Nàng bị nước bọt dính đầy mặt, cười đến mi mắt cong cong.

Nhưng cô ở một bên không có cách nào nhịn được, trực tiếp đứng dậy ôm Giang Thượng từ trong ngực nàng đi.

Giang Thục Vân từ trong phòng đi ra nhìn muội muội nhà mình, sắc mặt đã khôi phục bình thường, chị đi lên trước thuận tay tiếp nhận Giang Thượng, nói với cô:" Hôm nay hai ngươi cũng không có ăn sáng, ta làm cơm trưa sớm một chút, đừng để Tứ Bảo bị đói"

Đương nhiên cô không có ý kiến, vốn cô không cảm thấy đói, nhưng hiện tại chị vừa nói liền cảm thấy bụng trống rỗng, vậy càng không cần phải nói đến Tứ Bảo:" Được, ta đi làm trợ thủ cho ngươi, cơm nước xong xuôi ta còn dẫn Tứ Bảo về sớm chút"

Nghe cô nói phải trở về, chị nhướng mày, lúc này mở miệng:' Ta thấy ngươi vẫn nên dẫn Tứ Bảo, ở trong nhà là được rồi"

Mặc dù rất lo lắng cho hai người ở bên ngoài không an toàn, nhưng ngữ khí của chị cũng chưa cứng rắn bao nhiêu. Bởi vì chị biết cứng rắn nói thì cô càng kháng cự.

Nếu như không có sự việc phát sinh vào tối hôm qua, cô nhất định sẽ không chút do dự cự tuyệt, nhưng bây giờ cô lo lắng nhiều hơn một phần.

" Trước tiên không cần nóng nảy, thu dọn đồ đạc cũng cần chút thời gian; bây giờ nấu cơm đi"

Cuối cùng cô vẫn cự tuyệt lời đề nghị của chị.

Chị cùng cô ở phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, Tứ Bảo mang theo Giang Thượng nho nhỏ phơi nắng trong sân, nàng bị thương ở khóe mắt nên có chút sưng, bị ánh nắng chiếu vào híp thành một cái khe nhỏ.

Lo lắng Giang Thượng cũng bị chiếu vào mắt, Tứ Bảo giơ tay che trước cái trán Giang Thượng, đem ánh nắng che kín mít, khó khăn lắm mới đem tóc mềm mại trên đầu Giang thượng phơi đến tỏa sáng.

Thời điểm nàng phơi đến mê mê hoặc hoặc, chị từ trong phòng bếp đi ra, đi đến bên cạnh nàng, ngồi xuống cùng với nàng.

" Tỷ tỷ!" Tứ Bảo thấy chị, rất vui sướng hướng về phía chị kêu một tiếng tỷ tỷ, lúc trước tỷ tỷ này là cô dùng một đ ĩa bánh ngọt mới có thể quen biết.

Chị sờ sờ đầu nàng rồi nhìn vết thương của nàng, thấy không có gì đáng ngại mới mở miệng nói:" Tứ Bảo nghĩ muốn về lều cá hay vẫn ở đây a?"

Cô là người không dễ nói chuyện, chị không tin nàng sẽ không dễ nói chuyện.

Tứ Bảo không có trả lời ngay, mà ở trong đầu nghĩ nghĩ, tuy rằng nàng ở đâu cũng tốt, nhưng nàng biết cô không muốn ở đây, hơn nữa Giang Nhị đã từ chối tỷ tỷ mấy lần.


Nghĩ tới nghĩ lui, Tứ Bảo mới trả lời:" Tứ Bảo đều được" Nhưng lại chỉ vào cô đang ở trong bếp lắc đầu:" Giang Nhị, không thích ở đây"

Tuy rằng có mấy chữ ngắn ngủn, nhưng chị cũng hiểu rõ ý tứ của nàng, đối với ở nơi nào nàng cũng không so đo, nhưng Giang Nhị không nghĩ ở nơi này, cho nên vẫn là không muốn ở đây.

" Không sao, Giang Nhị thích ở lều cá, nhưng nhà tỷ tỷ lúc nào cũng có thể đến ở"

" Tốt!"

Cuối cùng, đột nhiên chị móc ra một bao đồ vật từ trong ngực, dỗ nàng nhận lấy, sau đó lại trở về phòng bếp.

"Ngươi làm sao ra ngoài lâu như vậy?" Giang Thụ Hân loay hoay đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy Giang Thục Vân trở lại trong phòng bếp không hiểu mở miệng hỏi.

Chị trả lời cô:" Như thế nào, có bao nhiêu đó ngươi cũng không làm xong?"

"... Cũng không có" Cô tiện tay lau mồ hôi trên trán, không lên tiếng nữa.

Chờ đến khi đồ ăn được dọn lên bàn, Tứ Bảo gấp đến không chờ nổi, ngoan ngoãn ngồi vào bàn, chờ cô cho mình ăn ngon.

Trước đó, cô biết nàng không biết nhai nuốt đồ ăn quá tốt, sẽ tận dụng theo nàng làm ra một ít đồ ăn mềm mại không yêu cầu nhai nuốt đồ ăn quá nhiều, chậm rãi thêm một chút đồ ăn cứng khác; đến bây giờ nàng đã có thể nhẹ nhàng ăn đủ loại những đồ ăn rau củ.

" Buổi sáng hôm nay không ăn cơm, lần này ăn nhiều một chút" Cô cho nàng một chén cháo rau quả, lại ở bên cạnh nàng cho thêm một chén cơm nhỏ.

Có lẽ là vô cùng đói, Tứ Bảo ngồi ngay ngắn quy củ uống chén cháo, rồi ôm chén cơm kia ăn sạch sẽ, trong lúc ăn cô có gắp cho nàng mấy khối đậu hủ mềm xốp cùng vài thức ăn khác, cũng được nàng ăn hết.

Sau khi ăn xong cũng không nghỉ ngơi bao lâu, nàng liền đi theo cô cùng trở về lều cá.

Vốn muốn dỗ nàng ngủ trưa rồi sau đó một mình cô đi lên trấn, cô lại trong lúc vô tình lại phát hiện ra chuyện lớn.

" Ngươi nói ngươi có bạc, có từ nơi nào?"


Tứ Bảo nghe được cô muốn đi lên trấn, liền nghĩ đến trên trấn có những đồ ăn ngon kẹo hồ lô cùng đủ loại bánh ngọt, liền thỉnh cầu muốn cô mua cho nàng, nhưng chưa từng nghĩ cô đùa nàng nói không có bạc, mua không nổi. Tâm lớn đương nhiên nàng không hề nghĩ ngợi la hét nói nàng có.

Lần này bị cô truy vấn, nàng cũng không che giấu, đem bao bạc lớn trong ngực móc ra, đưa tới trên tay cô:" Ngươi xem đi. Tỷ tỷ cho"

Nói là Giang Thục Vân cho, cô liền hiểu rõ, chị đây là muốn yên lặng không một tiếng động trả lại cho cô.

" Vậy tỷ tỷ còn nói gì với ngươi không?"

Nàng nghĩ nghĩ rồi thuật lại nói:" Đưa cho ngươi, ngươi cất kỹ, đừng để, Giang Thụ Hân lấy đi"

Cô nghe xong vừa tức giận vừa buồn cười, cô đem bạc trong tay nhét vào trong ngực nàng, dặn dò:" Cái này là tỷ tỷ cho ngươi thì ngươi phải cất kỹ, ngàn vạn lần không thể làm mất biết không?"

Nàng nghe vậy lập tức ngoan ngoãn đem bạc giấu vào trong túi vải nhỏ dưới cái gối, vẻ mặt đầy ủy khuất nhìn cô:" Vậy ngươi không có tiền, mua bánh ngọt"

Lời này nói ra làm cô không nhịn được, bật cười, hóa ra tiểu cô nương này còn đang băn khoăn lời cô vừa trêu chọc nàng.

" Đúng vậy, không có tiền rồi, làm sao mua bánh ngọt a"

Lời này làm cho nàng không vui, liền quay đầu lấy túi bạc trong túi nhỏ. Cô vội vàng ngăn lại, dẫn nàng cùng đi lên trấn trên, mua đủ loại một túi ăn lớn.

Lại đi một chuyến đến nhà Lý Sở, vốn là muốn nói chuyện mấy ngày nay cô bị thương không cách nào ra biển bắt cá, lại bị y hỏi một hồi lâu vì sao bị thương; tránh nặng tìm nhẹ giải thích nói mình ban đêm đi đường không cẩn thận ngã. Còn bị y cười nhạo hơn nữa ngày, còn hỏi cô thế sao Tứ Bảo cũng cùng té.

Cũng không có chút nào có ý nghĩ hướng tới hắn.

Tới gần chạng vạng, cô mới dẫn nàng về nhà.

Qua mấy ngày, vết thương trên mặt nàng cũng đã chậm rãi hồi phục, mà vết thương trên lưng cô nhờ Tứ Bảo vẫn kiên trì bôi thuốc mỡ, cũng đã gần khỏi.

Nhưng cô phát hiện, những chỗ mà làn da nàng lộ ra bên ngoài, luôn luôn vô cớ nổi lên những cục hồng hồng nhỏ, còn vô cùng ngứa.


Lúc đầu cô còn chưa chú ý, chờ đến đêm vô tình thức dậy mới phát hiện, những cục hồng hồng nhỏ trên người nàng đều do muỗi cắn.

Ở bờ biển chính là như vậy, muỗi so với những chỗ khác nhiều hơn; trước đó trời nóng nực, trước khi ngủ cô còn đất một chút lá ngải cứu trong phòng, cho nên lúc trước không có muỗi. Còn bây giờ nhiệt độ có chút chuyển lạnh, cô liền tiết kiệm giai đoạn này, nhưng không ngờ mấy con muỗi lại tác quái.

Nàng từ nhỏ đã không thể nào trêu chọc muỗi, nhưng còn Tứ Bảo lại khổ, toàn thân không có mấy khối thịt, nghĩ đến chắc cũng đã đút no nhiều con muỗi.

Vì bảo vệ tốt mấy khối thịt còn sót lại của nàng, cô liền đưa ra chủ ý, bắt đầu ở nhà đóng gói thu dọn đồ đạc.

Chờ đến khi thu dọn đóng gói xong, cô chọn một thời gian có thời tiết tốt về nhà Giang gia.

Nhưng không nghĩ tới, còn chưa tiến vào cổng liền gặp được cái người không thể ngờ kia, người mang lòng lang dạ thú.

Anh rể tốt của cô, Trương Văn Thành.

Trời vô cùng nóng, Trương Văn Thành mặc một thân trường bào tơ lụa trắng, áo mũ chỉnh tề đứng tại cửa chính Giang gia, chậm chạp không có động tác.

Cũng không biết hắn đang làm gì, cô đã đi tới phía sau hắn còn không biết, vẫn ngơ ngẩn nhìn cánh cửa đậm màu kia.

"Chậc, ngươi nhìn có một chút quen mắt a" Cô cũng mặc kệ hắn nghĩ gì, đi ra phía trước nói.

Đột nhiên cô lên tiếng, làm Trương Văn Thành đang tâm sự nặng nề giật mình, hoảng sợ quay đầu lại, nhìn người đã lâu không gặp Giang Nhị, cả người đều bất đầu căng cứng.

" Giang Nhị..."

Cô liếc mắt một cái, mắt híp thành một đường dài nhỏ, vẻ mặt tràn đầy trào phúng:" Làm khó cho ngươi vẫn nhớ rõ ta là Giang Nhị"

Nói xong cũng không đợi hắn có phản ứng, cô trực tiếp đẩy cửa đi vào sân.

Bởi vì Giang Thượng ở trong sân chạy chơi một buổi sáng, nên bây giờ chị đang tắm rửa cho bé ở trong phòng, căn bản không biết ngoài cửa xảy ra chuyện gì, nhìn thấy cô đen mặt đi vào, còn có chút khó hiểu.

" Ngươi làm sao có biểu tình này, là ai chọc ngươi?"

Lúc này cô mới ý thức được tâm tình mình có chút không tốt, vội vàng thay đổi vẻ mặt nhẹ nhàng, xem như không có việc gì giải thích:" Không có ai chọc ta, chính là không biết nhà ai nuôi chó ở cửa, hướng tới ta sủa vài tiếng"

" Thật sao?" Chị tin là thật hỏi:" Kế bên đây không có nuôi chó a, ta cũng không có nghe thấy tiếng chó sủa a"


Cô làm sao dám nói thật, nói hươu nói vượn một hồi lừa gạt chị cho qua.

Cô biết lúc này là giấu không được, nhưng theo bản năng vẫn lựa chọn giấu đi. May mắn chính là, lúc cô đi ra, Trương Văn Thành lúc nãy đứng ở cửa đã không còn bóng dáng.

Vội vàng đánh xe ngựa trở về lều cá, đón Tứ Bảo cùng những đồ đạc trong nhà, tiện thể còn đem ngựa gỗ của nàng ném lên xe ngựa, cô lại đánh ngựa như bay trở về nhà Giang gia.

Ôm Tứ Bảo từ trên xe ngựa xuống đất, cô vội vàng đem những đồ vật đóng gói kia buông xuống, lại bắt đầu không ngừng đánh ngựa đi lên trấn.

Trương Văn Thành không có người thân ở trong thôn, lại đi ra ngoài lâu như vậy, bằng hữu cũng không có, chỉ có thể ở nhà trọ ỏ trên trấn. Cũng không biết hắn ở nhà trọ nào.

Cô trực tiếp đi đến nhà Lý Sở, đem chuyện Trương Văn Thành trở về nói cho y biết, để y lưu ý những nhà trọ gần đây, có chuyện gì liền đi tìm cô. Sau khi thông báo xong, cô lại vội vàng đánh xe ngựa về thôn.

Trương Văn Thành bất ngờ trở về, cô giờ phút này vô cùng may mắn khi đưa ra quyết định dẫn nàng trở về nhà ở.

Trở về Giang gia, chị cũng không hỏi cô nhiều, đối với hành động vội vàng gấp rút kia đã sớm thấy nhiều nên không kinh ngạc, thấy cô trở về cũng chỉ giúp đỡ các nàng thu dọn đồ đạc. Tứ Bảo liền không giống, trước đó cô không có nói với nàng muốn trở về, chỉ đem đồ đạc của nàng thu dọn xong về sau đó đem người đặt ở đây, xong rồi cô còn chạy lên trên trấn.

Cho nên khi cô trở về, nàng cũng không nhìn cô một cái, buồn bực đi theo sau lưng cô; trong lòng lộp bộp một tiếng liền biết là chuyện xấu, tiểu cô nương này đang giận cô.

Đợi đến khi ăn cơm tối xong, cô còn đang thu dọn chén đũa thì nàng đã đi vào phòng; chị ôm lấy hài tử đẩy muội muội nhà mình một cái, ngẩng đầu ra hiệu nói:" Ta nên nói ngươi tốt như thế nào a?"

" Không nói một tiếng liền đem người ném tới đây rồi tự mình đi, khó trách khóe mắt của tiểu nha đầu kia đều đỏ; ngươi còn đứng ở đây làm gì, chờ ta giúp ngươi dỗ a?"

Nói xong, chị kéo khăn trong tay cô, một tay lấy một tay đẩy người.

Cô liền thuận theo về phòng.

Quả nhiên, nàng mệt mỏi nắm trên giường vừa trải xong, thấy cô tiến vào, lập tức đem đầu quay đi đối diện tường, chính là không muốn nhìn cô.

Thấy thế cô chậm rãi bước tới chỗ nàng, không quá vài bước liền đi tới bên giường, cô ngồi sát dựa vào bên cạnh nàng, vừa mới chuẩn bị mở miệng, liền thấy phản ứng cực lớn của nàng, bò một đoạn vào tới giữa giường, không cho cô dựa sát nàng.

Cô cũng không giận, dứt khoát cởi giày, chính là muốn ngồi xuống dựa gần nàng; Tứ Bảo lại nhích một chút, cô liền nhích theo một chút, nàng bị cô ép muốn dính vào trong trường, cô cũng không chịu nhượng bộ.

" Tránh ra" Không thể nhịn được nữa nàng ngồi dậy, dựa vào tường đưa tay đẩy cô.

Sao cô có thể để nàng đẩy ra, ra tay còn nhanh hơn nàng, không đợi nàng đụng tới liền trực tiếp kéo người đến trước mặt, sau đó hơi cúi người, thật nhanh hôn lên gương mặt mềm mại của tiểu cô nương một cái.