Hạ Bối kiềm chế lại nước mắt, có phải là cô quá dễ dãi không? Sao mỗi lần anh ấy xin lỗi, cô đều vội vàng tha thứ vậy?
“Ai thèm lời xin lỗi của anh.” Hạ Bối bĩu môi.
“Còn đau không? Bả vai em ấy.”
“Đau, rất đau.” Hạ Bối nói thêm: “Thật sự thì lúc đó em đã rất hoảng sợ.

Cả người đều cứng đờ không biết phải nên làm thế nào…”
“Anh xin lỗi.

Để em phải chịu thiệt rồi.”
“Anh là đồ đáng ghét.

Em không muốn nói chuyện với anh nữa.”
“… Ừm, vậy em ngủ đi.

Ngủ ngon ha!”
“…” Hạ Bối bực dọc.

Rõ ràng cô chính là người giận, đáng lẽ phải để cho cô tắt máy trước mới phải chứ?
Khóe miệng Hạ Bối khẽ cười, dù vậy nhưng lòng cô đã có thể nhẹ nhõm hơn.

Ít ra thì anh ấy cũng không hiểu lầm cô vụ thất tình nữa.

Hôm nay là giao thừa, Hạ Bối cùng gia đình đi mua đồ về trang trí thêm cho nhà cửa.

Vài ngày trước Hạ Bối có nhận được một bưu phẩm gửi từ Đông Bắc đến, bên trong là một chiếc lắc tay rất đẹp.

Hạ Bối nhìn vào cổ tay mình khẽ cười, đây là món quà đầu tiên mà cô nhận được từ anh.
Buổi tối, sau khi cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, cả nhà Hạ Bối cùng nhau ngồi xem chương trình cuối năm.

Hạ Bối đưa mắt nhìn lên đồng hồ, đã hơn 10 giờ rồi sao anh ấy còn chưa gọi điện thoại cho cô?
“Mẹ ơi con buồn ngủ.

Con lên phòng ngủ trước ha?”
“Ừm, con gái yêu ngủ ngon ha!”

Hạ Bối trở vào phòng, chán nản nằm ra giường.

Cô liên tục nhìn vào màn hình điện thoại.

Anh ấy liệu còn nhớ hay đã quên?
Chuông điện thoại kêu lên, cô vui mừng bắt máy: “Anh…”
“Cậu đã ngủ chưa?”
“…” Hạ Bối nhìn vào màn hình điện thoại, khuôn mặt thất vọng hiện ra rõ ràng: “Có chuyện gì không?”
Viên Hạo mỉm cười: “Từ phòng cậu nhìn xuống.”
Hạ Bối ngồi dậy, đi tới mở cửa sổ.

Bên dưới có Viên Hạo đang vẫy tay chào cô, còn có thêm vài người.

Có thêm cả Lạc Anh?
“Sao Lạc Anh lại đi cùng đám bạn của cậu vậy?”
“À, cậu ấy là em họ của bạn mình nên rủ đi xem pháo hoa cùng.”
“Ừm.

Đến đây làm gì?”
“Muốn ngắm cậu một tí.”
Đôi lông mày của Hạ Bối nhíu lại.

Cậu ta lại bị hâm sao?
“Buồn ngủ rồi.

Ngủ đây!” Hạ Bối tắt máy, tiện tay đóng luôn cửa sổ.

Cậu ta cứ như vậy thật làm cho Hạ Bối cảm thấy khó chịu.
Hạ Bối buồn bực ném điện thoại lên giường.

Mộ Triết, anh là tên lừa bịp!
Chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, lúc này, Hạ Bối đã cảnh giác hơn, nhìn vào màn hình điện thoại để chắc chắn người gọi đến là ai.
“Em tưởng anh thất hứa?” Giọng nói cô có chút bực dọc.
“Anh bận chút việc vặt.


Xin lỗi!”
“Hứ… Không thèm đôi co với anh.”
Mộ Triết khẽ cười: “Dạo này Hạ Bối nhà mình dễ cáu gắt nhỉ?”
“Do ai mà em cáu gắt hả?” Hạ Bối nhỏ giọng: “Cơ mà em dễ cáu đến vậy sao?”
“Không có.

À, đã nhận quà của anh chưa?”
“Nhận rồi ạ.

Cơ mà sao lại tặng quà cho em?”
“Mua cho em gái cũng cần có lý do chính đáng ư? Thích không?”
“… Thích ạ!”
“Tự nhiên anh nhớ Hạ Bối quá.”
“…” Ý gì đây? Sao anh lúc nào cũng chơi chiêu vừa đấm vừa xoa vậy? Làm cô đau lòng rồi lại làm cô mềm lòng.
“Em buồn ngủ sao?”
“Không ạ…”
“Ừm.

Gần sang năm mới rồi.

Em có nguyện vọng gì muốn đạt được trong năm mới không?”
Hạ Bối cười nhạt: “Có một điều em luôn mong muốn nhưng có lẽ nó vĩnh viễn sẽ không tồn tại.”
“Khó khăn đến vậy sao?”
“Vâng, khó khăn đến đau lòng.” Trái tim Hạ Bối chợt nhói, anh ấy chính là một thứ gì đó rất xa xỉ, cho dù cô có cố gắng đến mấy cũng chỉ có thể dừng lại ở hai từ “em gái”.
Mộ Triết im lặng, nghe giọng Hạ Bối buồn, lòng anh cũng không khấm khá lên nổi.
“Vậy là còn 2 năm nữa.”
“Dạ?”
“Anh đang đợi ngày Hạ Bối đến Đông Bắc học tập.”
“…” Trái tim Hạ Bối thổn thức.

Người ta nói lâu ngày không gặp thì tình cảm sẽ dần nhạt nhòa đi nhưng sao với Hạ Bối thì ngược lại vậy? Tình cảm với anh không chỉ không giảm mà còn ngày một tăng cao.


Sợ rằng một ngày nào đó trái tim nhỏ bé của cô sẽ nổ tung mất!
“Có chuyện gì sao?” Không thấy Hạ Bối hồi âm, anh liền lên tiếng hỏi.
“Dạ không ạ.”
“Ừm.” Mộ Triết nhìn vào đồng hồ, khuôn miệng cong lên: “Tiểu Hạ Bối, năm mới vui vẻ!”
“…”
Lời anh vừa dứt, tiếng pháo hoa phá vỡ không gian tĩnh mịch.

Hạ Bối nhìn ra khung cửa sổ, pháo hoa rực rỡ thắp sáng cả bầu trời đêm.

Khuôn miệng cô mỉm cười: “Anh Mộ Triết, năm mới vui vẻ!”

Tiết trời dần trở nên nóng bức, Hạ Bối trên tay cầm quạt điên cuồng tạo gió.

Bạch Sa nổi tiếng có mùa hạ nóng nực nhất cả nước.

Cô cảm thấy hối hận, biết thế đã đi mua một cái máy quạt chạy bằng pin để khỏi phải mỏi tay như lúc này.
Bây giờ Hạ Bối đã là học sinh cuối cấp, chỉ còn vài tháng nữa là kết thúc năm học.

Cũng chỉ còn vài tháng nữa là Hạ Bối đã có đến đến Đông Bắc để gặp anh.
“Cậu chờ có lâu không?” Lạc Anh chạy lại chỗ Hạ Bối, hơi thở có chút không thông.
Hạ Bối nhìn thấy cô bạn, trong lòng cố gắng kiềm nén cơn thịnh nộ: “Không sao.

Mình chỉ vừa đợi cậu mới có 38 phút à.”
Lạc Anh cười trừ: “Thôi nào, đừng giận nữa.

Chúng ta đi thôi!”
Cô cùng Lạc Anh ghé vào trung tâm thương mại để mua ít đồ.

Lạc Anh chuyển đến trường Hạ Bối vào đầu học kì lớp 12.

Hạ Bối thật sự không hiểu nổi cậu ấy sao lại chuyển trường muộn như vậy.
Tối hôm nay là sinh nhật Viên Hạo nên Hạ Bối cùng Lạc Anh đi mua ít quà để tặng cho cậu ta.

Nhắc đến quà tặng thì liền nghĩ ngay đến Mộ Triết, mỗi năm anh ấy đều chăm chỉ tặng quà cho Hạ Bối.

Những món quà anh tặng Hạ Bối đều cẩn thận cất vào trong hộp gỗ, duy chỉ có chiếc lắc tay là thứ mà Hạ Bối vẫn thường hay đeo.
Lạc Anh chỉ vào hai chiếc đồng hồ dưới tủ kính, nhìn Hạ Bối hỏi: “Cậu nhìn xem nên chọn loại nào?”
Hạ Bối ngắm nhìn hai chiếc đồng hồ hồi lâu, người trẻ tuổi như Viên Hạo hẳn sẽ thích những thứ năng động: “Mình thấy loại thể thao này khá hợp với cậu ta.”

“Mình cũng nghĩ vậy.” Lạc Anh vui vẻ.
Hạ Bối cùng Lạc Anh chia tiền ra thanh toán.

Ánh mắt Hạ Bối nhìn trúng chiếc đồng hồ bằng da ở phía đằng xa, Hạ Bối đi lại nhìn.

Quả đúng như cô tưởng tượng, chiếc đồng hồ này rất hợp với anh ấy.
“Chị ơi cho em hỏi.

Mẫu này bao nhiêu tiền ạ?”
Chị nhân viên niềm nở: “Mẫu này bên chị mới nhập về.

Giá niêm yết là 7 triệu 800.”
“Gói lại cho em đi ạ!” Hạ Bối không chút ngần ngại cầm thẻ ngân hàng ra thanh toán.
“Cậu bị mất trí à? Gần 8 triệu đó!” Lạc Anh kéo tay Hạ Bối lên tiếng nhắc khéo.
“Không sao.

Dù gì mình cũng có nhiều tiền mà.” Hạ Bối cười cười.

Cuối năm lớp 10, Hạ Bối được nhân viên của một hãng thời trang mời về làm người mẫu ảnh nên từ đó cô đã có thể tự chủ kinh tế, chưa kể lại còn hay được ba mẹ và Hạ Sáng Dương cho tiền tiêu vặt.
“Cậu định tặng ai vậy?”
Hạ Bối mỉm cười, khuôn mặt ửng hồng: “Một người đặc biệt.”
Lạc Anh chỉ biết lắc đầu cười trừ.

Cô biết Hạ Bối bây giờ đang làm nghề người mẫu ảnh, chưa kể gia cảnh lại khá giả nên cũng không bận tâm mấy đến giá tiền của chiếc đồng hồ này.

Nhưng cô chưa từng thấy Hạ Bối phung phí như vậy.
Lạc Anh nhìn Hạ Bối khẽ trêu chọc: “Hẳn là crush của cậu nhỉ?”
“K- Không có đâu…” Hạ Bối giật mình nhưng rồi lại bình tĩnh cười nhẹ: “Cũng không phải không đúng.

Mình thích thầm anh ấy!”
“…” Lạc Anh có chút bất ngờ.

Lần đầu tiên thấy Hạ Bối thừa nhận bản thân có tình cảm với người khác giới.

Lòng tò mò của thiếu nữa lại nổi dậy: “Người ta trông như thế nào? Có đẹp trai không?”
Hạ Bối vui vẻ: “Rất đẹp.

Hạ Sáng Dương còn có góc chết chứ anh ấy thì không.”