Kể đến đây nàng dừng lại rồi nhùn hắn mà hỏi:" huynh nói xem đứa trẻ đó sẻ trả thù bằng cách nào?"
Nghe thế hắn chỉ nghi hoặc mà trả lời:" chắc là chanh dàm sự yêu thương đi"
Nghe thế nàng chỉ bật cười, hắn thấy hành động này của nàng thì càng tò mò mà hỏi cười như thế là có ý gì, bấy giờ nàng mới đáp:" Huynh đón hay lắm nhưng nó chỉ đúng một phần thôi"
Nàng không để ý hắn mà kể tiếp câu chuyện của mình: “đứa trẻ ấy tiếp cận phụ hoàng của mình để người phụ hoàng thấy được đứa trẻ là một người con hiếu thảo và ngoan ngoãn, nên đứa trẻ rất được sủng ái.

Sự sủng ái ấy lấn át cả con của hoàng hậu.

Bề ngoài đứa trẻ ấy giống như tranh giành yêu thương nhưng bên trong ấp ủ một kế hoạch to lớn.

Đứa trẻ ấy ngấm ngầm chỉ bảo vị hoàng huynh của mình đi lôi kéo đại thần, cùng với việc lợi dụng sự tham lam của gia tộc hoàng hậu mà dăn cho bọn chúng một cái bẩy lớn để chúng chui vào, kéo theo đó là ngôi vị hoàng hậu sẻ sụp đổ bởi vì sự liên quan đến gia tộc.

tiếp đó hậu cung sẻ nỗi sống vì ngay vị hoàng hâu, lợi dụng điều nài đứa trẻ ấy đưa hoàng huynh cùng mẫu thân đến trước hoàng thượng để hai người đó có được sũng ái.


Thuận lí thành chương hoàng huynh của đứa trẻ ấy được phong thái tử, ngôi vị đáng ra được định cho con của vị hoàng hậu kia.

Đợi khi hoàng huynh đứa trẻ ấy ngồi vững ngay vị thái tử thì đứa trẻ ấy cũng ra tay kết liễu phụ hoàng mình.”
Nàng im lặng một lúc rồi nhìn Ung vương mà hỏi: “huynh thấy sao về câu chuyện muội vừa kể”
Hắn không vội trả lời nàng mà ngồi suy tư một lúc lâu mới trả lời: “ đứa trẻ ấy thật quá đáng sợ, còn nhỏ mà đã suy tính được như thế hơn nủa còn để mọi việc diễn ra một cách suông sẻ như thế ta cũng thấy khâm phục”
Nàng cười cười mà trả lời hắn: “ vậy sao? Vậy huynh có thấy câu chuyện muội kể rất quen hay không?’’
Dường như nghĩ được gì đó mặt hắn thoáng lộ vẻ hoản hốt nhưng vẫn cố trấn tỉnh mình mà hỏi lại: “ ngươi có ý gì?”
Nụ cười nàng vẫn giữ trên môi mà trả lời hắn: “ huynh nghĩ đúng rồi đấy”
Lúc nài hắn vô cùng tức giận sau đó đứng dậy chỉ tay vào mặt nàng mà quát lớn: “ tiện nhân! Hóa ra là ngươi, không ngờ còn nhỏ mà lại đọc ác đến thế ngay cả phụ hoàng cũng dám giết, thì ra lúc trên đại điện ngươi nói ‘cũng không phải lần đầu’ là có ý này.

Ngươi hại bọn ta thật thê thảm, ta nhất định sẻ đem chuyện nài nói ra ngoài để bọn người ngoài kia thấy được bộ mật thật của ngươi”
Nghe hắn nói thế nàng đưa tay lên miệng sau đó làm động tác im lặng sau đó nói: “ huynh nhỏ tiếng một chút, đừng la lớn quá không tốt cho cổ họng, với lại chuyện đó huynh cứ việc kể với người khác đi nhưng muội phải nhắc trước, huynh kể chưa chắc người khác đã tin bọn họ cũng chẵng ai tin một tội nhân có ý đồ mưu phản cả”
Nghe thế dường như hai chân hắn đã mắt đi xức lực mà khụy mạnh xuống đất, còn nàng chỉ liếc nhìn một cái sau đó cũng rời đi, vừa rời khỏi cửa nhà giam thì nàng nhìn thấy hoàng đế.
Nàng nhanh chân đi đến trước mặt hắn mà chào hỏi: “hoàng huynh an hảo, giờ nài huynh đến đây thâm hắn à.”

Đám người hầu khi thấy nàng cũng nhanh chóng hành đại lễ.
Thấy nàng đi đến chào hỏi hắn, hắn cươi mà trả lời: “dù sao cũng là huynh đệ, ta đến để từ biệt hắn.

Ta thấy muội củng vừa mới đến thăm hắn phải không?’’
Nghe hắn hỏi nàng dùng biểu cảm nghịch ngợm trả lời: “muội đến chỉ để kể chuyện cho hắn nghe, dù sau hắn đả là người sắp chết cũng nên cho hắn biết mọi chuyện.

lúc nảy khi hắn biết chuyện đã vô cùng kích động huynh cẩn thận một chút, muội quay về trước đây.”
Nói rồi cô đi một mạch về tẩm cung của mình sau đó leo lên giường mà ngủ ngon lành.

Còn bên phía hoàng đế bên này đang ngồi đối diện với phòng giam Ung vương.
Ung vương tức giận mà lên tiếng: “ngươi và tiện nhân Trác Ngọc Yên đó thật hiểu nhau, có thể đến đây cùng một ngày chỉ để thâm ta ta thật có phúc”
Nghe được Ung vương gọi muội muội yêu quý của mình là tiện nhân hắn thật sự vô cùng tức giận nhưng biểu cảm ngoài mặt không hề thay đổi.
Hắn chỉ nhàn nhạt mà hỏi: “muội ấy nói hết với ngươi rồi phải không”

Ung vương nghe thế thì chỉ hừ một tiếng rồi hỏi ngược lại: “ngươi không sợ một ngày tiện nhân đó sẻ tính kế ngươi sau đó sẻ đoạt ngôi hai không”
Nghe hắn ta gọi nàng là tiện nhân đến lần thứ hai hắn đã không kìm chế được nữa mà quát lớn: “ngươi im miệng cho trẫm, ngươi có thể mắng kẻ khác như thế nào thì tùy còn muội ấy thì không đươc.

Còn một việc nữa đó là muội ấy sẻ chẵng bao giờ tính kế ta để đoạt ngôi”
Nghe hắn nói thế Ung vương vô cùng ngạc nhiên mà hỏi ngược lại: “sau ngươi có thể dám chắc như thế, dù sau nàng ta cũng âm hiểm như thế”
Hắn không vội trả lời dường như đang nhớ đến điều gì đó: “ lúc trước trẩm cũng từng hỏi muội ấy có muốn làm nữ đế hay không muội ấy chỉ trả lời không muốn và cũng không thể làm”
Chuyện hắn nói hoàn toàn là sự thật, lúc trước khi cung biến diễn ra người được lòng hoàng thượng nhất là nàng, lúc đó hắn cũng vô cùng tò mò mà hỏi nàng có muốn làm nữ đế hay không nàng chỉ trả lời là không muốn làm và không thể làm.

Nàng ghét bỏ nói khi làm nữ đế sẽ có rất nhiều việc nàng cần phải làm với lại hoàng đế có nhiều con trai nên nàng không thể đăng cơ, nàng còn bảo nếu hắn đăng cơ thì nhất định nàng sẻ giúp hắn giải quyết những việc khó khăn.

Thế là chức vị trữ quân được đẩy lên người dù hắn không muốn, khi được phong làm trữ quân thì hắn đã biết nàng làm tất cả những việc nài là vì hắn, nên hắn cũng sẽ vì nàng và mẫu phi cùng người mẫu phi đã mất của hắn, bởi khi hắn ngồi ở ngôi vị đó mới có thể cho bọn họ những thứ tốt nhất.
Khi nghe hắn nói thế Ung vương đã vô cùng ngạc nhiên bởi hắn không nghỉ sẽ nhận được câu trả lời như thế.
Cả hai im lặng rất lâu cho đến khang đế lên tiếng: “dù như thế nào thì ngươi cũng xem như hoàng huynh của trẩm, trẩm cũng không nở để ngươi chết không toàn thây, cho nên trẩm đã quyết định để ngươi chết một cách nhẹ nhàng.”
Nói rồi tên thái giám từ từ tiến lại gần Ung vương đưa đến trước mặt hắn một cái khay trên đó có để một ly rựu.
Tên thái giám khom người làm điệu bộ mời hắn, hắn cũng giơ ta cầm lấy: “ Trác Quân! Ta vốn không hề thua ngươi, chỉ bởi Trác Ngọc Yên quá thông minh nên ta mới thảm hại thế nài, thật đáng tiếc khi ta không có một muội muội giống nàng.


Nhờ ngươi chuyển lời tới nàng, ta thua tâm phục khẩu phục.”
Nói rồi hắn một hơi cạn sạch ly rựu, rựu nài không đau nó có thể đưa người khác đi rất nhẹ nhàng.
Sau khi nhìn thấy Ung vương ngã xuống khi mới đứng dậy rời đi, trước khi đi còn căn dặn phải chôn cất thi thể một cách đàng hoàng.
- ------
Tại ngự thư phòng, nàng đang ngồi ăn điểm tâm vừa hỏi chuyện vị hoàng huynh trước mặt: “huynh ban chết cho hắn rồi à? Không phải hai ngày nữa sau?”
Nghe nàng hỏi, người đang phê tấu trương mới ngẫn đầu lên trả lời: “cùng chảy chung dòng máu, ta không nở để hắn chết không toàn thây với lại muội đã kể hắn nghe chuyện đó nên ta muốn tiển hắn sớm phòng ngừa hậu hoạn”
Nghe nói thế mặt náng xụ xuống nhìn vô cùng đáng thương, nàng nhỏ dọng hỏi: “có phải muội đã giáng tiếp hại hắn rồi không?”
Nghe nàng hỏi thế hắn ngay lập tức phản bát: “không phải muội giáng tiếp hại hắn đâu, mà là trực tiếp thì đúng hơn”
Nghe nói thế nàng tức giận đứng lên bỏ đi, trước khi đi nàng còn tiện tay cầm lấy dĩa điểm tâm.

Thấy nàng gời đi hắn nói vọng theo:" hắn nhờ ta chuyển lời đến muội hắn thua tâm phục khẩu phục
Nghe lời này động tác của nàng hơi khựng lại chừng hai giây sau đó bước nhanh rời đi.
Hoàng đế thấy hành động này của nàng chỉ còn biết lắc đầu cười nuông chiều.
Rời khỏi ngự thư phong nàng không quay về cung của mình mà đi đến tẩm cung của thái hậu..