Tần Yên nghe thấy những lời của Mạnh Nhược Dư thì nhanh chóng hiểu ra vì sao cô ấy lại nổi điên. Tuy cô không biết làm thế nào mà Mạnh Nhược Dư có thể xác định được chuyện hôm nay là do Khưu Vân Sương làm, nhưng cô vẫn bình tĩnh kể lại sự việc xảy ra ngày hôm nay, ngoại trừ chuyện cô đẩy Mạnh Nhược Dư ra thì những chuyện khác đều kể lại đầy đủ toàn vẹn, không hề thêm thắt bất kì tình cảm cá nhân nào.

Sau khi nghe Tần Yên kể lại, tay Thẩm Định Trạch đang nắm tay Mạnh Nhược Dư rốt cuộc cũng buông ra, chỉ là anh vẫn nhìn cô, không hề dời mắt, tựa như đang đợi cô nói ra lý do làm như vậy.

Mạnh Nhược Dư nhìn Khưu Vân Sương đang khóc sướt mướt, “Hôm nay, cô liên tục xúi giục tôi ra ngoài, tôi vẫn luôn cảm thấy tò mò, tại sao cô muốn tôi ra ngoài, hóa ra là định tạo cho tôi một vụ tai nạn xe dẫn đến bỏ mạng. Việc ra ngoài ngày hôm nay là chuyến đi bất ngờ, người biết chuyện không nhiều, hơn nữa nhờ phúc lúc trước cô bị người ta bắt mà khi người khác muốn đối phó Thẩm Định Trạch cũng sẽ không lập chủ ý vào người phụ nữ của anh ấy, bởi vì ai cũng biết anh ấy sẽ đưa ra quyết định thế nào. Huống hồ nếu người khác muốn đối phó Thẩm Định Trạch cũng sẽ không dùng thủ đoạn vụng về này. Cho nên người sắp đặt chuyện hôm nay có lẽ chỉ có tư thù với tôi thôi!”

Khưu Vân Sương ôm mặt mình, “Cô đừng có ngậm máu phun người, bản thân cô đắc tội người ta mà còn đi trách tội tôi. Chẳng phải cô và mẹ cô nợ tiền sao, chắc là đám người đó đang giục cô trả tiền đấy!”

Đám người Thẩm Trường Kim liên tục hít drama cũng không kìm được nhìn thẳng vào Khưu Vân Sương, Mạnh Nhược Dư đã đi theo Thẩm Định Trạch, đừng nói là số tiền kia đã trả hết từ lâu, cho dù chưa trả xong thì làm sao người khác lại có thể vì chuyện này mà đối phó với Mạnh Nhược Dư? Trừ phi bọn chúng thật sự xem Thẩm Định Trạch đã chết rồi.

Mạnh Nhược Dư chỉ cười khẩy, “Cô không thừa nhận cũng không sao, tôi nhớ rõ biển số xe, chỉ cần đi điều tra là biết thôi. Người đứng sau chuyện này chắc chắn là đứa ngu đần, bất kể là cô ta hay là người cô ta thuê thì đều ngu đần như nhau.”

Khưu Vân Sương trừng mắt nhìn cô, “Tôi không có, cô vu oan cho tôi…”

Thẩm Định Trạch khẽ thở ra một hơi, “Thật sự không phải em?”

Khưu Vân Sương không dám nhìn Thẩm Định Trạch, giọng nói khe khẽ, “Không phải.”

“Lần cuối tôi cho em cơ hội, rốt cuộc có phải em không?” Hai tay Thẩm Định Trạch đút trong túi quần, dường như không còn kiên nhẫn nữa, “Nếu bị tôi điều tra ra thì sự việc sẽ không cho qua đơn giản như vậy đâu.”

Trong mắt Khưu Vân Sương chợt hiện lên sự đấu tranh, cuối cùng cô ta bật khóc, lần này là khóc thật sự chứ không phải như trước muốn dùng nước mắt để đổi lấy thứ gì, “Là em làm đấy, em làm thì sao hả?” Cô ta nhìn Thẩm Định Trạch, đầy vẻ tủi thân, “Anh nhìn xem bản thân đã biến thành bộ dạng gì rồi, rõ ràng anh không hề có hứng thú với phụ nữ, nhưng vì sao người phụ nữ này đến thì mọi thứ lại thay đổi? Em thật sự cho rằng trừ chị của em ra thì anh không cần ai cả, không đụng vào người nào cả, nhưng vì sao anh lại đối xử đặc biệt với cô ta như vậy? Em sợ sự tồn tại của cô ta sẽ khiến anh quên mất chị, em không muốn anh quên chị ấy, chị em tốt như vậy, sao anh có thể vứt chị ấy ra sau đầu được? Chỉ cần người phụ nữ này chết, anh sẽ vĩnh viễn nhớ đến chị của em, chị của em sẽ mãi mãi là sự tồn tại đặc biệt nhất trong trái tim anh, không ai có thể thay thế được.”

Diệp Thanh lập tức xoay người rời đi, bởi vì đây là chuyện riêng của Thẩm Định Trạch, không có quan hệ gì với anh. Nhưng mặt Thẩm Trường Kim lại đầy vẻ không thể tin nổi, thế mà muốn giết người vì lý do này, thật sự khiến anh mở mang kiến thức. Đôi mắt Thẩm Trường Thủy u ám, anh lại cảm thấy bản thân có thể hiểu được tâm trạng này của Khưu Vân Sương. Còn Thẩm Trường Mộc thì không có suy nghĩ gì, cũng không có cảm xúc gì, chỉ lạnh lùng xem vở hài kịch này.

Khưu Vân Sương lau nước mắt của mình, hít mũi một cái rồi tiếp tục nói, “Em làm như vậy cũng không phải vì nguyên nhân này, em phát hiện cô ta rất có khả năng là gián điệp do Chu gia cài vào, bởi vì em nhìn thấy cô ta và Chu Thành Bân lén lén lút lút gặp nhau. Cho dù cô ta không phải gián điệp, thì giữa cô ta và Chu Thành Bân cũng có bí mật không thể nói cho người khác biết. Em sợ cô ta ở bên cạnh anh sẽ làm hại anh, mà em cũng không dám nói với anh, bởi vì người phụ nữ này miệng lưỡi lắt léo, em sợ anh sẽ bị cô ta mê hoặc, không tin lời em nói. Cô ta không có ý tốt, nếu không sao lại trùng hợp như vậy, cô ta lại có thể giống chị em đến thế…”

Không thể không nói, những lời của Khưu Vân Sương khiến đám người Thẩm Trường Kim nhìn Mạnh Nhược Dư với ánh mắt ác cảm, vốn dĩ bọn họ đã không tín nhiệm Mạnh Nhược Dư, cho dù lúc đầu Mạnh Nhược Dư hàng phục trông rất chân thành, nhưng người như bọn họ, ngoại trừ những người tuyệt đối là người của mình ra thì đối với người khác luôn có lòng hoài nghi.

Vẻ mặt Thẩm Định Trạch bình tĩnh, “Không được có lần sau.”

Mạnh Nhược Dư nhíu mày, bất mãn nhìn Thẩm Định Trạch, nhưng Thẩm Định Trạch lại cười với cô, “Ai bảo em làm chuyện dễ khiến người ta hiểu lầm như vậy chứ? Tất nhiên, chắc chắn là anh tin em, nhưng em cũng không thể yêu cầu người khác cũng giống như anh được.”

Mạnh Nhược Dư híp mắt, duỗi tay ra, khiến Khưu Vân Sương nhìn thấy động tác này của cô theo bản năng giật nẩy người về sau, nhưng cô thì duỗi tay chỉ vào Khưu Vân Sương mà thôi, “Bảo cô ta xin lỗi.”

Khưu Vân Sương trợn to mắt, “Chẳng phải cô không bị gì sao? Tôi vốn dĩ chỉ muốn dọa cô chút thôi, tôi nào dám giết người.”

“Quả thật tôi không sao, cho nên tôi bảo cô xin lỗi Tần Yên.”

“Tôi vốn nhắm vào cô, là tự Tần Yên muốn chịu thay cô, muốn xin lỗi cũng phải là bản thân cô xin lỗi đấy.” Khưu Vân Sương càng tức điên người.

“Hôm nay, cô không muốn xin lỗi cũng nhất định phải xin lỗi.” Mạnh Nhược Dư nhếch mép nở nụ cười quỷ dị.

Khưu Vân Sương có chút khiếp sợ, cô ta giả vờ đáng thương nhìn Thẩm Định Trạch, “Anh rể, nếu chị còn sống nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt, chắc chắn sẽ không để em chịu bất kì oan ức nào.”

Thẩm Định Trạch lộ ra chút ít vẻ không kiên nhẫn, “Xin lỗi đi, chuyện hôm nay kết thúc tại đây.”

Nghe thấy những lời của Thẩm Định Trạch, Khưu Vân Sương vẫn có chút bất mãn, nhưng cô ta không dám chống lại quyết định của anh, không cam tâm tình nguyện mà xin lỗi Tần Yên, thế là chuyện này chấm dứt ở đây.

Tần Yên nhìn bóng lưng Thẩm Định Trạch và Mạnh Nhược Dư cùng nhau rời đi. Cô hơi hiểu tại sao Mạnh Nhược Dư lại trực tiếp động tay với Khưu Vân Sương, bởi vì có lẽ Mạnh Nhược Dư biết Thẩm Định Trạch sẽ không làm gì Khưu Vân Sương, cũng đúng, dù sao cô và Mạnh Nhược Dư cũng không bị gì, mà Khưu Vân Sương lại là em gái của người đó, có lẽ dù cho bọn họ có bị làm sao thì Khưu Vân Sương vẫn có thể dựa vào thân phận này mà chẳng hề hấn gì.

Khưu Vân Sương dữ tợn trừng mắt nhìn Tần Yên, đều tại Tần Yên phá hỏng chuyện tốt của cô ta, tất nhiên tên tài xế kia cũng là một kẻ hèn nhát, thấy suýt nữa đã tông sai người thì vội vàng chạy mất.

Đám người tản đi gần hết, Thẩm Trường Hỏa bước đến trước mặt Tần Yên, “Cô không sao chứ?”

“Không sao.” Tần Yên lắc đầu, “Tôi chỉ bị thương chút thôi, mấy ngày là có thể khỏi rồi.”

Đồng tử Thẩm Trường Hỏa chợt co lại, anh hỏi không phải là vết thương trên người cô, mà là vết thương trong lòng cô. Lúc nãy, Thẩm Định Trạch bị Khưu Vân Sương và Mạnh Nhược Dư thu hút sự chú ý, nhưng rõ ràng trong chuyện này người duy nhất bị thương là Tần Yên, vậy mà Thẩm Định Trạch chưa từng hỏi thăm một câu, “Tôi dìu cô đi nghỉ ngơi.”

Tần Yên mỉm cười, “Không cần đâu, tôi tự đi được.”

Thẩm Trường Hỏa nhìn Tần Yên chậm rãi bước từng bước, anh dán mắt vào bóng lưng đó, tay khẽ nắm lại thành quyền.

___ 

Mạnh Nhược Dư bước vào thang máy với vẻ mặt không vui, nhưng Thẩm Định Trạch lại dùng ánh mắt hoài nghi không hiểu nhìn cô, đồng thời duỗi tay ra véo mặt cô, “Cô đang giận à?”

“Lẽ nào tôi không nên giận?” Mạnh Nhược Dư lườm anh, “Trái lại tôi không biết anh là người nhân từ như vậy đấy, một người phụ nữ lòng dạ độc ác thế kia mà vẫn giữ lại.”

“Ba cái tát vẫn không thể giúp cô hả giận sao?” Khóe miệng Thẩm Định Trạch nhếch lên, “Người phụ nữ như cô chẳng phải tôi cũng giữ lại à? Cô lòng dạ độc ác hơn cô ấy nhiều.”

Mạnh Nhược Dư đưa tay lên hất tay của anh ra, không cho anh chạm vào mình.

Ánh mắt Thẩm Định Trạch lạnh đi, cứ khăng khăng dùng tay véo mặt cô, “Không phải tôi từng nói với cô, cô ấy có một người chị gái rất tốt sao? Cho nên cô không sao thì cũng đừng duỗi tay dài như vậy mà động vào cô ấy, đó là người thân duy nhất của Mạnh Tiêu Tiêu trên thế giới này.”

Mạnh Nhược Dư nhìn anh, trong ánh mặt lộ ra chút nghi hoặc, nhưng lời sắp nói ra lại cưỡng ép nuốt xuống. Cửa thang máy mở ra, Thẩm Định Trạch đi ở phía trước, nhưng khi cô bước ra, anh lại kéo tay cô, khiến cơ thể cô xoay một vòng, trực tiếp đè cô lên tường, ánh mắt anh giống như ánh sáng phát ra từ thiết bị máy móc nào đó, có thể tiến hành quét xuyên qua người cô, “Vừa rồi có phải cô muốn nói Khưu Vân Sương và Mạnh Tiêu Tiêu có thể không phải là chị em, bởi vì cô đã xem bản báo cáo xét nghiệm ADN kia?”

“Lúc đó là anh cho phép tôi xem, nếu không anh sẽ không đem nó về chỗ ở của mình. Thứ anh không muốn cho người khác biết thì tuyệt đối sẽ không để người khác phát hiện ra. Thế nên tôi có thể xem được là vì anh muốn tôi xem.”

Thẩm Định Trạch nở nụ cười u ám lạnh lẽo, “Cô đang tránh nặng tìm nhẹ, nhưng cũng chẳng sao, mẫu máu đó không phải của Khưu Vân Sương mà là của cô.”

Trong lòng Mạnh Nhược Dư chùng xuống, sau đó lại mỉm cười, “Có phải anh rất thất vọng không? Tôi và Mạnh Tiêu Tiêu không có bất kì quan hệ gì? Nhưng cũng chẳng có gì quá kì lạ, lẽ nào mỗi một người có vẻ ngoài giống Mạnh Tiêu Tiêu thì nhất định phải là chị em của cô ta hay sao.”

“Tôi còn tưởng cô sẽ rất tiếc nuối chứ, không phải cô thèm muốn sự đối đãi mà Khưu Vân Sương có được từ tôi sao? Nếu cô cũng là chị em của Mạnh Tiêu Tiêu, nói không chừng tôi cũng sẽ đối xử với cô như vậy đấy.”

Mạnh Nhược Dư ác ý cắn tai anh, sau đó nhỏ giọng nỉ non, “Chẳng lẽ anh thích chị em chung chồng sao?”

Thẩm Định Trạch buông cánh tay đang chống lên tường, lần này phớt lờ cô, đi về phía cửa, khi anh chuẩn bị quét dấu vân tay thì đột nhiên quay đầu, “Cô nói xem, nếu đem mẫu máu của cô và Khưu Vân Sương đi xét nghiệm, liệu có được kết quả bất ngờ không?”

“Đối với anh mà nói thì có cái gì là chuyện bất ngờ sao?” Dường như Mạnh Nhược Dư không hề có hứng thú, “Tôi đoán kết quả chuyến đi thị sát hôm nay của anh nhất định rất tệ.”

Thẩm Định Trạch đi vào phòng, “Sao lại nói vậy?”

“Mỗi lần tâm trạng anh không vui thì đều thích khiến tôi không vui, dường như tôi không vui thì có thể giảm bớt sự buồn rầu của anh.”

“Tôi chưa từng buồn rầu vì chuyện công việc, Tần Yên không nói với cô sao?”

“Tại sao cô ấy phải nói với tôi? Mà tại sao tôi phải đi hỏi cô ấy?”

“Bởi vì cô nói cô muốn ở bên cạnh tôi, tôi cho rằng cô sẽ nghe ngóng sở thích của tôi từ người khác, hóa ra cô cũng chẳng quan tâm tôi như ngoài miệng cô nói, người phụ nữ khẩu thị tâm phi*.”

(*Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo.)

Mạnh Nhược Dư bước đến trước mặt anh, duỗi tay ra chọc chọc vào ngực anh, “Thứ người khác biết toàn là những thứ anh muốn người khác biết thôi, cho nên hỏi bọn họ thì có giá trị gì, không tốt bằng việc tự mình tỉ mỉ quan sát. Nhưng mà hôm nay tôi có mua một bộ váy, Tần Yên nói cô ấy cũng không biết liệu anh có cảm thấy tôi mặc bộ váy này đẹp hay không, chi bằng tôi mặc cho anh xem, như vậy thì có thể biết được anh thích hay không thích rồi.”

Thẩm Định Trạch ngồi xuống sofa, hai chân vắt chéo, ngón tay thon dài của anh chỉ về hướng trước mặt, “Cứ thay tại đây đi.”

Mạnh Nhược Dư nhìn anh mấy giây, không từ chối, thật sự cởi đồ mình ra trước mặt anh, sau đó thay bộ váy hôm nay mới mua. Thẩm Định Trạch luôn nhìn cô, nhưng biểu cảm lại không hề mảy may thay đổi. Cô nhìn thấy bóng hình mình trong con ngươi của anh, nếu không phải có bóng hình nho nhỏ này thì cô còn hoài nghi anh chỉ đang nhìn không khí mà thôi.

Cô thay váy xong, giống như một tác phẩm nghệ thuật được quét tước sạch sẽ, dâng lên cho anh thưởng thức, “Đẹp không?”

Thẩm Định Trạch dùng tay ngoắc cô, ra hiệu cho cô lại đây.

Mạnh Nhược Dư thật sự đi qua chỗ anh. Thẩm Định Trạch kéo cô vào lòng mình, hai tay anh đặt trên đùi cô, vén bộ váy cô đang mặc lên từng chút từng chút, nhưng không biết tại sao lại không nhìn ra bất kì vẻ dung tục và háo sắc nào trên người anh, cho đến khi bộ váy bị vén đến nửa người trên của cô, sau đó lập tức lột ra khỏi người cô, anh ném bộ váy xuống sàn, lúc này mới kề sát cơ thể cô vào người mình, thì thầm bên tai cô, “Thế này cũng khá đẹp đấy.”



Tác giả có lời muốn nói: Vốn dĩ tôi muốn viết Tần Yên là một nữ phụ không tốt, nhưng sau này nghĩ lại, nữ phụ cũng không thể xấu hết được, đúng không? Có suy nghĩ xấu nhưng không làm chuyện xấu thì đúng hơn.