Sau khi kỳ nghỉ Tết kết thúc, Hạ Bối nhanh chóng trở về Lạc Hà để đăng ký đi thực tập tốt nghiệp.

Vì cô từng làm người mẫu ảnh nên việc chọn nơi thực tập đối với cô mà nói cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Bắt đầu chuỗi ngày thực tập, thời gian mà cô dành cho anh cũng ngày càng hạn hẹp dần.
Hạ Bối ngồi trong phòng làm việc, cố gắng chỉnh sửa nốt phần nội dung quảng bá sản phẩm.

Thỉnh thoảng có liếc mắt nhìn sang điện thoại, trong lòng có chút mong chờ tin nhắn của đối phương.

Bây giờ anh ấy đang làm gì nhỉ?
“Hạ Bối, tan làm rồi em có muốn đi quẩy với tụi chị không?”
Hạ Bối nhìn mấy chị đồng nghiệp, khẽ lắc đầu cười: “Em định sửa nốt nội dung này rồi về.

Mấy chị đi chơi vui vẻ ha?”
“Vậy hẹn em dịp khác nhé?”
“Vâng!”
Hạ Bối tạm biệt các chị, cô cũng nhanh chóng sắp xếp đồ ra về.

Chuông điện thoại vang lên, nhìn số hiện trên màn hình, Hạ Bối vui vẻ nghe máy.
“Alo, em nghe!”
Vừa nghe thấy tiếng Hạ Bối, tâm trang của anh liền dịu lại vài phần.

Anh mỉm cười: “Em gần về chưa?”
“Em đang chuẩn bị về.

Anh gần về chưa?”
“Hôm nay anh định tăng ca.

Tối nay không…”

“Hạ Bối? Em chưa về nhà hả?”
“…” Hạ Bối quay lại nhìn người kia, giọng nói có chút bất ngờ: “Trưởng phòng? Em tưởng anh đi chơi với mọi người rồi chứ?”
Hà Nam lắc đầu nhìn cô: “Không, anh không đi với mọi người.” Anh ngừng lại: “Em rảnh không? Đi ăn với anh nha?”
“…” Hạ Bối cười gượng: “Em bận sắp xếp lại bàn việc rồi.

Anh cứ…”
Hà Nam ngắt lời: “Không sao, anh đợi được.

Em cứ làm đi.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng tắt máy, lòng Hạ Bối khẽ rén.

Anh, anh giận rồi sao?
“Trưởng phòng, em xin lỗi, em không thể đi ăn với anh được.

Bạn trai em ghen rồi!”
“…”
Hạ Bối nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, liên tục gọi điện thoại cho anh.

Tại sao anh không nghe máy? Anh thật sự giận cô rồi à?
Vừa đi xuống sảnh, trời bắt đầu đổ mưa.

Hạ Bối đành đứng chờ đợi mưa tạch, cô còn định chạy đến công ty tìm anh…
Hà Nam vội đuổi theo sau Hạ Bối, nhìn thấy cô đứng ở sảnh công ty, anh vội niềm nở chạy lại.
“Trời mưa rồi, em có mang theo dù không?”
“…” Hạ Bối cười trừ: “Dạ không ạ!”
“Em có phiền không? Anh đưa em về ha?”
Cô vội vàng từ chối: “Không cần đâu anh! Em tự đi về được.”
“Không…”
“HẠ BỐI!”

Hạ Bối giật mình, cô đưa mắt nhìn ra hướng cửa, hai mắt mở to ra.

Sao anh lại đến đây?
Khuôn mặt Mộ Triết đen kịt, anh nhanh chân đi lại chỗ Hạ Bối.

Kiềm lòng không được mà hôn cô.
“…” Hạ Bối bị hôn bất ngờ, nhất thời không thích ứng được.

Cô nhanh chóng đẩy anh ra, mặt mày bắt đầu đỏ.

Cô nhỏ giọng: “Anh làm cái gì vậy?”
“Hôn em.” Anh nhìn sang người kia, giọng nói mười phần lạnh lẽo: “Bạn gái tôi không thích kiểu người như anh đâu.

Đừng mặt dày gạ gẫm nữa!”
“…” Hà Nam nhìn xung quanh, dù không có nhiều người nhưng cũng không ít lời bàn tán.

Anh nhìn bạn trai Hạ Bối, giọng nói chút thương mại: “Hạ Bối là nhân viên thực tập.

Tôi cũng chỉ muốn chiếu cố em ấy.

Ngoài ra không có ý gì cả.”
Mộ Triết không nói gì, hung hăng kéo cô rời khỏi công ty.

Lái xe đưa cô về nhà.
Hạ Bối ngồi trong xe, nhịp tim đập mạnh liên hồi.

Chưa bao giờ cô thấy anh tức giận như vậy.

Xưa nay đã quen với bộ dạng cà chớn của anh, nay trông thấy anh hung dữ… Thật sự rất đáng sợ!
“Mộ…”
“Em nghỉ làm ở công ty đó đi.” Anh lạnh nhạt: “Rớt tốt nghiệp cũng được.

Anh nuôi em!”
“…” Hạ Bối nhỏ giọng: “Em không thích…”
Anh nhíu mày: “Em muốn bị tên đó gạ gẫm sao?”
Cô vội vàng lắc đầu phản bác: “Không, em không hề!”
“Hạ Bối, anh già rồi, anh sợ mất vợ lắm!”