Cô đuổi kịp màn đêm thuận lợi trở về nhà.

Hôm nay có thể nói là đã làm quá sức đến mệt mỏi, cơm chiều cũng chỉ tùy tiện ăn một ít, sau đó lấy nước rửa mặt.

Chị biết mấy ngày nay cô bận rộn, nhưng cũng không nghĩ tới là cô sẽ làm thành bộ dáng mệt mỏi này, không nhịn được có chút đau lòng, nhưng lại không nói được cái gì.

Tứ Bảo đang giúp chị rửa chén nhìn sắc mặt lo lắng của chị, lên tiếng an ủi:" Tỷ tỷ, đừng lo lắng"

" Để nàng ngủ, đừng đánh thức nàng"

Vừa nói vừa chỉ Giang Thượng ngồi trên ghế nhỏ, lại chỉ hướng mình và chị.

Chị bật cười, lời nói của nàng đương nhiên chị hiểu rõ, chỉ là không nghĩ cô nương này nhạy cảm như vậy, còn có thể nhìn ra mình đang lo lắng.

" Không có việc gì, tỷ tỷ chỉ lo cho Giang Nhị quá mệt mỏi, làm cho thân thể ngã bệnh"

Tuy chị biết thân thể cô rất khỏe, nhưng khó tránh khỏi sẽ lo lắng, rốt cuộc thì cũng chỉ là một cô nương trẻ tuổi, ỗi ngày làm nhiều việc như vậy, làm thế nào sẽ không mệt đây.

Nghe chị nói như vậy, trên mặt nàng cũng có chút lo lắng, nàng mím môi không nói chuyện, đột nhiên lắc lắc nước trên tay, chạy ra ngoài.

Chị bị hành động của nàng làm kinh ngạc một chút, vội vàng muốn đuổi theo, nhưng không thể để Giang Thượng một mình trong bếp, vừa mới bế Giang Thượng lên, Tứ Bảo chạy ra ngoài cũng đã trở lại, trong tay còn cầm theo hai quả trứng gà.

Chị khó hiểu nhìn nàng.

Khuôn mặt nàng có chút hồng hồng, giống như vội vàng chạy trốn, nàng duỗi tay đem trứng gà đưa tới trước mặt chị, vui vẻ nói:" Tỷ tỷ nấu, Giang Nhị ăn, có dinh dưỡng!"

Trong thế giới của Tứ Bảo, trứng gà chính có dinh dưỡng nhất, là món ăn tốt cho thân thể, là thứ tốt mà trước kia nàng ăn không nhiều lắm.


Chị nhìn hai trứng gà tròn vo trong tay nàng, có chút sững sờ, gia đình chị tuy không thiếu mấy thứ này, nhưng chị biết, ngày xưa nàng đã xem trọng mấy thứ này biết bao nhiêu, bởi vì trước kia không có ăn, cho nên liền coi là báo vật. Ngày thường trứng gà nấu cho nàng đều được nàng ăn sạch sẽ.

" Tứ Bảo thật ngoan, vô cùng tốt với Giang Nhị"

Chị cũng không keo kiệt khen ngợi nàng, chị còn nghĩ nàng không hiểu chuyện, nhưng theo thời gian ở chung, chị có thể nhìn ra nàng vô cùng thích ỷ lại vào Giang Nhị. Cô cưng sủng nàng là không có gì đáng trách, nàng cũng sẽ dùng những phương pháp vụng về của mình chiếu cố lại cô.

Nàng đối mặt với những lời khen của chị, cười thẹn thùng, lại mang theo chút xấu hổ nói:" Giang Nhị khỏe, Tứ Bảo thích"

Đối với sự tình giữa vợ chồng son chị cũng hiểu rõ, không hỏi nhiều thêm, đồng ý yêu cầu của nàng rồi kêu nàng nhanh chóng trở về phòng ngủ.

Trong phòng cô đã sớm đi ngủ, Tứ Bảo tự mình lấy nước rửa mặt, sau đó cẩn thận bò lên giường, tự cởi áo ngoài treo lên; dẫm lên chăn nệm bên cạnh cô bò vào nằm nghiêng xuống.

Thời điểm nàng vào phòng cô đã nhận ra, chậm rãi chờ đến lúc cô nương tự lo cho bản thân tốt, cô nhịn không được cũng sắp ngủ thiếp đi, đơn giản nhắm mắt lười biếng không quản nàng.

Tứ Bảo biết cô đã ngủ nên tự mình chui vào ngực cô, tìm vị trí thoải mái nằm, lại cầm tay cô đặt lên eo nàng, cô cũng thuận thế ôm nàng vào ngực, mang nàng ngủ thật say.

Chờ đến sáng sớm hôm sau, cô đã sớm thức dậy, dậy sớm cũng làm tinh thần sảng khoái.

Chị từ trong phòng bếp mang cơm sáng đã làm xong cho cô, thấy cả người cô lười biếng, liền nói:" Ngươi còn không ăn nhiều thêm chút, trứng gà này chính là do Tứ Bảo nhà ngươi muốn ta nấu cho ngươi ăn đó"

" Thật sao?" Cô cầm một trứng gà vừa mới lột sạch vỏ, nghĩ nghĩ nói:" Là tức phụ tốt đau lòng cho ta, ta đây nên ăn nhiều một chút"

Chị nhìn bộ dáng không đứng đắn của cô liền nháo tâm, đem chén cháo đầy để trước mặt cô, liếc mắt một cái.

" Có tức phụ tốt còn không biết đối xử tốt với nàng một chút? Bây giờ cũng sắp vào đông, ngươi tốt xấu gì cũng nên làm một ít áo khoác linh tinh cho nàng, ta thấy đồ nàng mang theo từ Dư gia cũng không có nhiều thứ"

Nói đến cái này cô cũng không có phản bác ý kiến của chị, suy nghĩ lại thì thấy có chút bạc đãi nàng, cả ngày chỉ biết mua cho nàng ăn, nhưng lại không chú ý tới nàng không có nhiều quần áo.


" Được, ta sẽ làm, ta đi thu lưới trước, đợi một lát về đón nàng cùng đi lên trấn"

Không đợi chị nói thêm, cô liền cầm mấy cái trứng gà đi ra khỏi nhà. Thấy cô còn biết lấy mấy cái trứng, chị cũng không nói gì, quay đầu về phòng chiếu cố cho hài tử.

Giống như ngày hôm qua suy đoán, hôm nay thời tiết xấu, mặt trời bị mây đen dày che kín, toàn bộ không khí đều là mênh mông sương mù, may mắn hôm qua cô thả lưới không quá xa, lúc này trên mặt biển cuồn cuộn sóng biển, đoán chừng thì một lát nữa sẽ mưa liên tiếp mấy ngày. Việc ra biển liền khó khăn.

Thu xong lại trở về nhà đón nàng, cô ngẩng đầu nhìn trời, nói với chị một tiếng giờ ngọ chắc sẽ không về, ngay sau đó liền dẫn nàng lên trấn.

Nửa đường liền có mưa phùn lất phất rơi xuống, gió thổi đến nghe tiếng, nhiệt độ không khí càng thấp, Tứ Bảo ngồi ở trong xe, trên người chính là áo của cô mà chị đã lấy cho nàng mặc vào, một bộ áo bông màu càng cam, có chút lớn, mặc lên người vô cùng không hợp.

Cô giúp nàng vén ống tay áo lên một chút, thuận tay nhéo má mềm mại của nàng, hỏi:" Có lạnh không?"

Tứ Bảo tự nhiên sẽ không lạnh, áo cô tuy có lớn, nhưng là nguyên liệu cực tốt, so với những áo bằng vải bố trước kia tốt hơn nhiều, tuy rằng Dư đại nương đối xử tốt với nàng, nhưng năng lực có hạn, chỉ có thể đảm bảo nàng không bị lạnh, thứ tốt hơn bà cũng không lấy ra được.

" Chờ lát xuống ta giúp nàng mua một ít quần áo được không?"

" Mua cho ta?" Nàng có chút hưng phấn, chỉ vào mình dò hỏi.

Cô gật đầu, cô cũng không thiếu quần áo, đương nhiên là mua cho nàng.

Nghe câu trả lời khẳng định của cô nàng vui vẻ không thôi, ngồi ở phía sau hồn nhiên cười.

Chờ tới nhà Lý Sở, cô dỡ hàng hóa xuống rồi dẫn nàng đến tiệm vải, nhà các nàng không có ai có thời gian may vá quần áo, liền trực tiếp dẫn nàng chọn một vài bộ quần áo tốt; cũng chọn thêm cho nàng ít vải cho chủ quán hỗ trợ may vá.

Một hồi lựa chọn, cũng tiêu hết mấy lượng bạc. Cô không chỉ mua cho nàng, còn mua cho chị cùng Giang Thượng một phần, còn cả cô nữa.


Đến lúc trả tiền, Tứ Bảo ôm một bao lớn quần áo, mắt nhìn cô lấy bạc đưa ra, suy nghĩ cái gì đó.

Chờ khi lên xe ngựa, Tứ Bảo mở miệng nói:" Bạc, Tứ Bảo cũng có, Tứ Bảo cho ngươi"

Cô nhớ lúc trước chị đã cho nàng mấy chục lượng bạc, không khỏi buồn cười nói:" Ta lấy bạc nàng làm cái gì, ta cũng có, bạc của mình thì tự giữ kỹ có biết không?"

" Biết rồi"

Nàng không vui nghe cô nhắc mãi, vội vàng rung đùi đắc ý có lệ. Cô cũng không so đo với nàng, dẫn nàng trở về nhà Lý Sở.

Lý Sở còn đang ở phía trước bận rộn, cô liền dẫn nàng vào hậu viện, trong hậu viện bày đầy cây trúc hôm qua cô kêu người đưa tới, tất cả đều chỉnh tề dựa vào tường.

Tứ Bảo cùng Lý Niệm hai tiểu cô nương này ở trong phòng chơi, cô liền yên tâm bắt đầu công việc. Không giống với gỗ cứng thân đặc, trúc cần phải uốn lượn, cho nên đầu tiên cô cần nhóm lửa, cũng may nhà Lý Sở không thiếu bếp, nhưng thời tiết có chút ẩm ướt.

Bận rộn nửa ngày mới nhóm được lửa. Phía trước Lý Sở vội vàng dọn dẹp quầy bán, vào nhà giúp đỡ cô làm. Còn không quên chia sẻ tin tức hôm qua.

" Bà bà kia vào buổi chiều hôm qua trở lại đây, khen tay nghề ta tốt, lần sau còn muốn tới tìm ta"

" Khá tốt" Cô vội vàng chẻ trúc, cũng không ngẩng đầu:" Có phản hồi tốt đã nói lên chút ta đã thành công gần thêm một bước, ngươi xem có thể cho người khác nếm thử một chút, tóm lại chuyện này cũng không xấu"

Khó nghe được cô nói nhiều như vậy, Lý Sở vô cùng nhiệt tình, cầm lấy công cụ học theo cô chẻ trúc, Nhưng nhìn quá trình đơn giản tới y làm tay liền không theo ý muốn, làm ống trúc kia chia làm hai, trong nháy mắt những dăm trúc tinh nghịch đâm vào ngón tay y. Làm y đau đến la to:" Ai da trời ơi, đau chết mất"

Cô cau mày liếc mắt nhìn một cái, tùy ý nói:" Chú ý chút, dùng móng tay nhéo ra là được rồi"

Việc xử lý cây trúc không quá khó nhưng phải chú ý kiên nhẫn cùng cẩn thận, lúc cô vừa bắt đầu theo cha cô học cái này, một đôi tay không có chỗ nào là không bị thương, tuổi còn nhỏ, tính tình lại lớn, căn bản không có kiên nhẫn. Hiện tại tay nghề này cũng là do cha cô cưỡng ép mà có.

Đem cây trúc xử lý gần hết, sắc trời cũng dần tối xuống, giữa trưa cô cùng nàng không trở về, đương nhiên buổi tối cũng không thể không về.

Trước khi về, cô nhìn sạp bánh ngọt đối diện nhà Lý Sở, thời tiết không tốt, nhưng đại thúc kia vẫn mở bán như cũ.

Cô để nàng ngồi chờ trên xe ngựa, còn mình thì đi qua đó.


" Ngô thúc, hôm nay sao còn ở đây?"

Ngô Huy nhìn thấy cô nương trẻ tuổi Giang Nhị, ngữ khí mơ hồ có chút thân thiết:" Lại là tiểu cô nương a, ta không mở bán lấy đâu ra tiền, hôm nay sao trễ thế này rồi ngươi còn chưa đi về?"

Hắn cũng biết cô không phải người trên trấn, lúc trước chưa tới trưa đã đi về, hôm nay thật lạ.

Cô nghe hắn hỏi như vậy, liền đem ý tưởng Lý Sở mở tiệm cơm cùng việc sửa sang lại quán nói cho hắn nghe.

" Các ngươi là hai tiểu cô nương còn trẻ, nhưng so với lão hán tử thô kệch lại có nhiều ý tưởng" Ngô Huy nghe xong vẻ mặt liền hiện lên vẻ tán thưởng, theo sau đặc biệt nhiệt tình:" Nhi tử ta là một thợ mộc, có chỗ nào cần hỗ trợ các ngươi cứ mở miệng nói với ta"

Cô nơi nào khách khí với hắn, lập tức đồng ý, rốt cuộc chỉ dựa vào cô cùng Lý Sở là không đủ, làm đến mệt chết cũng không biết đến tháng năm nào mới xong.

" Ngô thúc ta đây liền không khách khí, đương nhiên cũng không thể cho nhi tử ngươi làm không, chúng ta có thể mướn hắn, sau đó nếu không chê có thể ở lại ăn cơm, thuận tiện nếm thử tay nghề chúng ta"

" Cái đó không được" Ngô Huy nghe xong liền không vui, sắc mặt không vui nói:" Nói hỗ trợ chính là hỗ trợ, con người ta nói chuyện luôn giữ lời, nhưng việc ăn cơm thì có thể, mỗi ngày ta khó có thể ăn một bữa cơm nóng hổi"

" Chờ quán cơm các ngươi khai trương, ta nhất định sẽ đến ủng hộ"

Cô nhìn khuôn mặt ngăm đen của Ngô Huy, không nhịn được cảm khái, cô không nhìn lầm người:" Sao như vậy, nhi tử nhà ngươi đến nhà ta hỗ trợ, không cần tiền thì chúng ta liền bao cơm trưa cơm chiều hai cha con ngươi, ngươi xem thế nào?"

Lần này, Ngô Huy không có từ chối, khen ngợi cô, còn đem toàn bộ bánh ngọt dư trên quầy gói lại cho cô, hào sảng nói:" Giang cô nương ngươi là người tốt, hôm nay ta liền đem toàn bộ bánh ngọt tặng ngươi"

Cô làm sao có thể lấy không, cô lấy từ trong túi bạc ra một lượng bạc, đặt lên quầy, không đợi Ngô Huy từ chối nói:" Bánh ngọt liền tính là ta mua, ta còn một chuyện muốn nhờ"

" Ngươi cứ lấy lại tiền trước đi" Ngô Huy nhìn một lượng bạc kia cảm thấy khó xử:" Có việc gì ngươi cứ nói thẳng, thúc có thể giúp ta nhất định giúp"

Cô cũng không vòng vo, trực tiếp đem việc Tứ Bảo muốn học làm bánh ngọt nói ra.

" Tiểu cô nương nhà ta có chút ngốc, khó lắm mới muốn học" Ngô Huy nghe vậy cười nói:" Ta còn tưởng chuyện gì lớn, vợ ta lo tay nghề nàng không có ai học đây"

Này là đồng ý.