Edit: Bảo Ngân

Tháng ba đế đô, trời ấm nhưng còn hơi lạnh.

Minh Vi đứng trước tủ quần áo, ánh mắt của cô đảo quanh ba bộ hàng hiệu duy nhất của cô.

Orlando đã đến đế đô được bốn ngày rồi, chuyến đi dịch tháp tùng này cô đã mặc hết 2 chiếc quần dài mà mình mang theo, chỉ còn lại chiếc váy ngắn màu trắng. Minh Vi sợ lạnh, nhưng giữa phong cách và nhiệt độ, Minh Vi lựa chọn cái đầu tiên.

Mười phút sau, Minh Vi đi xuống lầu đón xe.

Một chiếc xe tư nhân từ đầu đường quẹo cua, châm rãi lái tới, tài xế trung niên liếc nhìn Minh Vi ở ven đường.

Vóc dáng của cô gái cao khoảng 1m6, chân mang giày cao gót màu trắng, đôi chân dài thẳng tắp mảnh khảnh mang vớ màu da, váy ngắn bó sát người chỉ đến đầu gối. Nhìn thoáng qua, cô có bộ ngực đầy đặn, bờ eo nhỏ xinh và bờ mông cong cong, toả ra sức gợi cảm chết người với dân văn phòng, đó chính là khí chất quyến rũ đàn ông.

Tài xế huýt sáo ở trong lòng.

Xác nhận thông tin kêu xe kết thúc, Minh Vi kéo cửa xe của ghế phụ phía sau, lên xe.

Bên trong xe mở máy điều hòa không khí, lặng lẽ mà ấm áp, Mình Vi lén sờ cẳng chân, thở phào một hơi.

Cách quán ăn còn nửa giờ, Minh Vi cúi đầu, nhớ ra trong điện thoại di động có tài liệu.

Orlando là đại diện cao cấp của một thương hiệu thời trang Italy, Minh Vi và anh gặp nhau khi tham gia lớp học quốc tế hàng không.

Thực ra đế đô chia thành từng đẳng cấp khác nhau, nhưng Orlando và Minh Vi trò chuyện với nhau rất vui, thà tiêu tiền thuê người làm, người có tiền luôn tuỳ hứng như vậy.

Sáng mai Orlando phải trở về nước, tối nay là lộ trình cuối cùng của anh, Orlando vẫn giữ vẻ thần bí, nói cho cô một tin vui. Minh Vi nhẫn nại ba ngày, để tránh việc chuẩn bị không kĩ dẫn tới buổi tối dịch sai sót, sáng nay Minh Vi chân thành hy vọng Orlando nói với cô tin vui, sau đó mới biết được…

Đối tượng ăn cơm tối với Orlando, là ảnh đế Mục Đình Châu.

Minh Vi không phải là người hay hâm mộ minh tinh, cũng không thể coi thường sức hấp dẫn từ các ngôi sao lão làng hay ngôi sao mới nổi, nhưng trong nước Mục Đình Châu nổi quá nhanh đến mức sắp bị chìm rồi, Minh Vi luôn có thể biết từ bạn bên cạnh mình, số người qua đường đều nghe thấy tin tức của anh, ví dụ như mười sáu tuổi ảnh đế Mục Đình Châu vinh quang, ví dụ như Mục Đình Châu tham gia diễn phim điện ảnh và phim truyền hình hý kịch, tất cả đều là tác phẩm nổi tiếng, chất lượng và phòng bán vé đồng thời được đảm bảo.

Trong những vầng sáng trên đỉnh đầu của Mục Đình Châu, chỉ liên quan với một mình Minh Vy, năm ngoái Mục Đình Châu bắt đầu làm người phát ngôn cho công ty ở khu vực Châu Á của Orlando, đó là lí do mà tối nay Orlando muốn liên lạc với Mục Đình Châu để lấy cảm tình.

Xem ảnh chụp trong điện thoại di động Mục Đình Châu làm phát ngôn, tây trang phẳng phiu phong thái xuất sắc, nghĩ đến dáng vẻ bạn tốt gần như yêu cầu cô giúp đỡ làm tay sai xin chữ ký, Minh Vi cũng phải thừa nhận rằng, có thể cùng ảnh đế ăn cùng nhau, đó chính là vinh hạnh của cô.

~

“Rosa, em ăn mặc xinh đẹp thế này, là vì Mục tiên sinh sao? “

Phòng khách của quán ăn rộng lớn, bản thân ông chủ Orlando mặc bộ tây trang màu trắng nhìn về phía Minh Vi đi tới, một tay che ngực, đôi mắt màu xanh lam như biển thâm thúy đau khổ nhìn Minh Vi:

“So với ba ngày trước hôm nay em càng đẹp hơn, chứng minh em để ý Mục tiên sinh hơn, chẳng lẽ anh không đẹp trai để Rosa ăn mặc tỉ mỉ như vậy sao? “

Người nước ngoài đẹp trai khôi ngô, dùng tiếng Ý thành thạo, ánh mắt chứa tình cảm nồng nàn, gần như không có cô gái nào có thể chống lại sức hấp dẫn của Orlando.

May mà Minh Vi đã quen với kỹ thuật tán tỉnh từ trong xương của người Ý, cười nói:

“Anh khen em như thế, em không nỡ rời đi thì làm sao bây giờ? “

“Vậy anh với em cùng đi, đi chân trời góc biển. ” Hai mắt Orlando sáng lên, giọng nói chuyên chú.

Minh Vi cười, cô và Orlando hợp tác đã được bốn ngày, quả thực rất vui vẻ.

Sau khi chế giễu, hai người đi ra khỏi quán rượu, tiến về phía Lâu Vân.

Lâu Vân là một tòa nhà hình tháp có 9 tầng, trang hoàng theo phong cách cổ xưa, đứng no. 1 trong nhà hàng món Trung ở đế đô,nhân viên ở đây đã phục vụ Minh Vi vài lần, gần đây nhất là bữa ăn đầu tiên giữa cô ấy và Trình Diệu. Trong đầu không để ý đến ngũ quan anh tuấn của bạn trai, Minh Vy tập trung hoàn toàn vào công việc.

Đi thang máy lên tầng chín, Minh Vi nhìn về phía người phục vụ nói rõ tình huống, người phục vụ hưng phấn: “Mục tiên sinh đã đến, mời đi bên này.”

Bọn họ đến gần thì có hai người đàn ông mặc tây trang trên chiếc bàn gần cửa sổ cũng đứng lên. Người đàn ông tóc ngắn cao 1m9 là ảnh đế cực kì nổi tiếng – Mục Đình Châu, đứng cạnh anh là một anh chàng đẹp trai đeo kính thấp hơn anh vài cm, cũng là người đại diện kiêm luôn chức trợ lý tên Tiếu Chiếu. Hai người đứng cạnh nhau, một người thì lạnh lùng một người thì ôn hòa, vui tai vui mắt.

Khắp nơi đồn rằng, ba mươi tuổi Mục Đình Châu chưa từng quen một người bạn gái nào, cũng chưa bao giờ thân mật đùa giỡn ai, lý do bởi vì Tiếu Chiếu…

Tin đồn bay đầy trời, hiện nay thật giả không có bằng chứng đáng tin cậy để chứng minh.

“Xin chào Mục tiên sinh.” Minh Vi lên tiếng đầu tiên, giới thiệu.

Mục Đình Châu thản nhiên liếc nhìn cô một cái, đợi cô nói xong, anh máy móc nhìn về phía Orlando vươn tay, vừa mở miệng, là tiếng Ý giọng chuẩn còn hơn cả sinh viên đứng đầu của trường là Minh Vy đây nữa, Orlando cực kỳ vui vẻ, nhiệt tình trò chuyện cùng Mục Đình Châu. So với biểu hiện và cử chỉ phong phú của Orlando, vẻ mặt Mục Đình Châu lạnh nhạt lời nói ngắn gọn, không cho người ta cảm giác kiêu ngạo, làm cho mọi người thuyết phục bản thân mình dưới tiềm thức: Ảnh đế chính là người có tính cách như vậy, không cần để ý tới.

Minh Vi trở thành vật trang trí, có phần hơi lúng túng.

“Cô vẫn còn đang học đại học à?” Sau khi ngồi xuống, Tiếu Chiếu quan tâm nói chuyện với cô.

“Tôi mới tốt nghiệp năm ngoái.” Minh Vi mỉm cười, thừa cơ bày tỏ sự ngạc nhiên: “Ngưỡng mộ danh tiếng của anh và Mục tiên sinh đã lâu, đêm nay tôi rất vinh hạnh.”

Tiếu Chiếu dán mắt vào Mục Đình Châu, cười nhẹ nói: “Gần đây cậu ta cảm thấy hứng thú với tiếng Ý, dành thời gian tự học, hiện tại cũng xem như ngang với trình độ học sinh tiểu học Ý, tôi tin rằng sẽ nhanh chóng tìm Minh tiểu thư để giúp đỡ thôi.”

Trong lòng Minh Vi hơi động, nhỏ giọng hỏi: “Có thể nói cho tôi biết, anh ta đã học bao lâu rồi chưa?”

Tiếu Chiếu đưa một ngón tay.

Minh Vi mệt mỏi suy đoán: “Một năm?”

Trong lúc học đại học, mỗi buổi sáng cô đều dậy sớm và xem một giờ, lắng nghe trước khi đi ngủ, bốn năm liên tiếp không ngừng ôn bài mới đạt tới trình độ như bây giờ, dựa trên cách phát âm, cô đã thua hoàn toàn rồi, Mục Đình Châu lại có thể chỉ dùng một năm?

“Một tháng.” Tiếu Chiếu cười sửa lại lời cô.

Minh Vi suýt chút nữa hộc máu, chỉ cảm thấy nếu so sánh với Mục Đình Châu Tiếu Chiếu càng độc ác hơn, cố ý đả kích lòng tự tin vào chuyên ngành phiên dịch của cô.

Minh Vi đối với bề ngoài Mục Đình Châu không có hứng thú, nhưng thất bại về kỹ năng chuyên nghiệp, Minh Vi nhịn không được quan sát Mục Đình Châu, các thông tin thu thập được vào buổi sáng ngày càng sâu sắc hơn. Trên mạng đánh giá, chỉ số IQ, thể lực đều cao, kịch bản đọc vài lần là thuộc, cảnh hành động chưa bao giờ dùng thế thân, kỹ thuật bắn súng, tán đả (1), kiếm thuật, quyền anh (2)…  Nếu là yêu cầu của vai diễn, Mục Đình Châu đều có thể nhanh chóng nắm vững trong khoảng thời gian ngắn, giành được lòng yêu mến của đạo diễn và khán giả.

Quên đi, cô chẳng qua là một người tầm thường, cần gì so sánh với vị thần như Mục Đình Châu? Đó không phải là tự ngược mình sao.

Bình tĩnh lại, Minh Vy ngoan ngoan ngoãn làm người vô hình, thỉnh thoảng Orlando nói đến chỗ kích động, quên ngắt ngừng, cô lại giúp phiên dịch một chút.

Trên đường dùng cơm, Tiếu Chiếu có điện thoại, Orlando đi toilet, gần cửa sổ bàn ăn, chỉ còn Minh Vi và Mục Đình Châu.

Anh để đũa xuống, ngắm cảnh hồ ở nơi xa, đôi mắt thâm thúy, như có điều suy nghĩ.

Để không khí trở nên sôi nổi, Minh Vy cầm túi xách lấy tấm hình của Mục Đình Châu mà cô bạn thân đưa, đi vòng qua bên người anh, khom lưng một cách cung kính đề nghị: “Mục tiên sinh, có thể ký tên giúp tôi được không?”

Mục Đình Châu nghiêng đầu nhìn cô, tròng mắt đen thờ ơ: “Cô là người thứ tư.”

Minh Vi ngẩn ra, nghe không hiểu.

Anh nhìn cô thêm một giây, sau đó tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, mặt không chút thay đổi.

Minh Vi hậm hực trở lại chỗ ngồi, gửi tin nhắn cho bạn tốt: Mình muốn xin chữ ký, anh ta nói mình là người thứ tư, vậy là ý gì?

Bạn tốt: Ảnh đế mỗi ngày chỉ tặng 3 chữ ký thôi! Khóc, người nào cướp chữ ký của mình! Không được, Vi Vi chụp nhanh tấm hình đền bù cho mình!

Minh Vi ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Mục Đình Châu, cô lặng lẽ chụp một tấm hình… giày da của Mục Đình Châu gửi qua.

Bạn tốt:…

Minh Vi cười cất điện thoại di động, ngẩng đầu một cái, trông thấy người phục vụ dẫn hai người khách đi về hướng bên này. Người phụ nữ mặc chiếc váy dự tiệc màu đỏ, đôi chân thon dài như ẩn như hiện, khuôn mặt khá quen, rất giống một nữ mình tinh siêu hot gần đây. Hai người ngồi xuống bàn ăn gần đó, nhân viên phục vụ đi ra trong nháy mặt, Minh Vi chứng kiến cảnh người đàn ông bị nữ minh tinh xinh đẹp khẽ hôn gò má.

Là Trình Diệu, người nhiệt tình theo đuổi cô nửa năm, là Trình Diệu mà tháng trước cô đã đồng ý hẹn hò qua lại.

Trình Diệu hình như có chút cảm giác, bước lại đằng này, nét cười nơi khoé miệng còn chưa thu lại.

Cô không trốn tránh, nhìn thẳng anh ta một cách lạnh lùng. Cô thấy Trình Diệu khiếp sợ đứng lên, thấy anh ta hé môi, cùng lúc đó trong đầu Minh Vi thoáng hiện lên liên tiếp những thủ đoạn theo đuổi cô. Ngẫu nhiên gặp nơi hội trường, mưa như trút nước, Trình Diệu chủ động che dù vì cô, đầy đủ phong độ lịch lãm. Cô đi du lịch cùng khách hàng, Trình Diệu cũng đăng kí tham gia đoàn du lịch đó, như hình với bóng.

Thì ra nhìn như theo đuổi lãng mạn mãnh liệt như vậy, chẳng qua là anh ta gặp dịp thì chơi.

Minh Vy khép mắt, lặng lẽ lùa đi sự phẫn nộ đang ào lên trong lồng ngực.

Không tức giận không tức giận, cô thật may mắn, lúc tình cảm không sâu đậm, nhận rõ bản tính thật của anh ta.

Điện thoại di động đổ chuông, Minh Vi mở tin nhắn, Trình Diệu:

“Người đàn ông kia là ai? Không phải nói tiếp khách hàng mấy ngày nay sao?”

Minh Vi cười lạnh, trực tiếp trả lời anh ta: Chia tay! Về sau đừng tìm tôi nữa.

Nhắn tin xong tắt máy, bỏ điện thoại di động vào túi xách, học dáng vẻ của Mục Đình Châu, nghiêng đầu ngắm phong cảnh.

“Tiếu Chiếu, sao anh lại ở đây?” Phía đối diện truyền lại thanh âm hưng phấn của nữ minh tinh Vương Doanh Doanh.

Tiếu Chiếu: “Theo Đình Châu đến đây gặp một người bạn hợp tác, Trình tổng, xin chào. “

Trình Diệu là thiếu gia có tiếng ở đế đô, Tiếu Chiếu phụ trách tất cả các mối quan hệ xã giao của Mục Đình Châu, tự nhiên sẽ hiểu Trình Diệu là nhân vật như thế nào.

Trình Diệu đứng dậy, không tập trung bắt tay Tiếu Chiếu.

“Mục tiền bối cũng ở đây sao, tôi định đi qua đây lên tiếng chào hỏi. ” Vương Doanh Doanh ngạc nhiên nói .

Tiếu Chiếu gật đầu, dẫn Trình Diệu, Vương Doanh Doanh đi tới bên này.

Mục Đình Châu lười biếng dựa lưng vào lưng ghế dựa, không vui nhìn Tiếu Chiếu một chút, dường như đang hỏi tại sao Tiếu Chiếu dẫn hai người không có phận sự đến làm phiền anh.

“Đình Châu, đây là Trình tổng của tập đoàn Hoa Chính, vị này là nữ chính của bộ phim  đang hot, Vương tiểu thư Vương Doanh Doanh, cậu nên biết.” Tiếu Chiếu tao nhã lịch sự giới thiệu.

Mục Đình Châu ngước mắt, không đợi Vương Doanh Doanh nở nụ cười đẹp nhất của mình ra, anh nhàn nhạt nói: “Chưa gặp bao giờ.”

Tác giả nói lên suy nghĩ của mình: Mùng Bốn Tết đào hố (hình như là bắt đầu quay phim, cái này mình không rõ lắm), có chút nghi ngờ việc mọi người tiệc tùng ăn uống, quên tôi rồi có đúng hay không?

Hì hì, ngày hôm qua mới vừa làm xong tiệc cưới, chương này phát 999 tiểu hồng bao! Coi như phát bánh kẹo mừng cho các bạn, sau đó bình luận 0 phần 2 phần không cần lo lắng gấp gáp, nhớ đăng nhập gửi tin nhắn + 10 chữ số là đủ rồi! (cái này thì mình không hiểu lắm đâu nên đừng hỏi mình)

P.S: Quyển sách này dùng để giải trí nội dung là phụ, vung thức ăn cho chó là chính, hy vọng các bạn sẽ thích! (Mình không hiểu câu vung thức ăn cho chó là sao nữa)

Ngày mai gặp!

Chú thích:

(1) Tán đả: Sanda tiếng Việt mình gọi là Tán Đả là một trong 3 trường phái của môn Tán Thủ (Sanshou). Nói một cách ngắn gọn, Sanda là môn Sanshou dân sự, tức là nó được lưu truyền trong dân gian dùng để chiến đấu và phòng thân hiệu quả.

Sanda thiên về lối đánh lên gối, cùi chỏ và các cú đá chết người như Muay Thai. Các đòn thế của Tán Đả rất tự do, phóng khoáng chuyên đánh thẳng vào các yếu huyệt của đối phương nên ngày nay rất nhiều người đã luyện Sanda và xem nó như là một môn võ để hộ thân khi cần thiết. Đòn thế của Sanda rất phong phú, nó ứng dụng và kế thừa khá tốt các môn kungfu hiện hữu của Trung Hoa như Thiếu Lâm, Nga Mi nhưng lại không chú trọng vào hình thức lắm, các đòn đánh rất trực diện và nhanh khiến cho đối thủ không lường trước được. Về ngoại hình có thể thấy Sanda tựa như Muay Thai nhưng khi nghiên cứu sâu thì ta sẽ thấy, Sanda phong phú về chiêu thức hơn Muay Thai nhiều.

Phương pháp luyện tập của Sanda rất khổ cực, các kỹ thuật bằng chân sẽ đánh trực tiếp vào gốc cây, bờ tường chứ không đánh vào bao hơi, túi khí như Muay Thai vì thế người tập sẽ nhanh chóng đạt đến kim cang. Tuy nhiên, nếu cơ thể chưa đủ mạnh (quyền cước chưa cứng cáp thì bạn nên luyện với bao gia, túi khí để rèn luyện trước nhằm tránh gây tổn thương cho bản thân).

(2) Quyền anh: Quyền Anh hay còn gọi là đấm bốc (bốc bắt nguồn từ tiếng Pháp boxe) hay boxing là môn võ và thể thao đối kháng giữa 2 người xuất phát từ phương Tây, sử dụng cú đấm kết hợp với di chuyển chân, đầu và thân mình.