Mộ Triết mở điện thoại của mình ra cho Hạ Bối xem.
Ngay cả ảnh nền điện thoại anh cũng để ảnh của Hạ Bối.
Hạ Bối có chút không ngờ được bản thân lại có ngày vui vẻ đến mức này.
Cô đưa tay che mặt, ngượng ngùng lên tiếng: “Sao lại để anh của em? Ảnh em xấu chết đi được.”
“Ở bàn làm việc trong công ty, anh cũng để ảnh của Hạ Bối.” Mộ Triết gỡ tay Hạ Bối ra, khuôn mặt đỏ bừng của cô làm anh thích thú: “Giờ anh mới để ý, Hạ Bối nhà mình dễ đỏ mặt nhỉ?”
“Do ai mà em ngượng?”
“Không ổn rồi.
Chỉ mới như này đã đỏ hết mặt mũi thì làm sao sau này anh dám làm chuyện gì được nữa đây?”
“Anh… Anh muốn làm chuyện gì ạ?”
Anh ôm Hạ Bối vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng ở tai cô: “Chuyện gì thì đợi sau này mới biết được.” Mộ Triết dụi đầu vào tóc của Hạ Bối, giọng nói có chút trêu ghẹo: “Trên người Hạ Bối có mùi rất thơm.”
Hạ Bối đỏ mặt, đẩy anh ra xa.
Vừa rồi cô đi vội, nước hoa còn chưa kịp xịt thì lấy đâu ra mùi thơm? Không lẽ anh ngửi thấy mùi hôi từ cơ thể cô à?
Giận quá hoá thẹn, Hạ Bối lên giọng trách mắng: “Không nghĩ anh lại có mặt trơ trẽn như vậy đấy.”
“Hửm? Anh trơ trẽn?” Mộ Triết nhướng mày, kéo Hạ Bối vào lòng: “Hai từ trơ trẽn này cũng quá nhẹ để miêu tả anh rồi.” Mộ Triết đặt môi mình lên môi Hạ Bối, mạnh mẽ mấy lấy mút để cánh môi cô.
Mùi vị nơi đầu lưỡi của Hạ Bối rất ngọt, ngọt đến nổi phát nghiện.
Hạ Bối nhất thời không thích ứng được, cô cảm nhận rõ ràng lưỡi của anh đang điên cuồng trong khoang miệng cô.
Anh thì cuồng nhiệt, Hạ Bối lại rụt rè.
Hai người cứ vậy mà triền miên hồi lâu.
Mãi cho đến khi Hạ Bối không còn chút sức lực, anh mới chịu buông tha.
Mộ Triết nhìn bộ dạng yểu xìu của Hạ Bối liền bật cười, cô hệt như một con mèo nhỏ không ngừng quyến rũ anh.
“Không nghĩ trình độ hôn của em lại kém cỏi như vậy.”
Hạ Bối nhanh lấy lại hô hấp, nhìn anh có chút uất ức: “Người ta đã từng yêu ai đâu mà biết hôn là gì.”
Anh nhướng mi: “Bộ anh từng yêu sao?”
“Anh từng rồi.” Hạ Bối hờn dỗi.
Mộ Triết bất lực nhìn Hạ Bối, không nghĩ ra được cô nhóc này vẫn còn chấp niệm với lời nói dối khi đó của anh.
Mộ Triết vòng tay ôm lấy bụng Hạ Bối, giọng nói bỡn cợt: “Không ngờ được cái eo nhỏ này lại chứa một bụng thù dai.”
Hạ Bối bĩu mỗi: “Em nào có thù dai.”
“Một lúc nào đó sẽ giải thích cho em sau.” Anh kéo Hạ Bối ngồi xuống ghế, khuôn mặt vẫn không lột bỏ bộ dạng trêu chọc: “Nụ hôn đầu của anh bị Hạ Bối cướp mất.
Em phải chịu trách nhiệm chứ?”
Hạ Bối nhíu mày: “Em cướp nụ hôn đầu của anh khi nào?”
“Bé con thật mau quên.” Anh dùng tay nhéo nhẹ mũi Hạ Bối: “Năm đó ai kia nhân lúc anh ngủ liền giở trò với anh vậy? Không chỉ sờ mắt mũi anh còn thản nhiên mân mê môi của anh.
Còn bày đặt dùng tay che mắt anh rồi cướp lấy nụ hôn đầu của anh…”
Hạ Bối nhanh tay bịt miệng Mộ Triết lại, mặt mày cô đỏ tới mang tai.
“Chuyện, chuyện đó… Anh biết hết rồi sao?”
“Tiện nghi của anh bị em chiếm hết rồi.
Mắc đền em đấy!” Mộ Triết cầm lấy tay Hạ Bối, nhẹ dàng liếm vào lòng bàn tay cô.
“Anh… Anh làm cái gì vậy?” Hạ Bối giật mình nhìn anh.
Anh, anh liếm tay cô làm gì vậy?
Mộ Triết ngừng lại: “Hạ Bối chê anh bẩn sao?”
Mộ Triết tiếp tục mút lấy ngón tay Hạ Bối.
Bàn tay thon dài lại vô cùng mềm mại.
Trong lòng anh liền nóng bức như lửa, cảm nhận rõ ràng “nơi đó” đang căng trướng.
Chết tiệt, anh bị biến thái quá sao?
Hạ Bối rút tay mình lại, khuôn mặt nhăn nhó: “Bộ anh là chó sao? Liếm gì ghê vậy?”
“… Em chê anh sao?”
“…” Hạ Bối bấn loạn, sao anh lại trưng bộ mặt hệt như “cún con bị chủ mắng” ra để nhìn cô chứ?
“Em không chê, chỉ là có chút không thích ứng được.”
Mộ Triết mỉm cười: “Không thích ứng được cũng buộc phải thích ứng.”
“…”
Mộ Triết đành buông tha cho cô gái nhỏ, biết sao được, ai bảo da mặt Hạ Bối mỏng quá làm gì.
“Ăn gì chưa?”
Hạ Bối lắc đầu.
“Anh nấu em ăn ha?”
Hạ Bối gật đầu.
Mộ Triết xoa nhẹ đầu Hạ Bối rồi ngồi dậy đi vào trong bếp.
Không khí ấm cúng này mới chính là thứ anh muốn trong suốt mấy năm nay.
Quả nhiên, có Hạ Bối, cuộc sống của anh liền trở nên ấm áp hơn.
Hạ Bối cùng anh dùng bữa.
Khuôn miệng cô khẽ cười, ai mà ngờ được lại có ngày Hạ Bối và anh tiến triển như thế này.
“Công việc là mẫu ảnh của em ổn chứ?”
“Rất tốt ạ.”
“Giỏi vậy sao? Hạ Bối chăm chỉ kiếm tiền để nuôi anh hả?”
Hạ Bối đỏ mặt, lời anh nói không phải không đúng.
Hạ Bối cũng vì món nợ của anh khi đó nên mới dấn thân vào làm mẫu ảnh.
“Lần đó anh nói anh nợ rất nhiều tiền nên… Nên em mới chăm chỉ kiếm tiền giúp anh trả nợ.”
“…” Anh không nghĩ cô nhóc này lại giữ chữ tín đến vậy.
Anh chống cắm nhìn Hạ Bối, giọng nói dịu dàng đến lạ thường: “Anh không có nợ tiền.
Anh nợ Hạ Bối mấy năm đơn phương.”