Edit: Bảo Ngân

Về cảnh diễn lần đầu gặp mặt của thái phó và công chúa Minh Hoa, không tránh khỏi một vài sai sót trong lúc luyện tập, đến khi quay chính thức, tổng cộng Minh Vi chỉ bị hô cắt ba lần.

Tất cả đều là vấn đề nhỏ, mỗi lần đạo diễn Trương hô cắt vẻ mặt đều vui vẻ hòa nhã, một bên nói đùa một bên cổ vũ khích lệ Minh Vi vài câu, dường như đối với cô rất hài lòng, Minh Vi ngoài mặt thì khiêm tốn nghe lời, trong lòng thì cứ gõ trống dong dong dong không ngừng. Tính tình của đạo diễn Trương tốt thì có ích lợi gì, hiện giờ số phận quay phim của cô nằm gọn trong tay của kẻ xoi mói biến thái Mục Đình Châu kia.

Nhớ đến Mục Đình Châu đối với diễn xuất yêu cầu cao, tâm của Minh Vi đều lạnh.

Cô trang điểm ở bên kia, Mục Đình Châu mặc trang phục diễn đứng bên cạnh đạo diễn Trương, con ngươi đen láy tập trung quan sát lại đoạn diễn vừa rồi.

“Chỉ luyện tập trong vòng một tháng đã có trình độ diễn xuất như vậy, Minh Vi sinh ra để làm diễn viên.”

Thả về kết thúc (1), đạo diễn Trương duỗi người một cái, quay đầu nói chuyện phiếm cùng Mục Đình Châu.

(1) Thả về kết thúc (hồi phóng): là đem những đoạn đã cất giữ tiến hành chiếu phát.

“Vẫn là cậu có con mắt nhìn người, buổi cuối tuyển chọn nữ chính, tôi quả thực thích khí chất và hình tượng của Minh Vi hơn, nhưng tôi không có lòng tin với diễn xuất của cô ấy, nếu không phải là cậu giúp đỡ Minh Vi, đoàn phim của chúng tôi đã bỏ lỡ mất một viên ngọc quý rồi.”

Đạo diễn trong nghề đều biết, Mục Đình Châu sẽ không tùy tiện giới thiệu diễn viên, nhưng anh đã giới thiệu cho ông, tuyệt đối đều là người có thực lực.

“Xem màn hình, phong cách của cô ấy thích hợp hơn, phương diện khác tôi hoàn toàn không biết gì cả.” Mục Đình Châu không muốn một mình giành công lao, nói xong thì cũng đi.

Đạo diễn Trương tiếp tục làm việc khác.

Cuộc đối thoại giữa hai người được kẻ luôn quan sát Mục Đình Châu – Minh Vi nhìn thấy, lập tức hình thành một vết ngứa cào vào lòng cô, mặt Mục Đình Châu khó chịu thế kia, chẳng lẽ đang nói xấu cô?

Cảm giác nguy cơ có thể sẽ đè bẹp một số người, cũng có thể sẽ kích thích một số người bộc phát lực lượng càng lớn hơn, Minh Vi không muốn rút lui khỏi đoàn một cách xám xịt, dù sao Mục Đình Châu vẫn chưa đưa ra thông báo cuối cùng, cô liền ổn định tâm trí của mình, cố gắng dùng biểu hiện ở phần sau để nâng cao điểm ấn tượng. Buổi sáng quay phim xem như thuận lợi, đến buổi chiều, Minh Vi chỉ có một màn diễn đối thủ cùng Mục Đình Châu, sau sẽ đổi thành giữa cô và những diễn viên khác.

Khoảng năm giờ, đoàn phim tạm thời kết thúc công việc, đạo diễn Trương cố ý một mình trò chuyện cùng Minh Vi, khẳng định biểu hiện ngày hôm nay của cô, tiếp đó đùa giỡn nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên cô quay phim, cô nên về khách sạn trước để nghỉ ngơi đi, buổi tối tổng kết lại những điều tâm đắc, từ ngày mai buổi tối cũng phải dàn dựng diễn tập rồi, chúng ta thực hiện cảnh quay diễn trong hoàng cung sớm một chút cho xong.”

Minh Vi vội vàng bày tỏ tối nay cô cũng có thể quay.

Đạo diễn Trương cười cười, kêu cô đi tháo trang sức.

Minh Vi trở lại khách sạn, đã sắp bảy giờ rồi, quay phim rất tốn công tốn sức, bụng cô cồn cào, mang theo trợ lý đi dùng cơm trước. Ngay khi bước vào nhà ăn, Minh Vi tìm kiếm Mục Đình Châu theo bản năng, nhìn chung quanh một vòng, đều không tìm được người. Minh Vi nóng lòng cực kỳ, cô cũng ngại ngùng hỏi đạo diễn rằng có phải Mục Đình Châu nói xấu cô không, cũng không có phương thức liên hệ của Mục Đình Châu, nhưng nếu không thể lấy được đáp án chính xác từ Mục Đình Châu, tối nay đừng nói đến việc cô chuẩn bị cho quay phim ngày mai, chỉ sợ ngủ cũng không được.

Biết Mục Đình Châu ở khách sạn, Minh Vi cố ý ăn thật chậm, cho đến khi không cần khống chế thức ăn, gắp rất nhiều đồ ăn trợ lý cũng đã ăn xong rồi, tâm tình của Minh Vi phức tạp buông đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng, rời khỏi nhà ăn.

Thang máy tới, cửa mở ra, bên trong có ba hành khách, Minh Vi tình cờ nhìn qua, thấy rõ ràng Mục Đình Châu cùng trợ lý Tiếu Chiếu.

Hai mắt nhìn nhau, Tiếu Chiếu hướng Minh Vi gật đầu, lộ ra vẻ ôn hòa mỉm cười, đồng thời bước ra thang máy, chuẩn bị rời đi.

“Tiếu tiên sinh…” Minh Vi kêu theo bản năng, lại do dự, chẳng có sức lực gì.

Giọng nói của cô không cao, nhưng Tiếu Chiếu nghe được, dừng lại nhìn cô: “Cô có việc tìm tôi?”

Minh Vi cố gắng hết sức tự nhiên giải thích: “Tôi có một nghi hoặc liên quan đến việc quay phim muốn thỉnh giáo Mục tiên sinh, anh có tiện cho tôi phương thức liên lạc không?“

“Không có phương thức liên lạc.”

Tiếu Chiếu trả lời, dứt khoát lưu loát ngoài dự đoán, nhưng anh cười nho nhã lịch sự như vậy, ít nhiều cũng giảm đi sự bối rối của Minh Vi. Cô cố gắng duy trì nụ cười, muốn tìm một bậc thang đi xuống, Tiếu Chiếu tiếp tục nói: “Tôi tin tưởng cô thật sự có việc, nhưng lúc trước có nữ minh tinh lấy lý do này muốn có phương thức liên lạc của Đình Châu để ác ý dây dưa, Đình Châu không vui, cho nên tôi không dám cho nữ minh tinh bất kỳ nào… nữa.”

Minh Vi đã hiểu, thật lòng nói: “Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đến gặp anh ấy hỏi lại!”

Tiếu Chiếu nhanh chóng nói ra số phòng, một đôi mắt thông suốt qua mắt kiếng gọng vàng, có thâm ý khác nhìn Minh Vi: “Nếu sự việc quan trọng, cô có thể trực tiếp đi qua phòng tìm cậu ta, miễn là liên quan tới diễn xuất, Đình Châu sẵn sàng giúp người làm niềm vui, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được.”

Nói xong nhanh nhẹn rời đi, bóng lưng thanh nhã.

“Thật là đẹp trai.” Đôi mắt trợ lý lại tỏa ra bong bóng màu hồng phấn rồi.

Nhưng Minh Vi lại rầu rỉ, nếu không thì lập tức đi tìm Mục Đình Châu để hỏi cho rõ ràng.

Thời gian cô suy nghĩ không nhiều lắm, thang máy trong chớp mắt dừng ở lầu ba, trợ lý chuẩn bị đi ra ngoài, Minh Vi chợt chìa tay nhấn cái nút ở trên cùng: “Chị có việc tìm Mục tiên sinh, em đi cùng với chị.”

“Được ạ!” Có thể liếc nhìn ảnh đế nhiều một chút, tất nhiên trợ lý bằng lòng rồi.

~

Mục Đình Châu ở phòng dành cho tổng thống, hành lang sang trọng hơn các lầu bên dưới, yên lặng.

Minh Vi để trợ lý đứng ở phía xa, cô ấy sẽ không nghe được cuộc nói chuyện của cô và Mục Đình Châu, một mình cô đi gõ cửa.

Bên trong rất nhanh truyền đến tiếng bước chân, trái tim của Minh Vi đập nhanh hơn, cơ thể cứng nhắc, như lâm đại địch.

Cửa phòng mở ra, bên trong cánh cửa Mục Đình Châu tóc ngắn gọn gàng, thấy cô, đôi mắt của anh bình tĩnh, không có bất kỳ tâm tình gợn sóng nào, hờ hững nhìn Minh Vi, chờ cô mở lời trước.

Giao thiệp với loại người kiêu căng như thế này, Minh Vi không muốn lãng phí thời gian khách sáo, quay về phía ngực của anh hỏi: “Anh có công nhận diễn xuất của tôi không? Nếu như…”

“Không công nhận. ” Không hổ là ảnh đế và trợ lý – tổ hợp chiếc bóng không rời, câu trả lời của Mục Đình Châu cùng Tiêu Chiếu đều trực tiếp y chang nau, chỉ là càng lạnh lùng, kiên quyết hơn thôi.

Nhưng Minh Vi nỗ lực nguyên một ngày lại bị phủ nhận không thương tiếc gì, vành mắt thoáng chút đỏ lên, có vài cô nàng do da mặt mỏng, càng có nhiều cô oan ức không cam lòng. Trương đạo diễn nhiều lần thừa nhận cô, Minh Vi nhìn ra được, đó không phải là giả bộ, cô có lý do tin tưởng tài năng của mình có thể đảm nhiệm được vai công chúa Minh Hoa, tại sao Mục Đình Châu muốn ác ý nhằm vào cô?

Minh Vi tức giận, đồng thời cũng rất rõ ràng, cô không phản bác được Mục Đình Châu.

“Sáng mai tôi sẽ rút lui khỏi đoàn.” Cố gắng kìm nén nước mắt, Minh Vi xoay người rời đi.

“Cô không muốn quay nữa à?”

Phía sau truyền đến giọng nói hơi nghi hoặc của đàn ông, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, Minh Vi đi được hai bước mới phản ứng lại ý nghĩa của lời nói kia. Cô không thể tin được, sợ mình hiểu sai ý, lén lút hít sâu mới quay lưng về phía Mục Đình Châu hỏi: “Ý của anh là gì? Không phải anh nói tôi diễn xuất không được, muốn tôi rút khỏi đoàn sao?”

Mục Đình Châu đứng ở bên trong cửa như cũ, nếu như Minh Vi quay đầu lại, chỉ có thể nhìn thấy nửa người và nửa gương mặt của anh, mặc dù Mục Đình Châu có thể thấy dáng người Minh Vi, nhưng anh không nhìn cô mà cúi đầu xem đồng hồ, âm thanh tùy ý không tập trung: “Kỹ năng diễn của cô còn kém, quả thật tôi không thể chấp nhận, nhưng cô có thiên phú và sự chăm chỉ, miễn cưỡng vào vai diễn có thể thu hút khán giả, nếu đạo diễn Trương bằng lòng dùng cô, tôi cũng mặc kệ.”

Diễn xuất còn kém, gượng gạo vào vai diễn, nghe thế nào cũng là đang bài xích Minh Vi.

Minh Vi như mở cờ trong bụng, vào giờ phút này, có thể ở lại đoàn làm phim là nguyện vọng lớn nhất của cô!

“Cảm ơn… “

Cô thật sự rất vui, Minh Vi hưng phấn xoay người, chữ “cảm ơn” đã ra khỏi miệng, thấy Mục Đình Châu lộ ra bên ngoài nửa gương mặt hờ hững. Minh Vi đột nhiên bình tĩnh lại. Cảm ơn cái rắm, lúc đầu cô muốn vào đoàn phim, là Mục Đình Châu khi không gây khó dễ, hại cô từ tối hôm qua bắt đầu lo lắng sợ hãi, ba bữa cơm một ngày cũng không ăn nổi.

Chữ “anh” còn chưa nói đã phải nuốt trở lại, Minh Vi mím chặt môi, ngẩng đầu ưỡn ngực nghênh ngang rời đi, bước đi thật nhanh.

Mục Đình Châu đóng cửa lại, trong đầu không khỏi hiện lên động tác vô ý cúi đầu của Minh Vi, khuôn mặt cô gái tinh tế tươi đẹp, vành mắt chuyển sang đỏ, môi hồng hơi căng, biểu hiện tâm trạng sống động của cô gái phải chịu ủy khuất nhuần nhuyễn, khiến người khác thương tiếc, đợi lúc Minh Vi quay phim có thể thể hiện được phản ứng tự nhiên thế này, anh chắc chắn sẽ không tiếc một lời khen thưởng.

~

Minh Vi thành công được ở lại đoàn phim, ngoại trừ cô và Mục Đình Châu, không ai biết hai người từng xung đột mang không khí tràn ngập mùi thuốc súng, hơn nữa Mục Đình Châu tập trung tinh thần diễn, từ trước đến nay ngoài lúc không quay phim cô không thích bắt chuyện xã giao với người khác, nên cho dù có người nhận ra cô không đối xử lịch sự, tôn kính với Mục Đình Châu như với những tiền bối khác, bọn họ cũng chỉ cho rằng là Minh Vi sợ Mục Đình Châu, mà chẳng ai ngờ rằng là Minh Vi lười phản ứng với vị ảnh đế cao cao tại thượng này.

Mà Minh Vi, vừa khinh thường cái tính ngạo mạn của Mục Đình Châu, vừa ngưỡng mộ kỹ năng diễn xuất của anh, nhân lúc nghỉ ngơi, các diễn viên cùng nhau vây xem Mục Đình Châu diễn, len lén học trộm. Làm một phiên dịch viên xuất sắc cần có tư duy và suy nghĩ mạnh mẽ, suy nghĩ của Minh Vi nhạy bén, nhận thức rất tốt, đoàn phim có nhiều diễn viên tiền bối bằng lòng chỉ bảo người mới như thế, Minh Vi gần như đói bụng sắp chết cố gắng tiếp thu kiến thức về diễn xuất, tiến bộ thần tốc.

Một tháng ngắn ngủi, Minh Vi giành được sự yêu mến của hầu hết đoàn phim. < Đại Minh Thủ Phụ > là bộ phim xoay quanh những người đàn ông, vai diễn phụ quan trọng đều là nam phụ, vật dĩ hi vi quý (2), nữ chính của phim là Minh Vy vừa đẹp vừa hiền lành, dễ hoà mình, mỗi lần Minh Vi quay phim xong, đều có diễn viên nam lại gần, có khi thì nói chuyện phiếm vài câu, có khi thì tâng bóc lấy lòng, vì thường ngày Minh Vi cực khổ diễn xuất tăng thêm rất nhiều hứng thú.

(2) Dĩ hi vi quý: bởi là hiếm nên quý.

Hôm nay Minh Vi cả ngày đều cùng Mục Đình Châu diễn vai kẻ thù, gần tối quay xong ban đêm còn phải diễn tiếp, đang ở phòng quay phim giải quyết cơm tối.

Từ khi tham gia đoàn phim, xa xa có người chào hỏi Minh Vi: “Công chúa mau tới đây, phò mã cho nàng cướp cơm hộp ngon nhất! “

Mọi người cười ầm lên.

Minh Vi thích bầu không khí làm việc có đồng nghiệp vui vẻ như thế này, nâng làn váy quá dài lên chạy chậm tới, nở nụ cười thuần khiết.

Cơm hộp của diễn viên chính đều không khác mấy, đương nhiên không phải phò mã – Trần Chương cướp, nhưng Trần Chương để lại cho Minh Vi vị trí dùng cơm thuận tiện nhất, sát bên cạnh anh ta., lúc Minh Vi ngồi xuống, Trần Chương còn giúp cô cầm đuôi váy, vô cùng ra dáng quý ông.

“Tôi đoán, phò mã của chúng ta có thể trở thành phim giả tình thật hay không?” Tiếu Chiếu thu hồi tầm mắt, nói khẽ với ảnh đế đang lẻ loi dùng cơm tối.

Mục Đình Châu thong thả ung dung ngồi ăn, bịt tai không nghe thấy.

Người vui vẻ thì tiếp tục vui vẻ, người cô đơn thì tiếp tục cô đơn.

Hương thức ăn trong phòng bay ngào ngạt, nhà sản xuất phim từ bên ngoài đi vào, hít mũi, nhìn một đám diễn viên ăn cơm hộp, ông cười vỗ tay, lớn tiếng tuyên bố một tin tức tốt: “Ngày mai mấy nhà đầu tư qua đây xem xét, buổi tối thức ăn sẽ được thay đổi để đãi họ, tất cả mọi người đến sớm một chút haha!”