Hoàng hậu sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn quỳ xuống.

''Thần thiếp đã hiểu, chắc chắn sẽ cố gắng chủ trì giao thừa năm nay, làm đến vô cùng náo nhiệt''

Triệu Nguyên Cấp xoay quanh Hoàng hậu mấy vòng, tự tay đỡ nàng dậy, bàn tay thô to vuốt ve mu bàn tay của Hoàng hậu.

''Bội Nghi, nàng và ta là phu thê nhiều năm, tuyệt đối....đừng khiến trẫm thất vọng''

Ra khỏi Chiêu Dương Cung, bị gió lạnh thổi, Hoàng hậu mới phát hiện áo trong của mình đã ướt đẫm.

Trở lại cung Tê Phượng nàng tắm rửa thay y phục mới bình tĩnh lại, ôm là sưởi tay ngồi trên xích đu, trầm mặc thật lâu mới chậm rãi nói.

''Ngọc Đường, dọn một bàn tiệc rượu, đêm nay bổn cung đi đưa tiễn Dư thải nữ''

Ngày mai chính là tết ông Táo, chính thức bắt đầu tạm biệt cái cũ đón cái mới.

Muốn không ảnh hưởng không khí ngày lễ, nàng ta phải chết trong đêm nay.

...

Dư Tĩnh Dao tựa như đã linh cảm được gì đó, dùng xong bữa trưa, nàng ngay cả Lan Nhược cũng không nói, chỉ đơn độc một mình đi ra ngoài.

Chết thì không sợ, chỉ không cam tâm, nàng phải kéo theo một cái đệm lưng.

Người đó chính là...đương triều Trần Thái hậu.

Ninh Thọ Cung sớm đã không còn náo nhiệt như năm đó, trở nên hoang vu thê thảm.

Đẩy ra cửa lớn bị đóng chặt, mái hiên đầy tơ nhện, xà nhà điêu khắc loang lổ, lá khô trên đất lại dày thêm một lớp.

Một cụ bà mặc Phật y đang cầm cây chổi, khó khăn quét tuyết động và lá rụng vào một chỗ.

Nhìn ra được động tác của bà đã rất thành thạo, chỉ là cực kỳ vất vả, ngay cả búi tóc trên đầu cũng bị gió thổi loạn.

''Thần thiếp tham kiến Thái hậu nương nương''

Dư Tĩnh Dao tiến lên thi lễ, nói cười nhàn nhạt.

Dù là Cửu phẩm Thải nữ, chưng diện cũng sáng sủa hơn so với Phật y nhiều, huống chi vẫn là cố hết sức đắp lên châu quang bảo thạch, đến diễu võ giương oai.

''Ngươi là...''

Trần Thái hậu giật mình ngẩng đầu, chỉ cảm thấy người trước mắt quen thuộc, nhưng không nhớ cụ thể là ai.

''Thái hậu nương nương đúng là người hay quên, ta chính là Dư Tĩnh Dao bị bà chia rẽ ngay trước mắt đây!''

''Năm đó ta và Hoàng thượng thanh mai trúc mã tâm đầu ý hợp, người lại chỉ muốn lấy Trần gia, cứ thế mà đưa ta đến Tây Nam xa tận chân trời, vậy mà người mau quên rồi sao?''

Dư tĩnh Dao vừa nói vừa từng bước tiến tới, trên mặt như cười, trong mắt lại bốc lên sự lạnh lẽo cay độc.

''Người nhất định là không ngờ ta có thể trở về đúng không, đáng tiếc ta chính là trở về rồi, có kinh hỉ không?''

Dư Tĩnh Dao cười xán lạn, ép thẳng đến trước mặt Thái hậu, con dao sáng loáng kề lên cổ Thái hậu.

Sâu kiến còn ham sống, huống chi là Thái hậu đang sống sờ sờ, trong lòng bà còn băn khoăn nhi tử, nghĩ có một ngày gặp lại con ruột một lần.

Bà lùi về sau theo bản năng.

''Sợ sao? Đáng tiếc, sợ cũng vô ích, ta phải chết, thiếu một cái đệm lưng, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là muốn mời Thái hậu nương nương đi theo cùng ta lên đường''

Nụ cười của Dư Tĩnh Dao càng xán lạn hơn, con dao trong tay đồng thời dùng sức, trên cổ Thái hậu nhanh chóng chảy máu.

''Không!''

''Ngươi không thể! Ai gia là Thái hậu của Đại Cảnh triều, Hoàng đế còn không làm khó ai gia, ban ngày ban mặt ngươi dám cả gan gϊếŧ người?''

Thái hậu liều mạng đẩy con dao ra, muốn thoát khỏi sự công kích của Dư Tĩnh Dao.

Nhưng dù sao một người già yếu, một người đang tuổi xuân, Thái hậu không thể trốn được.

Giãy dụa một trận, con dao hiện ra hàn quang vững vàng cắm vào tim Thái hậu.

Bà không tin nổi nhìn con dao trước ngực, lại gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Dư Tĩnh Dao, trong ánh mắt có hối hận, nhưng không có hổ thẹn.

Hối hận tại sao lúc trước không trực tiếp gϊếŧ cô ta, hận lúc trước mình quá mềm lòng.

Dư Tĩnh Dao nghiến răng nghiến lợi rút dao ra, lại hung ác đâm vào, trong mắt đều là điên dại.

''Hahaha...ta báo được thù rồi, ta rốt cuộc cũng báo được thù''

''Cả đời này của ta đều bị ngươi hủy, ngươi chết trong tay ta cũng coi như lẽ chính đáng, hahaha...''

''Hoàng thượng, cũng bởi vì nữ nhân kia, người không còn cần Tĩnh Dao nữa rồi? Nữ nhân kia là hồ ly tinh hóa thành có phải không, người vẫn là thích Tĩnh Dao có đúng không?''

Dư Tĩnh Dao điên cuồng cười to, cười đến ngã trên đất, giơ con dao dính máu ngước lên trời xanh.

''Người yên tâm, Tĩnh Dao lên trời làm thần tiên, bắt cô ta''

''Đợi kiếp sau, người nhất định phải cưới Tĩnh Dao có được không, Tĩnh Dao không muốn gả cho nam nhân khác, mãi mãi cũng không muốn!''

Con dao đâm xuống, đâm thẳng vào tim.

Trái tim trẻ tuổi hoạt bát kia bị đâm xuyên, nhanh chóng mất đi sức lực ngừng đập.

Nàng tới lúc chết cũng đều nhìn chằm chằm ông trời, tựa như mắng ông trời bất công, lại tựa như muốn mau mau về trời.

Hai mươi tháng chạp, Thái hậu qua đời, Dư thải nữ cũng đã chết.

Hoàng hậu phát hiện đầu tiên, nàng lập tức bắt lấy Lan Nhược, bí mật bẩm báo tin tức đến Chiêu Dương Cung.

Triệu Nguyên Cấp nghe được tin, đôi mày kiếm gắt gao nhíu chặt lại.

''Nàng ta...gϊếŧ Thái hậu?''

''Thần thiếp tận mắt nhìn thấy, người yên tâm, việc này chỉ có một mình thần thiếp biết''

Hoàng hậu trắng bệch mặt, đôi môi không ngừng run rẩy, nàng vĩnh viễn cũng không quên được thảm trạng hai thi thể đẫm máu nằm dưới đất.

Sắc mặt của Triệu Nguyên Cấp cũng khó coi.

Kể từ khi biết thân thế của Nguyên Triệt, trơ mắt nhìn y không chịu nổi đả kích, từ bỏ thân phận hoàng thất, đi xa tứ phương cũng không muốn về nữa.

Hắn liền hận Thái hậu độc ác, lão yêu bà phản bội Tiên Đế sinh ra nghiệt chủng.

''Mấy năm này trẫm không bạc đãi bà ấy, nhưng lại không cho bà ấy có cung nữ thái giám, tất cả việc vặt của Ninh Thọ cung đều một mình bà ấy lo liệu, cũng coi như hành hạ đủ rồi''

Triệu Nguyên Cấp nhíu mày, dứt khoát cung tay lên.

''Vậy trước tiên cứ giấu đi, tất cả chờ sang năm mới tính, năm nay dân chúng gặp không ít thiên tai, nên cố gắng tết nhất xua hết xúi quẩy''

''Dạ'' Hoàng hậu cúi đầu, nàng đương nhiên sẽ không khuyên Hoàng đế, càng không thể biện hộ giúp.

Thái hậu kỳ thật cũng không để mình ở trong lòng không phải sao?

...

Cái khác thì Hoàng hậu không được, nhưng lo liệu cung vụ vẫn còn có chút bản lĩnh.

Nàng muốn truyền tin tức là liền truyền ra, muốn giấu diếm tin tức thì một giọt nước cũng không lọt.

Ví dụ như, ai ai cũng biết Dư thải nữ qua đời, nhưng Thái hậu qua đời lại không một ai biết.

Triệu Nguyên Cấp rất hài lòng với nàng ở điểm này.

Đêm trừ tịch tạm biệt năm cũ đón năm mới nhanh chóng tới, khắp nơi trong cung đều giăng đèn kết hoa, ngay cả từng cây từng cây trụi lủi cũng đều khoác lên vải hồng, tràn đầy cảm giác năm mới.

Đêm trừ tịch yến bày ở An Khang điện.

Ca múa mừng cảnh thái bình, món ngon mỹ thực, mọi người nâng chén cạn ly, bọn họ cười vui vẻ, nhậu nhẹt, xem ca múa thưởng pháo hoa.

Trên mặt mỗi người đều tràn đầy hy vọng và chờ đợi, một hoàng triều phồn hoa thịnh thế.

Dù tin tức Dư thải nữ qua đời đã sớm truyền khắp lục cung, nhưng ai lại nhíu mày dù chỉ một chút chứ?

''Hoàng thượng, tiểu Công chúa Cảnh Nghiên có cùng ngày sinh nhật với Hoàng thượng, sau này trong cung là làm vạn thọ tiết cho Hoàng thượng? Hai là làm sinh nhật cho tiểu Công chúa?''

Có phi tần to gan tiến lên đặt câu hỏi.

Triệu Nguyên Cấp nhìn vào vị trí của Nhàn Nhàn trống trơn một chút, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn.

''Tất nhiên là làm cho Nghiên nhi, trẫm tuổi còn trẻ, tổ chức vạn thọ tiết gì chứ?''

Đại Cảnh triều có thông lệ tiết kiệm, chỉ có người có tuổi mới mừng thọ, tuổi còn trẻ thì không nên chúc mừng.

Bản thân Triệu Nguyên Cấp không thích xa hoa lãng phí, một cách hiển nhiên.

Nhưng lời này lọt vào trong tai người khác, chính là Hoàng thượng lại có thêm một viên ngọc quý trên tay, vì nữ nhi, ngay cả vạn thọ tiết cũng không cần.