“Tiểu Hạ Bối, em biết yêu rồi sao?”
Bị Mộ Triết nắm thóp, Hạ Bối bắt đầu cảm thấy lúng túng.

Hạ Bối thích thầm anh thì đương nhiên là cô biết yêu rồi.
Hạ Sáng Dương nhìn cái vẻ mặt ngầm thừa nhận của Hạ Bối liền tức giận: “Bối Bối, mày biết yêu thật à? Có biết mày đang bao nhiêu tuổi rồi không?”
Hạ Bối cuối đầu, giọng nói lí nhí: “Không phải con gái đến tuổi dậy thì cũng đều cảm nắng ai đó à?”
“Còn trả treo?”
“…”
Hạ Sáng Dương thở dài: “Thích ai?”
“…” Hạ Bối lén đưa mắt nhìn Mộ Triết, phát hiện ra anh ấy cũng đang nhìn mình qua cửa kính.

Cô giật mình thu hồi lại tầm mắt, đôi bàn tay bấu chặt vào cặp sách.

Nếu giờ mà cho Hạ Sáng Dương biết rằng cô thích Mộ Triết thì tên anh trai này sẽ nổi giận đùng đùng và đánh anh ấy mất.
“Em thích một người.

Nhưng em không kể cho anh nghe đâu.”
“… Bao nhiêu tuổi?”
“Có… Có chút lớn…”
Hạ Sáng Dương thở dài, em gái lớn rồi cũng không cấm cản gì được: “Anh không cấm mày thích người ta nhưng mày đang tuổi ăn học cũng không nên yêu đương quá mức mà dẫn đến sa sút thành tích.

Nếu điểm mày thấp hơn mọi lần thì anh sẽ méc ba mẹ đấy!”
“Em biết rồi!” Hạ Bối gật đầu.
Về đến nhà, Hạ Bối đi thẳng lên phòng riêng.

Suốt đường đi anh ấy không thèm nói chuyện với cô, khuôn mặt cũng không ấm áp như mọi lần.


Vẻ mặt trầm tĩnh, vừa lạnh lùng vừa khó gần, làm cho Hạ Bối rất sợ.

Bản thân cô đã làm gì để anh ấy giận rồi sao?
Bữa cơm tối, cả nhà bốn người cùng ngồi ăn với nhau.

Hạ Bối ngồi cạnh Mộ Triết như mọi lần nhưng sao lần này cô lại cảm thấy có gì đó rất khác lạ.

Anh ấy không gắp đồ ăn cho cô như mọi lần, cũng không vui vẻ cùng cô nói chuyện phiếm.
“Bối Bối hôm nay đi test IELTS tốt không con?”
“Cũng ổn ạ.” Hạ Bối trả lời mẹ.
“Sắp nghỉ hè rồi.

Con muốn đi đâu du lịch cho khuây khỏa không?”
Hạ Bối lắc đầu: “Dạ không cần đâu.

Ở nhà tránh nóng cũng tốt.” Thật ra Hạ Bối muốn đi biển chơi nhưng Mộ Triết thì tầm tháng 9 đã không còn ở nhà cô nữa.

Cô muốn dành thời gian ở bên anh hơn.
Mẹ Hạ gật đầu nhìn sang Hạ Sáng Dương: “Bốn năm học mà không lấy nổi bạn gái à?”
“…” Hạ Sáng Dương đen mặt: “Mắc gì mẹ lại hỏi chủ đề này?”
“Không phải mẹ hối thúc con có người yêu nhưng trải qua 22 năm mà không lấy nổi một cô bạn gái thì cũng hơi kì.

Con cũng đâu phải loại người không có nhan sắc đâu.”
“…”
Mộ Triết cười cười: “Hồi học năm 2, Sáng Dương cũng có quen một cô bạn cùng khóa.

Nhưng tầm 2 tháng thì chia tay.”
“Mượn cậu nhắc à?” Hạ Sáng Dương bực bội.
Mẹ Hạ vui vẻ: “Vậy sao?” Bà nhìn Mộ Triết: “Còn cháu đã có người yêu chưa? Nghe bảo cháu hơn Sáng Dương 3 tuổi, chắc là có rồi ha? Đẹp trai như thế này sao lại không có bạn gái được.”
Hạ Bối nghe đến đây, trái tim liền đập mạnh, cô quay đầu nhìn Mộ Triết, hồi hộp đợi chờ câu trả lời từ anh.
“Sự nghiệp chưa ổn định, cháu sẽ không yêu đương.”
“Đúng, đúng, con trai biết nghĩ như cháu bây giờ rất ít.

Bạn gái sau này của cháu hẳn là rất hạnh phúc.”
Hạ Sáng Dương nhìn mẹ mình: “Trông con không giống kiểu người đáng tin cậy à?”
Mẹ Hạ không nói gì, chỉ cười cho qua chuyện.
Bữa cơm kết thúc, ai cũng đều trở phòng của mình.

Hạ Bối ngồi vào bàn học, trong đầu nhớ về câu nói của anh, anh ấy nói sự nghiệp chưa ổn định thì sẽ không nghĩ đến chuyện yêu đương? Dù có hơi xấu tính nhưng Hạ Bối lúc này lại muốn sự nghiệp của Mộ Triết gặp nhiều trắc trở và biến cố.
“Hạ Bối, mày thật xấu tính…”
Mộ Triết nằm trên giường, đưa tay kê lên đầu.

Anh nhớ lại khuôn mặt ửng đỏ của Hạ Bối khi ấy, bé con đó thật sự biết yêu rồi sao? Trong lòng anh đột nhiên có chút phức tạp, có chút mất mác có chút không cam lòng.

Mộ Triết ngồi dậy, cầm gói thuốc lá rời khỏi phòng mình.


Anh tựa người vào lan can ban công, châm thuốc hút.
“Anh… Anh vẫn chưa ngủ sao?” Hạ Bối nhìn anh hỏi.
“…” Mộ Triết lười biếng nhìn Hạ Bối: “Em cũng chưa ngủ à?”
“Vâng…” Hạ Bối đi lại ngồi xuống ghế sô pha cạnh ban công.

Vì nghe tiếng mở cửa, Hạ Bối là anh nên mới ra ngoài.
“Anh lại hút thuốc hả?”
Mộ Triết nhìn cô, điềm đạm hỏi: “Em không thích sao?”
“K- Không có… Mùi thuốc lá trên người anh rất dễ ngửi.”
“Ồ…” Mộ Triết rít một hơi thuốc lá, đi lại bên cạnh Hạ Bối nhẹ nhàng thả ra.

Anh cúi đầu nhìn cô: “Như vậy vẫn dễ ngửi sao?”
Hạ Bối nhăn mặt cố gắng kiềm nén cơn ho, nếu như gây ra tiếng động lớn thì mẹ và anh trai sẽ dậy mất.
“…” Mộ Triết nhìn bộ dạng của Hạ Bối liền thở dài, anh dập tắt điếu thuốc.

“Hạ Bối, yêu đương sớm không tốt.”
“Dạ?”
Mộ Triết kiên nhẫn: “Yêu sớm không tốt.

Nó sẽ khiến em phân tâm trong việc học.

Nghe lời anh, lớn thêm chút nữa rồi hãy yêu.”
Hạ Bối im lặng, việc cô yêu sớm làm cho nhiều người bận tâm đến vậy sao?
“Vâng…”
Mi tâm Mộ Triết dãn ra, anh cười nhẹ: “Giỏi, Hạ Bối thật biết nghe lời.

Trễ rồi, đi ngủ đi.”
“Em biết rồi.

Anh ngủ ngon!”
“Ngủ ngon.”

Hạ Bối trở về phòng, trong lòng nặng trĩu tựa như có vật nặng đề lên.

Kì nghỉ hè của Hạ Bối đã bắt đầu, Hạ Bối bị mẹ ép đến ở với bà ngoại dưới quê.

Mẹ Hạ nói rằng trong nhà ai cũng bận rộn nên không yên tâm để cô ở nhà một mình.

Hạ Bối khó chịu, dù gì cô cũng không phải trẻ con nữa mà.
“Bối Bối, ăn dưa hấu nè.” Bà ngoại nhìn Hạ Bối cười: “Khó chịu chuyện mẹ dắt cháu đến đây hả?”
“Không phải đâu ạ.

Chỉ là hơi buồn vì mọi người ai cũng đều xem con là trẻ nhỏ.”
Bà ngoại xoa đầu Hạ Bối: “Được rồi, với bà Bối Bối rất lớn.

Được chưa?”
Hạ Bối vui vẻ nhìn bà: “Có bà thương cháu nhất!”
“À phải rồi, nghe nói nhà cháu có người đến ở hả?”
“Ý bà là anh Mộ Triết sao?”
“Cậu ta tên Mộ Triết ư? Cái tên thật đẹp.”
Hạ Bối mỉm cười, hai má liền ửng hồng.

Hơn tuần nay không được gặp anh ấy, trong lòng Hạ Bối có chút nhớ rồi.
Bà ngoại nhìn vẻ mặt của Hạ Bối liền đoán ra được cháu gái nhỏ đang nghĩ gì.

Bà khẽ cười, biết sao được, cháu gái của bà đang tuổi ăn tuổi lớn, chuyện thích thầm một người hẳn là điều đương nhiên.
“Bối Bối, cháu thích người tên Mộ Triết đó hả?”