Sau khi Mộ Triết khoẻ lại thì thời gian gặp nhau của cả hai lại càng hạn hẹp hơn.

Anh ấy đi làm đến tận tối mới về nhà, có khi ngủ qua đêm luôn trong công ty.

Mà Hạ Bối cũng không mấy rảnh rỗi, bắt đầu học kỳ mới nên cũng khác bận bịu hơn.
Buổi tối Hạ Bối đến nhà anh dùng bữa, tiện thể đem laptop đến nhà anh làm việc.

Dạo gần đây tầng xuất cô ở nhà anh còn nhiều hơn ở nhà mình.
“Hiếm khi thấy em làm việc đó!” Mộ Triết nhìn vào màn hình máy tính rồi nhìn Hạ Bối: “Ngành em học chủ yếu là quảng bá hoạt động hả?”
“Không hẳn.

Ngoài quảng bá hoạt động còn nhiều cái khác lắm.”
“Hạ Bối giỏi thật.” Anh ngồi cạnh Hạ Bối, chăm chú nhìn cô làm việc.

Bộ dạng chú tâm của Hạ Bối cũng rất đáng để bỏ thời gian ra nhìn.

Anh khẽ cười: “Hạ Bối xinh thật.”
“…” Hạ Bối đỏ mặt, đang yên đang lành tự nhiên lại khen cô xinh? Cái người này cũng thật là…
“Sao mặt lại đỏ rồi?”
Hạ Bối giận dỗi, quay ra nhìn anh: “Do ai mà em… ưm…”
Mộ Triết hôn lên cánh môi Hạ Bối, bá đạo mút lấy cái lưỡi nhỏ của cô.

Nghiện, anh thật sự nghiện đôi môi này!

“Hạ Bối, làm sao để bớt nghiện em đây?”
“…” Hạ Bối tựa vào ngực anh, hơi thở có chút không đều: “Sao anh cứ thích hôn bất ngờ như vậy chứ?”
“Em không thích sao?”
Hạ Bối nhỏ giọng: “Em thích ạ…”
Mộ Triết bật cười: “Vậy là được rồi!”
“Tết năm nay anh có định đến Bạch Sa đón Tết không?”
Mộ Triết dùng mũi mình chạm mũi Hạ Bối, giọng nói ôn nhu: “Nhà vợ anh ở đâu, anh đón Tết ở đó.”
“Sao anh dẻo miệng quá vậy?”
“Hạ Bối tả anh khéo thật.

Hết biến thái mặt dày rồi cáo già lưu manh, bây giờ thêm dẻo miệng nữa.”
“…”
Nhìn bộ dạng nửa giận nửa ngại củ Hạ Bối thật khiến lòng anh thấy mắc cười.

Sao lại có người đáng yêu như vậy nhỉ?

Hạ Bối đi đến quán nước cùng làm bài tập nhóm với bạn.

Còn vài tháng nữa là hết năm một năm, Hạ Bối cũng đang vào kì thi giữa kì.
Ánh mắt lơ đễnh của Hạ Bối nhìn trúng cặp đôi cách quán nước không xa.

Hạ Bối nhíu này, đó không phải là chị An Sơ Hạ- người trong lòng anh trai cô sao? Người đàn ông kia sao lại thô bạo kéo tay chị ấy quá vậy?
Hạ Bối xin phép bạn học ra về.

Cô nhanh chóng đi về hướng bọn họ.

Nghe Hạ Sáng Dương nói bạn trai chị ấy là người rất tốt tính kia mà?
“Lý Hạo, tôi nói chúng ta chia tay rồi mà?” An Sơ Hạ bực bội nói lớn, cổ tay của cô sắp bị anh ta bẻ gãy rồi.
“Anh chưa đồng ý thì sao có thể gọi đó là chia tay?” Người đàn ông họ Lý tỏ ra hung hăng hơn: “Đi về nhà.

Ngoan ngoãn nghe lời đi.

Đủ mất mặt lắm rồi!”
An Sơ Hạ nhăn nhó, cố gắng dùng sức gỡ tay người kia ra: “Tôi không về!”
“Chát…” tiếng tát tai nghe rõ mồn một.

Người xung vây quanh ngày một đông nhưng lại không có ai dám đứng ra ngăn cản.
An Sơ Hạ ngã xuống đất, cô đưa ôm lấy mặt mình.

Tên đàn ông này thật không biết xấu hổ, giữa chốn đông người lại dám đánh cô.
“Anh bảo em đi về!”
“Tôi không về!” An Sơ Hạ bất lực, cô đưa ánh mắt cầu cứu đến mọi người nhưng lại không có ai dám đứng ra giúp đỡ cho cô.


Cô không muốn theo tên đàn ông này nữa, hắn ta không phải là con người!
Hạ Bối chen lấn qua đám đông, cô đau lòng khi thấy An Sơ Hạ ngồi chễm chệ dưới đất, khuôn mặt chị ấy bất lực nhìn tên đàn ông kia.
“Chị Sơ Hạ…” Hạ Bối lên tiếng gọi An Sơ Hạ, tiện thể đỡ người chị ấy đứng lên.
An Sơ Hạ nửa tin nửa không nhìn Hạ Bối: “Em là em gái Sáng Dương?”
“Mày còn nhung nhớ tới thằng đó à?” Người đàn ông kia nổi giận lao đến túm tóc An Sơ Hạ: “Con đàn bà rẻ rách, mày nằm dưới thân tao không biết bao nhiêu lần mà cũng còn tơ tưởng đến thằng đó hả?”
Hạ Bối rối trí không biết nên làm gì, cô dùng lực đạp mạnh vào hạ bộ người kia.

Tiếng hét chói tai của hắn khiến cả người Hạ Bối sợ hãi.
“Con nhỏ chết tiệt, mày… A a a…”
Hạ Bối nhìn người đàn ông ngã sõng soài dưới đất, càng bất ngờ hơn khi nhìn người thanh niên kia.
“Viên Hạo?”
Viên Hạo đi lại chỗ Hạ Bối, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Hạ Bối lắc đầu: “Mình không sao.” Cô nhìn sanh An Sơ Hạ: “Chị ổn chứ?”
“Chị không ổn chút nào.” An Sơ Hạ run sợ cầm lấy cánh tay Hạ Bối: “Hạ Bối, chị xin em, xin em giúp chị rời khỏi tên đàn ông này…”
“…” Hạ Bối đau lòng, cô nhẹ nhàng trấn an: “Được, em giúp chị rời khỏi tên đàn ông này.”
“Để mình đưa hai người đi.”
Hạ Bối lắc đầu cười: “Không cần đâu.

Cậu giúp mình đem người này giao lại bên cục cảnh sát.

Khi nào ổn mình sẽ gọi điện cậu sau ha?”
Viên Hạo gượng gạo gật đầu.

Anh vô tình gặp Hạ Bối trên đường, vốn dĩ định lại mời cô ấy đi ăn nhưng không may gặp phải sự tình này.
Hạ Bối dẫn An Sơ Hạ đến nhà của mình.

Hạ Bối vào phòng lấy ra một bộ đồ cho Sơ Hạ thay, dáng người của Sơ Hạ khá giống với cô nên chắc sẽ mặc vừa.
Hạ Bối ngồi đợi An Sơ Hạ thay đồ.


Cô nhấn số điện thoại của Hạ Sáng Dương, phân vân không biết có nên gọi điện nói cho anh ấy biết không.
An Sơ Hạ đi ra, nhìn thấy Hạ Bối liền cười trừ: “Chuyện hôm nay làm em chê cười rồi.”
“Chuyện này có gì đáng để cười chứ.” Hạ Bối lắc đầu.
An Sơ Hạ ngồi cạnh Hạ Bối, thật nghĩ không ra lại gặp em ấy vào tình cảnh này.
“Lâu quá không gặp, Hạ Bối lớn quá nhỉ? Trông xinh đẹp hẳn ra.”
“Người đó thường xuyên đánh chị sao?”
“…” An Sơ Hạ cúi đầu, cố gắng kìm nén lại những giọt nước mắt: “Anh ta rất đáng sợ, chị thật sự không thể ngờ được.”
Hạ Bối nhẹ nhàng cầm lấy đôi bàn tay đang run của An Sơ Hạ, nhỏ nhẹ hỏi: “Chị có thể kể em nghe chuyện này được không?”
An Sơ Hạ trầm ngâm hồi lâu liền nặng nề gật đầu.
“Hắn ta là đối tượng mà mẹ chị ép chị phải đi xem mắt.

Chị cứ nghĩ hắn ta tính tình tốt bụng nhưng lại không ngờ được con người thật sự của hắn lại đê tiện vô cùng.

Hắn hạ thuốc cưỡng bức chị, ép buộc chị quen hắn, quen được vài tháng thì hắn ta dở thói vũ phu, đánh đập chị.

Nhiều lần chị nói lời chia tay nhưng lại bị hắn ta từ chối.

Chị trốn đến Lạc Hà, tưởng sẽ yên ổn sống qua ngày nhưng không ngờ được hắn ta lại tìm đến quấy phá…” An Sơ Hạ cuối cùng cũng không thể chịu đựng được, cô ôm lấy Hạ Bối, lớn tiếng khóc: “Chị thật sự không muốn dây dưa với hắn ta nữa… Chị đã quá mệt mỏi rồi…”
Hạ Bối chầm chậm vỗ nhẹ vai An Sơ Hạ, cùng là phận nữ giới, Hạ Bối đương nhiên hiểu được nỗi lòng của chị ấy.

Tính cách của An Sơ Hạ không phải loại yếu đuối nhưng lại năm lần bảy lượt nhẫn nhịn dây dưa với người kia thì chắc hẳn là hắn ta đã giữ trong tay những thứ có thể đem ra uy hiếp chị ấy được.
“Chị Sơ Hạ, chị có cảm thấy hối hận không?” Hạ Bối ngừng lại: “Hối hận khi từ chối lời tỏ tình của anh trai em?”