Trường Ninh Cung.

Trên đầu Tố phi quấn băng gạc, trên băng gạc trắng noãn còn thấm máu.

Các thái y đang cố gắng cứu chữa, nàng rốt cuộc cũng thoát khỏi nguy hiểm, vất vả tỉnh lại.

Lúc Diệp Tư Nhàn tới, nàng đang tựa trên giường uống thuốc.

Sắc mặt hư nhược thành một trang giấy trắng, tay bưng chén thuốc gần như gầy thành cành cây.

''Sao rồi?''

Diệp Tư Nhàn ngồi bên giường, ánh mắt có chút áy náy.

''Thật xin lỗi, là ta quá chủ quan, hóa ra đám cung nữ thái giám kia không cho ăn no là không thể nào trông cậy bọn hắn hoàn thành được chuyện gì''

Nàng cúi đầu xuống, cũng không biết nên giải thích thế nào.

Tố phi uống xong thuốc, đắng chát đến nhíu mày, Diệp Tư Nhàn vội vàng bưng đĩa mứt hoa quả qua.

Tố phi ngẩn người, vẫn thở dài nhận lấy.

''Không sao, không phải ta đã khỏe rồi sao?''

Ăn một miếng mứt hoa quả vào, sắc mặt Tố phi rốt cuộc dễ nhìn hơn chút.

Diệp Tư Nhàn vội nắm tay nàng: ''Những cung nữ thái giám hại tỷ ta đều đã bắt lại hết, bây giờ đang giam ở Thận hình ti, tỷ tỷ muốn xử trí thế nào?''

Tố phi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Tư Nhàn, vẻ không thể tưởng tượng nổi càng sâu, cuối cùng cười khổ.

''Muội quả nhiên không hiểu những thói đòi này trong cung''

''Trước kia khi thân thể ta khá hơn chút, cũng đi theo Hoàng hậu làm qua vài chuyện, mấy cung nữ thái giám trong cung ấy mà...''

''Chuyện thuộc bổn phận làm không xong thì muội có thể phạt, nếu muốn bí mật làm chuyện gì, nhất định phải cho đủ bạc, không thì tuyệt đối không thể hoàn thành''

Mỗi chữ mỗi câu ghi trong lòng, Diệp Tư Nhàn liên tục gật đầu: ''Vậy cho nên chuyện lần này đều trách ta, may mà tỷ về rồi, nếu không ta nhất định sẽ áy náy chết''

''Cũng không sao''

Tố phi lần nữa đắp kín chăn nằm xuống, mờ mịt nhìn màn trướng.

Nàng chính là tiếc nuối, thật vất vả mới ra ngoài được, gặp được người trong mộng, lại vì những việc vặt này mà quay lại trong cung lần nữa.

Ngay cả một câu họ cũng không nói.

Những tài sản mang ra ngoài cũng không thể lấy lại.

''Có thể là ta quá tham lam, ngay cả ông trời cũng không vừa mắt'' Tố phi cười khổ.

''Đừng nói bậy, bây giờ quan trọng nhất là tỷ phải chữa khỏi vết thương, những cái khác đều không cần suy nghĩ nhiều'' Diệp Tư Nhàn kiên nhẫn khuyên.

''Dưỡng tốt rồi thì sao?''

''Cả đời này ta còn thứ gì để trông cậy vào? Đều là chết già ở trong cung, chết sớm hay chết muộn có gì khác nhau?''

Tố phi lại mặt mũi tràn đầy đắng chát.

''Chọn phò mã cho Di An cơ bản đã chọn xong, chờ nó vừa gả ra ngoài, đời ta xem như công đức viên mãn, liền có thể chết''

Một người nếu mở miệng ngậm miệng đều là chết, nội tâm của nàng nói không chừng đã chết trăm ngàn lần.

Diệp Tư Nhàn nghe, lòng liền thắt lại.

''Tỷ còn phải ôm cháu ngoại mà, tỷ có tài hoa như vậy, tương lại tiểu ngoại tôn nói không chừng còn phải để tỷ đặt tên đó''

''Tỷ tỷ, tỷ tin tưởng ta, chuyện nhất định sẽ tốt''

Diệp Tư Nhàn không biết làm thế nào để biểu đạt quyết tâm, chỉ cầm thật chặt tay của nàng.

Hai người lại nói qua nói lại rồi mới tách ra.

...

Thời gian nhoáng một cái đã đến tháng ba, mùa xuân.

Thời tiết từng ngày ấm lên, thân thể của Tố phi cũng tốt lên từng ngày.

Trong thời gian này, Diệp Tư Nhàn âm thầm trừng trị mấy tiểu thái giám mưu hại Tố phi trước kia, thậm chí từng thứ trong bao y phục cũng được đem về.

Cung vụ trong cung cũng tự mình tiếp nhận từng thứ.

Dù bên cạnh nàng có bốn đứa bé, thời gian có hạn, nàng cũng chưa từng từ bỏ, có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.

Nhưng lúc Diệp Tư Nhàn đang quản lý cung vụ thì phát hiện, tất cả cung vụ dính đến Yêu Nguyệt Cung đều có thể cấp tốc giải quyết.

Cho dù là cấp phần lệ vải vóc may y phục, hay là cung nữ thái giám gan to bằng trời, lừa gạt chủ tử.

Yêu Nguyệt Cung đều có thể nhanh chóng lấy được công đạo.

Qua nghe ngóng, Diệp Tư Nhàn mới phát hiện Vương thuận nghi của Yêu Nguyệt Cung là bậc thầy quản lý nhà cửa.

Trước kia nàng luôn xa cách phi tần trong cung, cảm thấy đối phương đều là muốn đoạt phu quân với nàng, hoặc là một bụng ý xấu luôn muốn hãm hại nàng.

Nhưng trải qua tiếp xúc mới biết, hóa ra đám người cùng vào cung lúc trước, người ta đã sớm sống tháng ngày nhàn nhã.

Tỉ như Vương thuận nghi, từ trong nhà không có mẫu thân, phải giúp tổ mẫu quản lý nhà, học được một thân bản lĩnh mà không có chỗ phát huy.

Tỉ như Lý thuận nghi, mặc dù tính tình nhát gan, nhưng không hiểu sao rất thích nuôi chó mèo, trong cung thất của nàng đã có hai con mèo và một con chó Bắc Kinh.

Tỉ như Triệu thuận nghi, bình thường ngốc nghếch, nhưng có kỹ thuật thêu không tệ, bình thường thích làm chút túi thơm tinh xảo đem tặng mọi người.

Một tới hai đi, không ai chê các nàng.

Mặt khác, mấy vị Quý nhân của Tây Hà Cung, cuộc sống mỗi người đều phong phú, nhất là sau khi Hứa phi ra đi.

Không có phân vị cao, cuộc sống của các nàng không biết tốt hơn bao nhiêu.

''Vậy thì xem giữa bọn họ có người nào được việc không, những việc nhỏ vụn vặt này ta thực sự không chú ý đến được''

Diệp Tư Nhàn suy nghĩ, thờ ơ lạnh nhạt hơn một tháng.

Mãi cho đến cuối tháng tư gần tháng năm mới lục tục xuất ra quyền lực trong tay.

Nhìn từng người các nàng quỳ trên đất, cảm động đến rơi nước mắt nói mình nhất định sẽ đảm đương thật tốt, Diệp Tư Nhàn hết sức vui mừng!

Tháng năm tiết Đoan Ngọ, bởi vì tang kỳ của Tiên Hoàng hậu, trong cung không nên náo nhiệt, Diệp Tư Nhàn cũng chỉ cho các cung chút bánh chưng và cháo các loại.

Ngay cả yến hội cũng không bày, để các cung tự mình trải qua.

Buổi chiều, Diệp Tư Nhàn khó khăn dỗ bọn nhỏ ngủ, đều xua đi xuống, mình ngồi bên cửa sổ ngẩn người.

''Nương nương, lúc này trong cung quá quạnh quẽ, hôm nay dù sao cũng là ăn tết mà'' Xảo Yến cầm trong tay mấy sợ dây thừng nhiều màu sắc được đan lại.

''Đây là nô tỳ tự mình làm, dân gian nói là để giữ bình an, chờ lát nữa cho các chủ tử mỗi người một cái'' nàng cười nói.

Đang lúc nói chuyện, Linh Chi cầm theo mấy nhánh lớn lá ngải cứu đi vào cửa.

''Nương nương, chúng ta cũng phủ lên đi, đây là Nội vụ phủ hái ở ngoài cung, những nơi khác trong cung không có thứ hiếm lạ này đâu''

Diệp Tư Nhàn nhìn tới nhìn lui, quay đầu cười hỏi Viên Nguyệt.

''Nhìn đi, ngươi với ta đều già cả rồi, chỉ biết là không thể náo nhiệt, cũng không nghĩ tới trong cung còn có những thứ này''

''Đúng vậy, nô tỳ đã sớm già vậy rồi, vẫn là giao cho Linh Chi các nàng, nô tỳ che chở cho chủ tử''

Nàng cười sáng sủa, trêu chọc xong quay người ra ngoài đi làm gì đó, không chút để bụng.

Nhưng Diệp Tư Nhàn nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng suy tư một hồi.

''Người tốt như vậy, ở lại trong cung thực sự đáng tiếc, ra ngoài làm tiểu thiếp càng đáng tiếc....vẫn là nên tìm người vừa ý làm chính thê đi, ta thu xếp cho nàng ấy''

Diệp Tư Nhàn cảm thấy mình có một loại bệnh.

Đại công chúa cần tuyển Phò mã, nàng chỉ tốn mấy ngày là đã bát quái ra được chuyện nhà người ta.

Ví dụ như dáng dấp tiêu sái suất khí, ví dụ như đích thứ tử của An quốc công, ví dụ như tương lai hai phu thê, nhất định phải dọn đến phủ Công chúa ở.

''Dây cung Đại công chúa này xem như buông xuống, nhưng Viên Nguyệt mới là người ta phát sầu''

''Thị vệ...''

Diệp Tư Nhàn nghĩ đến đoàn thể đặc thù này đầu tiên, đồng thời có chút nghiện làm bà mai.