"Tiểu Quyên! Tiểu Quyên, con thế nào rồi?" Trong mắt bà lão cuối cùng cũng lộ ra một tia vui vẻ, hai tay gầy gò ôm chặt cô bé, mừng rỡ nói: "Tiểu Quyên, con tỉnh rồi.”

Lúc này, cô bé từ từ mở mắt ra, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Nước..."

"Nhanh lên, lấy nước lại đây.” Mặc dù bình thường Từ Ly lạnh lùng, nhưng lại nhiệt tình, vội vàng đem nước khoáng đến bên miệng cô bé.

Cô bé uống mấy ngụm nước, mới mở to hai mắt, suy yếu nhìn mọi người. Trong ánh mắt toát ra vẻ sợ hãi giống như bà lão khi mới gặp.

"Bà nội."

Cô bé sợ hãi kêu lên.

"Haizz..."

Nước mắt bà lão rơi đầy mặt, trả lời.

Cô bé này là cháu gái của bà lão, từ khi sinh ra đã bị bệnh lạ. Bình thường ngay cả đi bộ cũng vất vả. Lúc này chủ động gọi bà nội, bà sao có thể không vui vẻ cho được.

"Haizz."

Một bên, Lâm Thần ngược lại lắc đầu, trên mặt có thêm vài phần bất đắc dĩ, nói: "Nếu như không mắc căn bệnh này, cuộc sống cô bé nhất định sẽ tốt hơn nhiều.”

"Ý anh là sao? Không phải cô bé đã chữa khỏi sao?” Từ Ly không hiểu, có chút buồn bực hỏi.

"Không đơn giản như vậy, vừa rồi tôi chỉ tạm thời bấm huyệt, dùng phương thức xoa bóp khống chế độc tố trên người cô bé. Nếu muốn khỏi hẳn, ít nhất phải mất một tháng."

Lâm Thần lắc đầu, nói.

"Một tháng?"

Từ Ly kinh ngạc nhìn cô bé, trên mặt tràn đầy nghi hoặc: "Bây giờ, nhìn qua chẳng phải cô bé dường như không có vấn đề gì sao?”

"Trên thực tế, đây chỉ là hiện tượng bên ngoài mà thôi. Hơn nữa, cô bé căn bản không phải mắc bệnh, mà là trúng độc."

Trong ánh mắt Lâm Thần hiện lên một tia lạnh lẽo.

"Trúng độc?"

Từ Ly lắp bắp kinh hãi, có chút không thể tin được nhìn Lâm Thần, nói: "Đây có phải là sự thật không?”

"Đương nhiên, đám người mắc bệnh nhiều như vậy. Lại còn tập trung lại, làm sao có thể bị bệnh." Lâm Thần chỉ chỉ thôn dân cách đó không xa, một đám người xanh xao, vàng vọt. Nếu không phải Trần Lão Thất ở đây, cho dù nói bọn họ là người tị nạn cũng có người tin.

"Ai nhẫn tâm như vậy, chẳng lẽ là nhà họ Trương?" Ánh mắt Từ Ly lạnh như băng.

"Trương gia nhiều nhất có thể xem như đồng lõa, hoặc là nói là tòng phạm, để cho người trong thôn bị bệnh tập thể, một nhà họ Trương nho nhỏ, có mấy cái đầu?"

Lâm Thần lắc đầu, nhìn người trong thôn bị bệnh, ít nhất cũng có năm sáu mươi người. Nếu tra ra là cùng người cố ý đầu độc, cả nhà họ Trương chỉ sợ cũng không đủ đền mạng.

Là độc ba phần thuốc, là thuốc ba phần độc.

Gia tộc nhà họ Lâm là gia tộc truyền nghề y từ thời xa xưa, đối với sự hiểu biết dùng thuốc độc, có thể nói cả thế giới đều không ai sánh bằng.

Cái gọi là dùng độc, khó khăn nhất không phải là dùng độc dược đầu độc người. Mà là dùng độc khống chế người khác. Hơn nữa, người hạ độc còn có thể căn cứ vào tình huống thân thể khác nhau của người khác nhau lựa chọn độc dược khác nhau.

Để đảm bảo rằng chất độc hoạt động tối đa.

Tình cảnh của Trần Gia Thôn là hơn năm mươi người đồng thời trúng độc, có già có trẻ, có nam có nữ, năng lực của người hạ độc này tuyệt đối là thử thách rất lớn, chỉ cần không cẩn thận, có thể sẽ gây tử vong.

Nhất là cô bé và bà lão trước mắt, năng lực chống cự yếu, nếu đo độc có chút sai lệch, lúc hạ độc có thể gây ra hiện tượng tử vong.

Người của Trần gia thôn không biết lần này bị bệnh tập thể là do trúng độc, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Lâm Thần không biết.

Hơn nữa, trong lòng Lâm Thần đã có mục tiêu rồi, có thể có bản lĩnh hạ độc như vậy, người này tuyệt đối không phải là người thường. Hơn nữa, ở toàn bộ Hoa Hạ, có thời gian, có tinh lực, có cơ hội chạy tới nơi này hạ độc, cũng chỉ có vài người.

"Trần Mẫn, chẳng lẽ thật sự là anh?"

Lâm Thần nhíu mày, nói: "Ẩn sĩ gia tộc không được ra tay với dân thường, chẳng lẽ nhà họ Trần không chịu nỗi hiu quạnh?”

Tỉnh Kim Xuyên, một biệt thự ở ngoại ô.

Trong căn phòng bí mật, một cô gái áo sắc đẹp tuyệt trần, dáng người yểu điệu ngồi xếp bằng một cái tịch bồ đoàn trúc, xung quanh một mảnh sương mù màu trắng chậm rãi dâng lên.

Đột nhiên cô gái áo trắng từ từ mở mắt ra, lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, trên mặt toát ra một tia trào phúng.

"Lâm Thần, tôi sắp xếp mà anh cũng dám ra tay? Không sợ tổn hại mạng sao?”

Ở Trần gia thôn, Từ Ly và Lâm Thần mệt mỏi, trán đầy mồ hôi. Mất gần một buổi chiều, mới hoàn toàn biết được nguyên nhân.

"Bác sĩ Lâm, tôi muốn hỏi một chút, bệnh tình của Tiểu Quyên rốt cuộc phải làm sao, có thể chữa khỏi được không?" Trên mặt Trần Lão Thất tràn đầy hy vọng hỏi.

"Chỉ có thể nói tạm thời khống chế, nếu muốn tiếp tục chữa trị, cần chuẩn bị một chén thuốc." Lâm Thần nói: "Chờ tôi trở về viết một phương thuốc, là được rồi. ”

"Thật tốt quá, Trần gia thôn chúng tôi cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu dược liệu và trồng dược liệu. Chỉ cần anh đưa ra tên dược liệu, chúng ta có thể tìm được." Nói đến đây, Trần Lão Thất ngược lại rất có lòng tin.

"Ồ, Trần gia thôn mấy người có nấu được canh thuốc không.” Lâm Thần tò mò hỏi.

"Được, đương nhiên được. Năm đó Trần gia thôn chúng tôi cũng là mười dặm tám hương, nổi danh thôn y sĩ giỏi. Đại đa số dược liệu cao cấp ở tỉnh Kim Xuyên đều là từ trong thôn chúng tô vận chuyển ra ngoài." Trần Lão Thất nói.

"Ồ, không tồi. Hai ngày nữa ta sẽ chuẩn bị cho ông một phương thuốc, mọi người cứ dựa theo phương thuốc này chế biến thuốc canh, từ từ có thể khỏi hẳn.” Lâm Thần nói.

"Cái này? Thật sao?” Trần Lão Thất quả thực không dám tưởng tượng những gì mình nghe được, trên mặt mang theo kinh ngạc, nghiêm túc hỏi: "Bác sĩ Lâm, từ nay về sau, anh chính là đại ân nhân của Trần gia thôn chúng tôi, là đại ân nhân của Trần lão Thất tôi. Sau này, chuyện của anh chính là chuyện của tôi.”

"Đâu có." Lâm Thần cười cười, quay đầu lại nhìn Trương Trạch Cương, nói: "Chủ nhà Trương, xin hỏi anh còn có chuyện gì khác sao?”

“Nếu như không có, chúng tôi làm sao có thể gặp Kim Kiệt.”

Nói xong, Lâm Thần trực tiếp gọi điện thoại cho Kim Kiệt.

Lâm Thần đem tình huống của Trần gia thôn nói cho Kim Kiệt, Kim Kiệt khϊếp sợ, quả nhiên giận dữ, tuyên bố nhất định phải tìm nhà họ Trương tính sổ.

Ngoài ra, Kim Kiệt còn tiết lộ cho Lâm Thần một tin tức.

Nhà họ Trần của Kim Xuyên dường như lộ diện.

Lâm Thần gật đầu, tin tức của Kim Kiệt, đến không được xem là sớm, cũng không bị tính là muộn.

Trên thực tế, cho dù Kim Kiệt không nói, qua một thời gian, Lâm Thần vẫn có thể biết nhà họ Trần.

Chẳng qua bây giờ Kim Kiệt nói ra, Lâm Thần có chút nghi ngờ, Kim Kiệt có quan hệ gì với bác sĩ bí ẩn nhà họ Trần?

Vì sao tin nhà họ Trần muốn lộn diện, có thể nói cho Kim Kiệt biết?

Theo lý mà nói, Kim Kiệt chẳng qua chỉ là chủ tịch hiệp hội y học tỉnh Kim Xuyên nho nhỏ, cho dù trong doanh nghiệp dược phẩm Kim Xuyên có chút uy tín, nhưng trước mặt gia tộc Ẩn Thế nhà họ Trần, vẫn không đáng nhắc tới.

Chẳng lẽ, Kim Kiệt và nhà họ Trần đang lén giao dịch? Hay là lén quan hệ?