu xin tôi thương xót, tôi cũng sẽ không buông tha cho cậu.” Lý Quân lắc đầu thương hại.

“Lý Quân, lúc này mà anh còn dám mạnh miệng, anh thật sự tìm cái chết.”

Trương Siêu nghe vậy, ánh sáng dữ tợn lóe lên trong mắt hắn, biểu cảm điên cưồng như một con chó dại.

Khẩu súng trong tay hắn run rẩy, chỉ về phía Lý Quân rồi bóp cò.

“Chết đi! Ông đây bán chết mày.” Trương Siêu gầm

“Bùm!”

Tiếng súng vang lên. “AI” Bạch Vi hét lên trong sợ hãi, nước mắt chảy xuống.

“Ha ha, nếu chú của cậu ở đây, ông ấy sẽ không để cậu bắn tôi.”

Lý Quân cười khinh thường, thân thể nhoáng một cái, biến mất ở nơi đang đứng, khi anh xuất hiện trở lại, anh đã đến trước mặt Trương Siêu.


“Bộp.

Một tiếng vang lanh lảnh, khẩu súng rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, cổ tay Trương Siêu cũng bị Lý Quân bẻ gãy, lộ ra đầu xương trắng.

“Aaa.."

Gương mặt Trương Siêu vặn vẹo đau đớn, mồ hôi lạnh chảy xuống má.

Bên cạnh hắn, Bạch Vi cảm thấy vui mừng khôn siết. Lý Quân không chết, vậy cô sẽ được cứu sao?

Lý Quân đi tới, xé băng dính trên người Bạch Vi, nói: “Em mau đi trước đi!”

“Anh Quân, anh định làm gì với hắn?” Bạch Vi không nhịn được hỏi.

“Còn có thể làm gì ngoài việc đưa hắn cho Lục Phiến Môn?” Lý Quân nhún vai.

“Vậy là tốt rồi!” Bạch Vi thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự sợ Lý Quân sẽ làm chuyện gì đó bốc đồng!

“Vậy em sẽ đợi anh ở bên ngoài!”

Bạch Vi không có cảm giác an toàn khi ở lại đây nên bước nhanh ra ngoài.

Sau khi Bạch Vĩ rời đi.

Lý Quân thờ ơ nhìn Trương Siêu đang đau đớn với ánh mắt lạnh lùng: “Tôi thật sự không ngờ rằng cậu ngồi xe lăn mà còn có thể hại người.”

“Ban đầu tôi còn muốn tha mạng cho cậu, nhưng đáng tiếc, nếu cậu nhất định tìm cái chết, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho cậu...”