“A Phúc nói không sai, chúng ta có thể được xem mình là một khách hàng bình thường.

” Cuối cùng, cha Lý Phúc trầm mặt đưa ra quyết định cuối cùng.


Xe bò tăng tốc, cuối cùng cũng đến trước cửa hàng.


Cả nhà sửng sốt nhìn cửa ra vào và cửa sổ bên ngoài cửa hàng, khung gỗ được làm từ loại gỗ không biết tên, nhưng thay vì dùng giấy dán cho cửa sổ thì toàn bộ lại sử dụng khối đá pha lê trong suốt và mịn màng, cửa chính ra vào cũng được làm bằng pha lê, độ cao cánh cửa khoảng 2m, người đứng bên ngoài hoàn toàn có thể nhìn thấy được bố trí phía bên trong cửa hàng.


Bên trong cửa hàng, một cô gái xinh đẹp có khí chất cao quý, dáng vẻ như nữ thần tiên, đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, một tay nhẹ nhàng đặt lên má, đôi mắt hơi nhắm nghiền, vẫn toát ra khí chất uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng.


Người nhà Lý Phúc nhất thời không dám tiến lên, tiên nữ lúc này đang ngủ trưa, sao cả nhà họ dám đi quấy rầy?

May mắn thay, Lục Phù Diệp vốn đang lười biếng tắm nắng bên trong cửa hàng cũng nhận thấy có người đang đến, khi nhìn thấy người dẫn đầu là Lý Phúc, vị khách đầu tiên vừa mới dùng món ăn và rời đi, phía sau còn có người già và trẻ nhỏ.


Cô liền biết, là anh ta quay về để đưa cả gia đình mình đến…

“Người già như vậy ăn gà rán có được không?”

Suy nghĩ này loé lên trong đầu Lục Phù Diệp, nhưng sau đó cô chợt nhớ ra đây cuối cùng cũng là một trò chơi, điều gì có thể xảy ra với các NPC trong trò chơi được kia chứ?

Tuy suy nghĩ nhưng vậy, nhưng nhìn thấy hai ông bà già tóc bạc đứng bên ngoài, người còn có vẻ run run vì lạnh, Lục Phù Diệp vẫn đứng dậy và mở cửa cho họ vào: “Mời vào…muốn ngồi đâu thì ngồi.



Lúc này suy nghĩ của cả nhà giống hệt như Lý Phúc lúc đầu… làm sao họ lại dám nhận lời “mời” từ tiên nữ được chứ?

Người nhà Lý Phúc kinh hãi, vội vàng lần lượt bước vào cửa hàng.


Cả nhà lúng túng tìm hai chiếc ghế cho bốn người ngồi cùng một chỗ, vợ Lý Phúc là Vân Nương cởi khăn trên đầu đứa con trai nhỏ đang tò mò của mình, lau bụi trên má cô con gái nhỏ rồi lại gần thì thầm vào tai mẹ chồng: “Mẹ ơi, trời lại sáng rồi!”

“Nhìn trên đỉnh đầu, đây là thần tiên trên trời đang hạ phàm sao! vì sao lại sáng như vậy?”


Lần thứ hai tới, Lý Phúc vốn không mấy căng thẳng, cũng có thời gian quan sát xung quanh, nên anh ta đã phát hiện ra một việc chấn động và không nhịn được buộc miệng nói thầm.


Toàn bộ cửa hàng không hề có đèn, nhưng có những nguồn sáng kỳ lạ như những ngôi sao trên mái nhà, chiếu sáng toàn bộ cửa hàng.


“Ngài ấy là tiên nữ, tất nhiên có phép thuật.

” Bà cụ lạnh lùng, toàn thân cũng cảm thấy thoải mái, gần như hơi buồn ngủ, đáp lại lời con dâu, rồi trừng mắt nhìn con trai: “Đó chính là Tinh tử.

” Tinh tử treo lơ lửng trên bầu trời, người bình thường như chúng ta đương nhiên có cái nhìn mờ mịt, vì phàm trần cách rất xa tiên giới.



“Chính ngươi suy nghĩ đi, người trần chúng ta cũng nhìn thấy được tinh tử trên bầu trời rất sáng.

Bây giờ tiên nữ treo chúng phía trên cửa hàng, chúng ta ở gần, chẳng phải càng cảm nhận được độ sáng hay sao?”

Lý lẽ của bà cụ rất rõ ràng, sau khi nghe những lời bà nói, cả nhà đều cảm thấy có lý.


“Khối pha lê ở đây thật trong suốt mịn màng, còn đồ mộc ở đây nữa, thật là…” ông cụ đang nhìn chằm chằm vào cửa ra vào đột nhiên nói.