Khi Thẩm Hạ Lan nghe thấy bước chân rồi ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Ân Tuấn đang đứng ở cửa phòng bệnh, vẻ mặt si mê nhìn mình.

Ánh mắt anh si tình mà dịu dàng tựa như cô là người con gái anh quý trọng nhất đời này.

Nhưng một khắc sau cô lại cười lạnh trong lòng.

Người Diệp Ân Tuấn yêu nhất là Sở Anh Lạc, còn Thẩm Hạ Lan cô tính là gì?

“Tổng giám đốc Diệp? Sao anh lại tới đây? Không phải nói dạo này anh rất bận sao?”

Thật ra cô đã sớm biết viện trưởng Trương đã đưa bản giám định ba con cho Diệp Ân Tuấn, cô vẫn luôn đợi anh tới hỏi nhưng không ngờ mãi anh mới tới, bây giờ lại còn nhìn cô bằng ánh mắt ẩn ý đưa tình như thế.

Anh định cầu tái hợp à?

Hay đến để chứng minh điều gì?

Thẩm Hạ Lan đang chuẩn bị thì Diệp Ân Tuấn mỉm cười đi vào.

Ánh nắng chiếu vào qua ô cửa sổ, hắt lên người Diệp Ân Tuấn như dát thêm một lớp vàng trên người anh.

Thẩm Hạ Lan có chút hoảng hốt.

Còn nhớ lần đầu tiên khi gặp Diệp Ân Tuấn, anh cũng tràn đầy sức sống như này. Khi ấy anh là xí nghiệp gia nhà trường mới tới, về trường để giảng giải kinh nghiệm thành công cho các cô, nhưng sự đẹp trai của anh, sự tuấn lãng của anh dưới ánh nắng mùa xuân tươi đẹp tựa như phong cảnh mỹ lệ, đi vào lòng Thẩm Hạ Lan. Từ giây phút đó cô đã thần hồn điên đảo vì anh, ăn cơm không vào, ảo tưởng một ngày nào đó có thể làm vợ anh.

Vốn cho rằng mọi chuyện chỉ là giấc mộng đơn phương của cô mà thôi nhưng không ngờ vậnh mệnh lại trêu người. Trong một lần tiệc rượu, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại ngủ cùng anh, còn bị phóng viên bắt tại giường.

Khoảnh khắc đó cô mới biết Diệp Ân Tuấn đã có bạn gái, hơn nữa vì chuyện này mà bạn gái anh tức giận bỏ đi, còn Diệp Ân Tuấn dưới áp lực xã hội và dư luận nên không thể không cưới cô.

Mặc dù kết nghĩa vợ chồng như vậy nhưng cô vẫn luôn vui mừng, hạnh phúc, thậm chí còn cảm ơn ông trời đã cho cô được làm vợ anh. Vì đế khiến anh thích mình một chút chút, cô cố gắng bỏ những sở thích của mình, lấy sở thích của anh làm sở thích của mình, coi anh là nhất.

Vốn cho rằng trái tim anh rồi sẽ bị cô hoà tan, tiếc rằng anh là một tảng đá trên núi băng, dù cô nhiệt tình thế nào, cố gắng hy sinh thế nào cũng vẫn chôn vùi trong tay anh.

Bây giờ gặp lại khiến lòng Thẩm Hạ Lan đau như cắt, đột nhiên cô rất hận diện mạo hại nước hại dân của Diệp Ân Tuấn.

Nếu anh không đẹp trai như thế, nếu anh xấu một chút thì có phải cô sẽ không rơi vào bước đường ngày hôm nay?

Tiếc rằng mọi chuyện chỉ là nếu như!

Thẩm Hạ Lan cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng mình nhưng vẫn không kiểm soát được sự lạnh lùng và chán ghét nơi đáy mắt.

Diệp Ân Tuấn đang vô cùng vui mừng nhìn thấy sự kháng cự trong mắt cô thì lập tức như bị giội nước lạnh lên đầu, trái tim nguội lạnh.

“Thế nào? Không thích tôi tới à?”

Anh tiến lên một bước, đặt xoài lên bàn.

Hương thơm của xoài tràn ngập khoang mũi Thẩm Hạ Lan, cô không khỏi buồn bã.

Cô thích ăn xoài nhất nhưng vì Diệp Ân Tuấn nói không quen ngửi mùi này nên cô không còn động vào nữa. Bây giờ cô thay đổi khuôn mặt, thay đổi thân phận trở về thì anh lại mang xoài tới thăm cô, được tính là gì?

Có phải vô cùng châm chọc không?

“Anh mang xoài tới làm gì? Tôi không thích ăn xoài.”

Thẩm Hạ Lan nói, mắt cũng không hề nhìn xoài. Thật ra năm năm rồi cô không động vào xoài, vì Thẩm Minh Triết và Thẩm Nghê Nghê dị ứng với xoài.

Điểm này hai đứa bé lại giống Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn ngừng lại một chút.

Anh biết Thẩm Hạ Lan thích ăn xoài, từ miệng người làm. Anh dị ứng xoài nên trong nhà không bao có giờ xoài, anh vẫn luôn cho rằng là vì Thẩm Hạ Lan cũng không thích ăn nên mới không thấy trên bàn ăn trong nhà, sau này trong lúc vô tình mới biết vì chiều theo anh mà Thẩm Hạ Lan từ bỏ loại quả mình thích nhất.

Anh vốn định nói với cô rằng cô có thể ăn thoải mái, không cần chiều theo anh, nhưng Sở Anh Lạc quay về, hai người không có cơ hội ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.

Bây giờ Thẩm Hạ Lan lại nói với anh, cô không thích ăn xoài, thậm chí nhìn cũng không nhìn, thoáng chốc trong lòng Diệp Ân Tuấn rất khó chịu.

“Ánh mắt em đã bán đứng em, em thích ăn phải không? Thích thì thích, sao phải cố kiềm? Tôi gọt vỏ cho em.”

Diệp Ân Tuấn như không nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Hạ Lan, anh cầm một quả xoài lên định gọt.

“Đừng! Không phải anh dị ứng xoài à?”

Thẩm Hạ Lan nói xong mới giật mình phát hiện mình đã kích động, bàn tay đưa ra dừng lại giữa không trung, rụt lại cũng không được, không rụt cũng không xong.

Mắt Diệp Ân Tuấn bỗng loé lên.

“Sao em biết tôi dị ứng xoài?”

Ánh mắt anh loé lên tia chờ mong.

Thẩm Hạ Lan vội vàng thu tay lại, cười nói: “Thật ngại quá, tôi quên mất là tổng giám đốc Diệp ở đây, tôi cứ nghĩ là Trình Siêu. Anh ấy dị ứng với xoài, lần nào cũng muốn gọt cho tôi nhưng lần nào cũng khiến toàn thân mẩn đỏ. Thấy anh ấy khó chịu như vậy nên tôi không ăn nữa.”

Mọi ánh sáng trong mắt Diệp Ân Tuấn khi nghe thấy câu này của Thẩm Hạ Lan tan biến từng chút từng chút.

Đường Trình Siêu!

Thì ra là vì Đường Trình Siêu!

Tay anh hơi dùng sức, nước trong quả xoài bị chảy ra một ít.

Thẩm Hạ Lan làm như không nhìn thấy, tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Diệp, nếu anh tiện thì anh gọt cho tôi đi. Trình Siêu không ở đây, tôi cũng hơi thèm.”

Nhìn nụ cười đúng mực của Thẩm Hạ Lan, nghe câu nói như sát muối vào tim mình của cô, Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn nhưng lại cúi đầu, bắt đầu chậm rãi gọt vỏ xoài.

“Thích ăn thì ăn nhiều một chút, tôi nghe người ta nói phụ nữ ăn xoài tốt cho sức khoẻ, sau này đừng vì ai mà khiến bản thân phải uất ức nữa.”

“Cảm ơn tổng giám đốc Diệp quan tâm nhưng tình cảm của Trình Siêu và tôi không như thế, tôi không thể nhìn anh ấy vì tôi như vậy.”

Lời của Thẩm Hạ Lan một lần nữa khiến sắc mặt Diệp Ân Tuấn trầm xuống vài phần.

“Em thích Đường Trình Siêu vậy sao?”

Bỗng nhiên anh ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén mang theo vẻ tổn thương và đỏ rực tựa như dã thú bị thương nhưng lại cố gắng giấu nanh vuốt của mình, sợ làm Thẩm Hạ Lan bị thương.

Diệp Ân Tuấn như vậy Thẩm Hạ Lan chưa thấy bao giờ. Cô vẫn luôn cho rằng anh lạnh lùng vô tình, đến khi nhìn thấy sự bảo vệ và quan tâm của anh dành cho Sở Anh Lạc, cô mới biết người đàn ông này cũng có nhu tình, chỉ là sự nhu tình của anh không thuộc về cô mà thôi.

Bây giờ anh dùng ánh mắt tổn thương đó nhìn cô là có ý gì?

Dường như cô làm chuyện gì tội ác tày trời không thể tha thứ.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên không thể nhìn thẳng vào mắt anh nữa, cô vội vàng cúi đầu, cười nói: “Tổng giám đốc Diệp, để tôi tự làm đi.”

Nói rồi cô muốn lấy quả xoài từ trong tay Diệp Ân Tuấn, vì cô đã thấy trên mu bàn tay anh bắt đầu nổi mẩn đỏ.

Nhưng Diệp Ân Tuấn lại né đi, tiếp tục gọt vỏ, dáng vẻ tỉ mỉ nghiêm túc ấy tựa như trên tay anh không phải quả xoài mà là báu vật anh nâng niu nhất trên đời.

“Tổng giám đốc Diệp!”

“Im miệng!”

Diệp Ân Tuấn rất muốn đè nén sự ghen tỵ và lửa giận trong lòng mình nhưng anh thật sự không nhịn nổi nữa, đột nhiên gầm lên một tiếng khiến Thẩm Hạ Lan giật mình.

Người đàn ông này hormone mất cân bằng đúng không?

Vừa nãy vẫn đang yên đang lành, bây giờ lại nổi giận?

Thẩm Hạ Lan dứt khoát không quan tâm anh nữa.

Đau chết anh đi!

Nhưng khoé mắt Thẩm Hạ Lan lại vẫn thi thoảng nhìn về Diệp Ân Tuấn,

Diệp Ân Tuấn gọt vỏ xong thì dùng dao cắt thành từng miếng nhỏ, lúc này mới đưa đĩa cho Thẩm Hạ Lan.

Tay anh lúc này đã đỏ ứng một mảng.

Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày, muốn làm như không thấy nhưng lại không nhịn được mà nhìn. Đĩa xoài bây giờ ăn không được mà không ăn cũng không được.

Cô vội vàng nhận lấy rồi thấp giọng nói: “Tôi tự ăn là được rồi, mu bàn tay tổng giám đốc Diệp đã đỏ rồi, vẫn nên đi khám bác sĩ đi.”

“Không đáng ngại.”

Dường như Diệp Ân Tuấn không cảm thấy khó chịu, dùng giấy vệ sinh lau tay rồi lại bắt đầu gọt cho cô quả khác.

“Đủ rồi đủ rồi, tổng giám đốc Diệp, tôi không ăn được nhiều thế.”

Thẩm Hạ Lan vội ngăn cản.

Càng ngày Diệp Ân Tuấn càng cảm thấy từ “tổng giám đốc Diệp” này sao mà chói tai thế?

Hai người đã từng là vợ chồng thân mật nhất, thậm chí còn ngủ cùng giường ba năm, bây giờ cô quay lại chẳng những không nhận anh mà còn luôn miệng gọi anh là tổng giám đốc Diệp, lẽ nào cô bị mất trí nhớ?

“Gọi tên tôi.”

“Hả?”

Thẩm Hạ Lan sững sờ, dường như không ngờ Diệp Ân Tuấn lại đưa ra yêu cầu này.

Nhìn vẻ ngơ ngác này của cô, hai đầu lông mày dường như vẫn còn thần thái quen thuộc trước kia, tim Diệp Ân Tuấn lại đau đướn lần nữa.

“Gọi tên tôi, tôi không quen người khác gọi là tổng giám đốc Diệp.”

“Nhưng chẳng phải trợ lý Tống cũng gọi vậy sao?”

“Em là trợ lý Tống à?”

Câu hỏi ngược lại này của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan ngậm miệng.

Người đàn ông này đúng là vui buồn khó đoán.

Anh tới đây chẳng phải nên hỏi cô chuyện báo cáo giám định ba con với Thẩm Minh Triết sao? Vì sao anh không nhắc tới một chữ? Rốt cuộc anh có ý gì?

Đầu Thẩm Hạ Lan hiện lên nghi hoặc nhưng cô không nói gì, cũng không gọi tên Diệp Ân Tuấn mà cúi xuống bắt đầu ăn xoài.

Năm năm rồi không ăn, bây giờ ăn lại vẫn thấy rất ngọt, tiếc là tâm tình đã khác.

Cô ăn liên tục, đột nhiên phát hiện thi thoảng Diệp Ân Tuấn lại gãi tay, mà vừa nãy mu bàn tay anh chỉ hơi đỏ, bây giờ đã sưng đỏ, thậm chí trên cổ, trên mặt anh cũng đã bắt đầu đỏ.

“Diệp Ân Tuấn, anh…”

Thẩm Hạ Lan vội bỏ xoài trong tay xuống muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Cô không nên quan tâm anh như vậy!

Nhưng nếu anh dị ứng ngạt thở mà thế, Nghê Nghê phải làm sao?

Đúng!

Cô vì Nghê Nghê mới quan tâm tên đàn ông cặn bã này!

Thẩm Hạ Lan âm thầm thuyết phục bản thân, lúc này mới dịu giọng lại, nhấn chuông y tá trên đầu giường.

Nhìn thấy đáy mắt Thẩm Hạ Lan vẫn còn quan tâm mình, đột nhiên Diệp Ân Tuấn mỉm cười.

“Anh đã thế này rồi còn cười? Có bệnh à?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy nụ cười của anh thật chướng mắt.

Lần người người đàn ông này quay lại khiến người khác không thể đoán được!

Anh có thể tự gọt vỏ xoài cho cô đã đủ sợ hãi rồi, bây giờ còn cười như kẻ ngốc, lẽ nào anh có âm mưu gì?

Thẩm Hạ Lan vô thức muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhưng đúng lúc này đột nhiên Diệp Ân Tuấn lại tiến lên, túm lấy cánh tay cô rồi kéo vào lòng, giây tiếp theo, đôi môi mỏng hơi lạnh chặn miệng cô lại.