Hạ Sáng Dương tắt máy em gái, anh làm gì mà hay chạy đến nhà An Sơ Hạ chứ? Anh và cô ấy sớm đã sống cùng một nhà rồi kia mà?
An Sơ Hạ đặt dĩa trái cây lên bàn, cô nhìn anh: “Có chuyện gì sao? Hạ Bối khi nào về nhà ăn Tết?”
“Tuần sau là về.” Anh kéo tay cô về phía mình, khuôn miệng khẽ cười: “Sơ Hạ, chúng ta sống cùng nhau được bao lâu rồi nhỉ?”
“Hơn một tuần.
Mà anh hỏi chi vậy?”
Anh vén mái tóc cô, hôn nhẹ lên trán cô: “Em định khi nào về làm dâu nhà anh đây?”
“…” An Sơ Hạ buồn bã: “Em sợ, sợ ba mẹ anh sẽ không đồng ý một người dơ bẩn như em…”
“Hửm? Em có bẩn sao?” Anh đưa mũi ngửi cơ thể An Sơ Hạ, khuôn miệng mỉm cười: “Sao anh lại ngửi ra mùi thơm từ người em vậy? Mùi sữa tắm em dùng thật sự rất dễ ngửi.”
An Sơ Hạ đỏ mặt: “Anh làm gì vậy?”
“Chúng ta làm chuyện đó có được không?”
“Chuyện đó?” Cô nhíu mày: “Sao lúc đầu anh hứa sẽ không nghĩ đến chuyện này?”
Hạ Sáng Dương cười trừ: “Khi đó anh có nói câu đó sao?”
“Có, anh nói anh tuyệt đối không nghĩ đến chuyện này!”
“Anh có nói sao? Sao anh lại không nhớ nhỉ?”
“Không nhớ?” An Sơ Hạ tức giận: “Hạ Sáng Dương, chữ tín anh vứt ra ngoài chuồng gà rồi à?”
Hạ Sáng Dương cười cười rồi ừ một tiếng: “Vậy chúng ta làm ha?”
“…” An Sơ Hạ nhìn anh, không phải cô không muốn cùng anh quan hệ nhưng những chuyện xảy ra trong quá khứ cũng khiến cho cô có chút e dè.
Cô vẫn còn rất sợ cảm giác đó!
Hạ Sáng Dương nhìn ra được vẻ mặt e dè của cô, anh nhẹ nhàng hôn môi môi, mở lời an ủi: “Anh khác tên họ Lý.
Hắn cưỡng bức em còn anh thì nâng niu em.
Hắn không cho em được hạnh phúc nhưng anh thì cho được.
An Sơ Hạ, quyết định là ở em, anh không ép…”
“Em tin anh…” An Sơ Hạ mỉm cười: “Hạ Sáng Dương, em tin anh, về sau và mãi mãi, cả đời này đều tin tưởng anh!”
“…” Hạ Sáng Dương hôn lên cánh môi cô, dùng lực bế cô lên.
Anh đặt An Sơ Hạ xuống giường, nồng nhiệt chiếm lấy cánh môi cô, đôi bàn tay hư hỏng giúp cô cởi bỏ lớp quần áo trên người.
Anh rời cánh môi cô, chống tay đối diện với cô.
“Sơ Hạ, tôi vào nhé?”
“… Bao, không dùng bao à?”
Hạ Sáng Dương nhíu mày: “Dùng làm gì? Em sợ mang thai con anh à?”
“Không phải nhưng mà…”
“Sơ Hạ à, dùng hay không dùng thì cũng vậy.
Anh yêu em, anh không ngại việc em mang thai, cũng không ngại chịu trách nhiệm với em.
Em mà có thai, anh liền thưa chuyện với ba mẹ em.” Anh ngừng lại: “Sơ Hạ, nếu được thì sang năm chúng ta làm đám cưới nhé?”
An Sơ Hạ đỏ mặt, tuy đó chỉ là một thói quen ngày trước khi cô quen Lý Hạo vì khi đó hắn ta cực kỳ ghét chuyện cô mang thai.
Nhưng khi Hạ Sáng Dương nói ra lời nói này, từ tận đáy lòng cô thật sự rất hạnh phúc.
Ít ra thì sau bao nhiêu trắc trở thì cô cũng có thể có được anh…
“Sơ Hạ, em không thích cùng anh kết hôn sao?” Hạ Sáng Dương khẩn trương: “Trông anh không giống người đáng để em gửi gắm bản thân hả?”
“Không, không phải… Chỉ là em đang suy nghĩ vu vơ một vài chuyện.”
“Em suy nghĩ về chuyện gì?”
“Về chuyện làm vợ và làm mẹ của sau này.
Em sợ em không đủ giỏi để hoàn thành nó.”
“…” Trái tim anh đập mạnh, cô ấy nói vậy tức là, tức là đã đồng ý?
Khuôn miệng anh mỉm cười – một nụ cười hạnh phúc: “Sơ Hạ, em chỉ cần làm vợ và làm mẹ thôi.
Những việc còn lại cứ để anh lo.”
“Ừm, Hạ Sáng Dương, sang năm chúng ta kết hôn đi!”
–
Mộ Triết tựa lưng vào ghế, giọng nói bình thản: “Thế là năm sau đến lượt cậu kết hôn?”
Hạ Sáng Dương mỉm cười: “Ừa, chắc khoảng giữa năm sau sẽ cưới.”
“…” Mộ Triết bực dọc: “Cậu gọi tôi chỉ để khoe chuyện cậu chuẩn bị có vợ?”
“Cậu là người anh em chí cốt của tôi, tôi đương nhiên phải gọi báo cậu một tiếng rồi.”
“Tôi cũng muốn cưới!”
“…” Hạ Sáng Dương nhíu mày: “Không phải cậu nói chờ em gái tôi tốt nghiệp à? Vả lại cũng còn chưa ra mắt ba mẹ tôi nữa chứ!”
“Tôi sợ cô chú không cho phép tôi quen Hạ Bối.” Anh thở dài: “Năm đó chú Hạ bảo tôi không nên có tình cảm với Hạ Bối…”
Hạ Sáng Dương trầm ngâm hồi lâu.
Mộ Triết là con trai của người phạm tội, dù cho ba cậu ta bị án oan nhưng cũng là người phạm tội mà người đứng đầu tổ điều tra vụ án đó lại là ba của anh – Hạ Bình.
Ba Hạ tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Hạ Bối qua lại với con trai kẻ phạm tội.
“Cứ về nhà thưa chuyện với ba mẹ tôi đi.
Tôi sẽ giúp cậu nói khéo vài câu.
Tôi cũng không muốn Bối Bối buồn, vả lại giao nó cho cậu cũng khiến tôi an tâm hơn.”
“Hạ Sáng Dương, vẫn là câu nói cũ – chuyện vợ con của tôi trông cậy cả vào cậu.”
“Biết rồi.” Hạ Sáng Dương vội nói: “À, cũng cảm ơn cậu vì đã cho tôi lời khuyên hữu ích.
Không có cậu tạo động lực thì tôi còn lâu tôi mới thành công cầu hôn Sơ Hạ.”
“Thay vì nói lời cảm ơn thì cậu hãy trả ơn bằng hành động đi.
Tôi năm nay đã 30 tuổi rồi đấy!”
“…” Cái tên khó ưa này!