“À, là như vậy, sư tỷ của con và Đồng Hân cùng nhau đi Linh Châu.

Cha nghe Đồng Hân nói dường như đã tìm được cha mẹ ruột của mình, Linh Châu gia tộc Tô gia!”
Trần Cận Đông nhìn Trần Lạc Thần thuật lại.

“Linh Châu, gia tộc Tô gia?”
Trần Lạc Thần vừa nghe đã nghi hoặc.

Sau đó, Trần Lạc Thần nói lại với cha mẹ rồi rời khỏi Huyền Dương Điện, một mình rời đi đến Linh Châu.

Lúc này gia tộc Tô gia Linh Châu.

Liền nhìn thấy Tô Đồng Hân và Trần Hiểu đang đứng ở đại sảnh nhà họ Tô.

Gia tộc Tô gia, trong toàn bộ Linh Châu là một trong những gia tộc giàu có, với chuỗi kinh doanh đồ sộ.

Chỉ là sự xuất hiện của Tô Đồng Hân thật sự khiến nhà họ Tô vội vàng không kịp chuẩn bị
“Ngươi nói ngươi tên là Tô Đồng Hân?”

Đứng trước mặt Tô Đồng Hân là một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, trang điểm đậm nhìn chằm chằm Tô Đồng Hân hỏi.

“Đúng vậy, tôi tên là Tô Đồng Hân, tôi đến đây là tôi muốn tìm lại cha của tôi tên, Tô Chấn!”
Tô Đồng Hân kiên quyết đáp.

“Hừm, phụ thân của ta là Tô Chấn, ta chưa từng nghe ông nói qua là có đứa con gái khác, ta nghĩ ngươi đến đây là gây chuyện!”
Người phụ nữ khịt mũi chỉ vào Tô Đồng Hân tức giận nói.

Người phụ nữ này tên là Tô Hồng, là Nhị tiểu thư nhà họ Tô, con gái của Tô Chấn, gia chủ họ Tô.

“Ngươi chờ phụ thân ta gặp rồi sẽ biết?”
Tô Đồng Hân bỏ qua lời nói Tô Hồng, nhàn nhạt nhắc nhở.

Cô đến đây với mục đích tìm Tô Chấn, biết được vị trí của cha mẹ ruột từ Quỷ tính tử đại sư nên lập tức lên đường, Trần Hiểu không yên lòng để Tô Đồng Hân một mình đến nơi này, cho nên cô củng theo cho an tâm.

Nhưng không ngờ vừa tới nhà Tô gia, hai người đã gặp cảnh cửa đóng then cài, còn gặp Tô Hồng, con gái Tô Chấn.

Không lâu sau, liền thấy một người đàn ông và một phụ nữ trung niên bước ra khỏi đó.


“Tiểu Hồng, có chuyện gì sao?”
Người đàn ông trung niên hỏi Tô Hồng.

“Phụ thân, người đến rồi, người phụ nữ này nói là con gái của người, còn nói nhất định phải gặp phụ thân!”
Thấy Tô Chấn đến, Tô Hồng liền nói cho phụ thân.

“Cái gì? Phụ thân của con chỉ có mỗi mình con,làm sao còn có ai khác!”
Tô Chấn còn chưa kịp nói, người phụ nữ đứng bên cạnh Tô Chấn đột nhiên lạnh lùng nói ra vẻ tức giận.

Người phụ nữ này tên là Lưu Thải Phượng, mẹ của Tô Hồng, cũng là vợ của Tô Chấn.

Tô Chấn nhíu mày, đưa mắt nhìn Tô Đồng Hân và Trần Hiểu.

Thời điểm Tô Chấn nhìn thấy Tô Đồng Hân, Tô Chấn sửng sốt, khóe mắt khẽ co giật.

Nói thật ra, Tô Đồng Hân khá giống với Tô Chấn.

“Ngươi là Tô gia, gia chủ Tô Chấn?”
Tô Đồng Hân nhìn chằm chằm Tô Chấn hỏi.

“Đúng, là ta!”
Tô Chấn không chút do dự trả lời.

“Ngươi… ngươi thật sư rất giống mẹ ngươi!”.