Đường Duy và Đường Thi ôm chặt lấy nhau, sau đó Đường Thi dỗ cậu bé đi ngủ, hai người nói chuyện một lúc lâu, cho đến khi sắc trời ở bên ngoài đã trở về ban đêm, Đường Thi thế mà lại nằm ngủ thiếp đi trên giường của Đường Duy từ lúc nào không biết.

Mà cùng lúc này, trong quán bar Tiger, Bạc Dạ và Phó Mộ Chung đang ngồi đối diện nhau, hai người đàn ông trao đổi những thông tin của mỗi người đã điều tra ra được, Phó Mộ Chung nói về bản báo cáo mà anh vừa đưa cho Bạc Dạ.

"An Mật bị ngã cầu xuống lầu dưới, tuy chuyện này là sự thật, nhưng vì góc đó nằm trong điểm mù của camera ở trung tâm mua sắm, vậy nên không có video nào có thể là bằng chứng chứng minh là Đường Thi đã đẩy cô ta xuống"

"Nhưng mà", Bạc Dạ còn định nói gì đó, liền bị Phó Mộ Chung ngắt lời: "Anh muốn nói là chính mắt anh đã nhìn thấy đúng không? Bạc Dạ, vậy lúc đó tôi muốn hỏi anh, làm thế nào mà anh lại có thể xuất hiện đúng lúc nhìn thấy Đường Thi đẩy cô An Mật đó xuống dưới được vậy?"

"Có người nhắc tôi...", Bạc Dạ luôn cảm thấy bản thân mình lúc đó đã bỏ qua một chi tiết gì đó cực kỳ quan trọng: "Lúc đó, có người đang nói chuyện điện thoại với tôi, sau đó liền nhắc tới An Mật, vậy nên tôi mới đặc biệt quay đầu lại nhìn, rồi vừa vặn nhìn thấy..."

"Người đó là ai?"

An Như.

Khi cái tên này được nói ra từ miệng của Bạc Dạ, Phó Mộ Chung tỉnh bơ nhếch môi lên nói: “An Như?"

"Không thể nào, đó chỉ là tình cờ thôi, An Như không có lý do gì để hại chị gái ruột của mình cả..."

"Vậy thì manh mối chỉ có thể lại một lần nữa đứt

đoạn thôi."

Phó Mộ Chung dùng ngón tay gõ gõ vào tập tài liệu và nói: “Tôi đã nhờ người điều tra danh sách tên của những người công nhận vệ sinh của khu trung tâm thương mại năm năm trước, thuận lợi tra ra cả bảng sắp xếp ca làm và ghi chép dọn dẹp của họ lúc đó, phát hiện ra vị trí thang máy mà An Mật xảy ra chuyện lúc đó, vừa hay lại bị công nhân vệ sinh dùng chất tẩy rửa lau đi một lần, điều này có thể tạo ra một kết cục như thế nào, anh có biết không?"

Con ngươi của Bạc Dạ đột nhiên co lại!

Vậy là, chỉ cần là có người đi qua chỗ đó, đều có thể ngửi thấy được!

Nhưng mà tại sao... lại trùng hợp như vậy?

"Hơn nữa...", Phó Mộ Chung dùng tay chỉ vào một cái bảng báo cáo: “Bởi vì lúc đó thang máy của trung tâm thương mại đang được sửa chữa, vậy nên ghi chép của bọn họ mới được đặc biệt ghi lại như vậy. Những mô hình trung tâm thương mại quy mô lớn như vậy, khi sửa chữa thang máy, bình thường đều sẽ có thông báo đặc biệt. Lúc đó thực ra xung quanh đã có đặt biển báo "Đang trong thời gian dọn dẹp và sửa chữa", nhưng mà không hiểu sao lại bị người ta gỡ ra mất rồi."

Giọng nói của Phó Mộ Chung lúc nói ra những câu này rất nhanh và cực kì rõ ràng: “Năm năm rồi, camera những chỗ khác của trung tâm thương mại cũng đã không còn được lưu lại nữa, chỉ có thể nói rằng đây là một thảm kịch tạo ra bởi sự trùng hợp... An Mật vô tình đi qua đi qua thang máy đúng lúc đang được bảo dưỡng, còn Đường Thi.."

"Vậy thì tại sao Đường Thi và An Mật lại gặp nhau chứ?"

Bạc Dạ nhanh chóng chỉ ra điểm sơ hở trong suy đoán của Phó Mộ Chung: “Nếu như chỉ là va chạm thôi, vậy thì làm sao An Mật lại có thể một mình rơi xuống dưới, tại sao Đường Thi lại xuất hiện? Nếu như Đường Thi không tìm An Mật, cô ấy tại sao lại có thể xuất hiện bên cạnh An Mật chứ, hơn nữa trùng hợp tôi lại nhìn thấy cô ấy vươn cánh tay ra?"

Phó Mộ Chung không thể nào tin nổi, “Anh... anh đã nhìn thấy Đường Thi ra tay sao? Anh chắc chắn không phải là nhìn lầm chứ?"

"Không thể nào là nhìn lầm được." Dường như Bạc Dạ đang hồi tưởng lại một chuyện gì đó: “Là tôi đã tận mắt nhìn thấy... Đường Thi đưa tay ra, sau đó An Mật đã ngã xuống, cả người từ trên thang máy ngã xuống thẳng tầng một."

Lông mày Phó Mộ Chung nhíu chặt lại, “Sao lại có thể như thế được?"

"Hơn nữa nếu chỉ là do tôi làm chứng thôi thì hoàn toàn cũng chẳng tính làm gì, sau khi sự việc xảy ra, cảnh sát đã đến điều tra, hầu hết mọi người ở trung tâm thương mại đều xác nhận là đã nhìn thấy Đường Thi ra tay đẩy An Mật." Bạc Dạ gắn từng chữ một: “Vậy nên tôi mới tống cô ấy vào tù!"