Nhìn thấy động tác của cô, người đàn ông có chút bối rối, thận trọng kiễng chân lên, ngồi lên ghế cao, đáy ba lô trên lưng anh ta được áp sát vào lưng ghế, đẩy anh ta gần như về phía trước.


NPC này cuối cùng có trí thông minh cao hay thấp vậy?

Lục Phù Diệp có chút bối rối, nhìn thấy anh ta như vậy, cô cũng có chút đồng cảm, cô lại thở dài, tốt bụng nói: “Đồ của anh đặt sang một bên đi…uống chút nước đi.



Thấy anh ta ngoan ngoãn cởi balo đặt xuống đất theo sự chỉ dẫn của cô, Lục Phù Diệp mới rót cho anh một ly nước chanh, thấy anh ta lại nhìn chằm chằm vào bình thuỷ tinh, cô mới kiên nhẫn giải thích: “Đây là nước chanh, miễn phí.



Cô đã bắt đầu cảm thấy trò chơi này đang tuyên truyền sai sự thật, NPC này phản ứng rất nhanh, nhưng trí thông minh rõ ràng còn kém xa so với con người thật.


“Ding ding ding – –” âm thanh đồng hồ reo lên.


Khi phát hiện được sự thật về trí thông minh của NPC ở thế giới này, Lục Phù Diệp cũng chỉ có thể dùng sự kiên nhẫn bao dung của mình để đối phó với anh ta, nhẹ nhàng vén tay áo rộng và thanh lịch của mình lên, vừa đeo găng tay, cả con gà phải ướp mất cả ngày nay chỉ ướp trong vài phút, cô cảm thấy thật biết ơn đối với công nghệ của hệ thống, cô cầm cả con gà lên từ từ cho vào chảo rồi nói: “Anh ngồi đây đi, tôi chuẩn bị chiên gà.



“!.


Đây là dầu…dầu?? thật nhiều…tất cả dầu?!!!!”

Theo tiếng chảo rán lạch cạch, Lục Phù Diệp bối rối quay đầu nhìn lại, đúng lúc nghe thấy âm thanh giọng nói run rẩy của anh ta, anh ta đang tự lẩm bẩm một mình.


Đúng…là dầu…vậy thì sao?

Gà rán, hay bất cứ món chiên gì mà không cần chiên ngập dầu?

Lục Phù Diệp nghĩ thầm, trong lòng có chút nghi hoặc.


Có lẽ NPC này không phải là người có trí tuệ thấp mà là “phản ứng hợp lý” vì bối cảnh của trò chơi và thiết lập của người chơi?

Tuy là suy nghĩ, nhưng cô cũng không hề nhàn rỗi, dùng thìa có rãnh lật gà rán, nhìn gà đang chìm nổi trong chảo dầu, cô mới quay lại quan sát vị khách đầu tiên này.


“Ừ, toàn là dầu.

Cửa hàng của tôi chủ yếu bán đồ chiên…các món ăn vặt khác trong thực đơn cũng là đồ chiên.



“Tôi muốn hỏi…tôi muốn hỏi tiên nhân, cái này ‘nguyên con gà’! chỉ cần bốn mươi văn thôi sao?”


Người đàn ông không gọi thêm món ăn vì lời nói của Lục Phù Diệp, thay vào đó, anh ta khe khẽ hỏi với giọng điệu run run, giọng điệu như sắp phải chịu “chết” đến nơi.


“! ???”

Lục Phù Diệp nhướng mày, lật cả con gà lại, “tiên nhân” cái tên quái quỷ gì vậy? Ban đầu cô có cài đặt cái tên này hả? Tiên nữ mở quán ăn vặt ở thế giới võ lâm cổ đại?

Vậy theo anh ta, bốn mươi văn tiền được xem là rẻ?

“Đúng vậy, bốn mươi văn, có gì không?” Lục Phù Diệp gật đầu.


“Cảm ơn, cảm ơn tiên nhân!”

Nghe thấy câu trả lời của cô, người đàn ông mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm một hơi, không khí trong quán ấm áp nhưng trên trán anh ta vẫn còn lấm tấm mồ hôi.

Tuy nhiên, dường như anh ta đã nghĩ thông suốt nên cuối cùng khi đối mặt với Lục Phù Diệp đã không còn thái độ run rẩy đó nữa.


“Cảm ơn bà chủ.

” Anh ta lại cảm ơn lần nữa, lần này thậm chí còn thay đổi cả chức danh.


Tuy nhiên, so với việc bị gọi là “tiên nhân” trước mặt người khác, một cái tên xấu hổ khiến người ta nổi da gà, Lục Phù Diệp lại thích cái tên bình thường như “bà chủ” này hơn.


Truyện được Edit bởi Táo Xanh, vui lòng không reup trên các nền tảng khác.