Vân Báo bước vào quán bar.

Hắn ta mặc một bộ vest, tóc chải sáng bóng và đôi giày da màu nâu được sản xuất tại Ý.

Khi hắn ta xuất hiện, cả quán bar đều trở nên im lặng.

Chỉ có tiếng nhạc xập xình và những ánh đèn nhấp nháy là vẫn cứ tiếp tục.

Người có tên, cây có bóng. Lý Thất Phu có ba đại tướng dưới trướng, quản lý Báo Bộ, Vân Báo chính là bảng hiệu vàng sáng chói, chỉ cần nghe tên thôi cũng khiến nhiều thế lực phải nể sợ.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

Sau khi Vân Báo bước vào, hai tay chống nạnh, tên Anh Đức vừa mới bị đẩy ra lại xông tới.

“Báo sư phụ, chuyện là thế này, có một đối thủ bị tôi đánh một mất một còn, hắn không chịu thua, bèn tìm người khác đến đánh tôi.”

“Hắn tìm đến người công phu rất lợi hại, tôi đánh không lại hắn ta, thế là tôi liền báo ra tên công ty chúng ta, nhưng tên kia nói rằng dù cho Lý Thất Phu có tới thì hắn ta cũng không thèm để vào mắt.”

Anh Đức thêm mắm thêm muối vào câu chuyện.

Trong lời hắn nói không hề có một chữ đề cập đến việc hắn đánh cha của Dương Bá trước.


“Hơn nữa, tên ranh này quá kiêu ngạo, khi biết tôi đã gọi điện thoại cho Báo gia, hắn ngồi trên ghế với vẻ mặt khinh thường, lẳng lặng chờ đợi.”

“Điều này rõ ràng là hắn không coi Báo gia ra gì, mà hắn lại ra tay rất nặng, nhìn xem, hắn đánh tôi thành ra bộ dạng gì rồi đây."

Nói xong, hắn chỉ vào phần mặt sưng lên của mình.

Vì ánh sáng ở đây khá mờ, Anh Đức đứng quá gần, Vân Báo ghét bỏ đưa tay lên đẩy mặt hắn sang một bên.

“Cút sang một bên, đứng gần ông đây như vậy, mồm miệng hôi thối quá.”

“Đúng đúng, là lỗi của tôi.” Anh Đức cúi đầu, khom lưng nói.

Nhìn Anh Đức nói năng lung tung nhăng cuội, Dương Bá không nhịn được liền lên tiếng giải thích: “Báo gia, sự thật không phải như vậy. Lúc đầu tôi đã rời khỏi giang hồ, sống cuộc đời bình dị, nhưng hắn lại chạy đến nhà tôi, đánh đập cha tôi, một người đã ngoài sáu mươi tuổi."

“Wi vậy, tôi mới bất đắc dĩ đi tìm hắn để trả thù.”

“Còn về việc bạn bè tôi ra tay đánh hắn, cũng là vì muốn giúp tôi thôi, là vì nghĩa khí bạn bè.”

“Trên giang hồ, nghĩa khí là quan trọng nhất, nghe nói công ty Hạo Thiên cũng rất coi trọng nghĩa khí. Báo. gia, chắc hẳn ngài có thể hiểu cho bạn tôi đúng không?”


Vân Báo nghe vậy, không nhịn được nói: “Công ty Hạo Thiên đương nhiên rất coi trọng nghĩa khí. Nhưng nghĩa khí là đối với người trong nhà mà thôi. Ai đánh đàn em của tao, bất kể vì lý do gì, đều phải trả giá đắt.”

“Anh Đức dù có sai đến đâu, cũng chỉ có thể để tao. xử lý. Không đến lượt kẻ khác phải ra tay dạy dỗ.”

Nghe vậy, Dương Bá lập tức ngậm miệng lại, ánh mắt lộ rõ vẻ tuyệt vọng.

Hắn biết bây giờ mình có nói gì cũng vô ích.

Đối phương rõ ràng là không quan tâm đ ến sự thật như thế nào, đều muốn ra mặt vì Anh Đức.

Anh Đức bên cạnh không khỏi thầm vui mừng.

Dương Bá này thật sự quá ngu ngốc, bất kể có lý hay không đều không còn quan trọng nữa, hiện tại hắn là người của công ty Hạo Thiên.

Vân Báo vì giữ gìn mặt mũi cho công ty Hạo Thiên, đương nhiên muốn ra mặt vì hắn, nếu không về sau còn biết để quản lý họ thế nào, người khác sao còn e ngại công ty Hạo Thiên nữa.

“Trên đời này, ai cũng bênh vực người thân của mình, không cần biết đúng sai. Vậy mà lại muốn giảng đạo lý cho Vân Báo.”

“Công ty Hạo Thiên luôn luôn bá đạo, chỉ có họ mới có thể trừng phạt người của mình, người khác không được phép động vào.”

“Tên thanh niên kia vậy mà không nói gì, ngồi ở đó giả vờ làm ngơ, xem ra đã bị dọa sợ rồi.”

Rất nhiều người đều âm thầm lắc đầu.

Thậm chí họ có thể đoán trước được, chuyện tiếp theo sẽ tiến triển như thế nào.