Nghe được lời nói của Vương Bằng, Trần Lạc Thần và Lăng Quần nhìn nhau, đây hẳn là một tin tốt cho bọn họ, cho thấy đoàn thám hiểm không gặp tai nạn.

Nhưng đây chỉ là một phỏng đoán đơn giản, và liệu có thực sự không có tai nạn hay không vẫn chưa được xác nhận.

“Được rồi, bây giờ chúng ta hãy ở lại đây, khi gió tuyết phong xuống, chúng ta sẽ tiếp tục lên đường!”
Sau đó Lăng Quần đề nghị với mọi người, bỏ ba lô xuống, ngồi nghỉ ngơi.

Trần Lạc Thần không có ngồi xuống nghỉ ngơi, mà là nhìn xung quanh toàn bộ vách núi.

Sau một hồi xem xet, Trần Lạc Thần gọi Lăng Quần và Vương Bằng.

“Chuyên gia Lăng Quần, đội trưởng Vương, tôi vừa rồi xem xét tình hình xung quanh, cũng không có con đường nào để đi, chỉ có thể leo lên từ nơi này!”
“Còn các ngươi tới đây xem, nơi đây rõ ràng có dấu vết cọ xát, hẳn là người của đội thám hiểm leo dây đây!”
Trần Lạc Thần chỉ vào dấu vết và vị trí trước mặt rồi giải thích phân tích cho Vương Bằng và Lăng Quần.

Nghe Trần Lạc Thần nói xong, Lăng Quần và Vương Bằng cũng đồng ý.

“Trần Hạo, ngươi có suy nghĩ nào không?”
Vương Bằng nhìn Trần Lạc Thần hỏi.


“theo Suy nghĩ của ta, thì ta sẽ cùng chuyên gia Lăng leo lên đó kiểm tra.

Các ngươi cùng đội trưởng Vương đều ở đây chờ tin tức của chúng ta.

Sau khi chúng ta đã tìm được đội thám hiểm đó, liền lập tức trở lại đây cùng các ngươi!”
Trần Lạc Thần lập tức bày tỏ suy nghĩ của mình.

Dù sao nơi này đi lên cũng không dễ dàng như vậy, rất dốc, độ cao hơn mười mét, Trần Lạc Thần lo lắng sẽ xảy ra tình huống nguy cấp giống như tình huống trước đó của Vương Bằng gặp phải.

“Chuyên gia Lâm, ý kiến của ngươi thế nào?”
Vương Bằng nghe xong nhìn Lăng Quần hỏi.

“Tôi đồng ý với đề nghị của Trần Hạo.

Hãy cùng Trần Lạc Thần lên xem một chút!”
Lăng Quần tất nhiên đồng ý với đề nghị của Trần Hạo.

“tốt, nếu không có ý kiến từ Chuyên gia Lăng, vậy thì hãy làm những gì ngươi nói đi!”
Vương Bằng đồng ý với ý kiến của Trần Hạo.


Ngay sau đó, Trần Lạc Thần và Lăng Quần lập tức bắt đầu hành động, thu dọn đồ đạc trang bị xong liền đi tới vách đá dốc cao hơn mười mét.

“Cao như vậy chúng ta làm sao đi lên được?”
Sau khi Lăng Quần liếc nhìn độ cao, có chút khó khăn nhìn Trần Hạo, hỏi.

Ở độ cao hơn chục mét, đi lên cũng không dễ dàng như vậy, và củng không có cái gì mượn lực leo lên.

Nhưng đối với Lăng Quần là một điều khó chứ không khó đối với Trần Hạo.

“Chuyên gia Lăng, xem tôi!”
Trần Lạc Thần tự tin cười nói với Lăng Quần.

Nói xong, Trần Lạc Thần từ trong quần áo lấy ra một tờ giấy phù chú và một cây bút mực.

“Ngươi biết bí pháp phù chú?”
Nhìn thấy Trần Lạc Thần rút ra hai thứ này, Vương Bằng ở một bên đột nhiên kinh ngạc.

Thân là giới vực, đương nhiên là sẽ nhận biết giấy phù chú cùng ngọn bút.

Trần Lạc Thần không đáp lại lời Vương Bằng mà nhanh chóng khắc họa lên tờ giấy phù chú.

Sau vài giây, Trần Lạc Thần ném tờ Phù chú ra ngoài, trong tích tắc tờ phù chú biến thành một cái thang vàng.

“Đi nào, Lăng chuyên gia, ngươi đi trước đi!”
Trần Lạc Thần ra hiệu cho Lăng Quần giảng..