Hoắc Hàn đang định bắt tay với Tiêu Cận Ngôn, thế mà lại bị một cú đấm bất ngờ, anh ta lùi lại mấy bước, suýt chút nữa đụng phải ngăn tủ phía sau.
Anh ta che mặt lại, như thể không ngờ rằng Tiêu Cận Ngôn lại tiến lên và đánh anh ta một cách bất ngờ như vậy.
“Chủ tịch Tiêu, anh làm gì vậy…”
“Hoắc Hàn, Tô Cẩm Tinh là người phụ nữ của tôi, tôi khuyên anh nên bớt để ý đến cô ấy, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Thấy vậy, Tô Cẩm Tinh vội vàng kéo anh: “Tiêu Cận Ngôn, anh lại phát điên lên gì thế?”
“Anh nên hỏi em câu này mới đúng!” Hiển nhiên Tiêu Cận Ngôn đang nổi cơn tam bành: “Cẩm Tinh, em tìm Lục Tước thì anh không nói gì, nhưng mà tên Hoắc Hàn này, em có biết gì về anh ta không? Nó đổi bạn gái như thay quần áo vậy, sao em lại ở bên nó?"
Tô Cẩm Tinh đau đầu không thôi: “Tiêu Cận Ngôn, anh cư xử rõ ràng một chút đi, chúng ta đã ly hôn rồi!”
Tiêu Cận Ngôn nở nụ cười chua xót: “Cẩm Tinh, anh nói rồi, anh đã hối hận.”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “… Anh hối hận à? Vậy nên tôi nhất định phải biết ơn mà nhào vào vòng tay của anh sao? Có cần phải nói thêm câu “Tạ chủ long ân” nữa không?”
“Cẩm Tinh, em không cần phải nói những câu như vậy để chọc tức anh.

Tối qua anh đã suy nghĩ rất lâu.

Chúng ta đã có hai đứa con rồi.

Về tình về lý thì chúng ta cũng nên ở bên nhau.

Hơn nữa, bây giờ sức khỏe của em không tốt, một mình chăm sóc Viên Nguyệt là quá sức.


Vả lại Tiểu Dương của chúng ta cũng không thể để người đàn ông khác trông nom được.

Anh sẽ đón thằng bé về, gia đình bốn người chúng ta sẽ đoàn tụ…”
Tô Cẩm Tinh muốn bật cười khi nghe thấy những lời này.
Nghe kìa, cái này được gọi là gì chứ?
“Tiêu Cận Ngôn, trong lòng anh, rốt cuộc tôi là cái gì?” Tô Cẩm Tinh hít sâu một hơi, hỏi: “Một thú cưng gọi là đến, đuổi là đi? Hay là đối tượng để anh thể hiện lòng tốt?”
Tiêu Cận Ngôn lắc đầu, định vươn tay nắm lấy tay cô: “Tiểu Tinh Tinh, anh không có…”
“Đừng chạm vào tôi!” Tô Cẩm Tinh xua đuổi anh: “Anh Tiêu, từ nay về sau, Tiểu Dương và Viên Nguyệt chỉ là con của tôi.

Chúng không liên quan gì đến anh và sẽ không ảnh hưởng đến việc tái hôn của anh.

Vả lại, tôi nhớ anh đã hứa với tôi là sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa, anh đã quên rồi sao?"
Tiêu Cận Ngôn đứng im tại chỗ, đau đớn gục đầu xuống, nghiến răng: “Anh không làm được.

Tiểu Tinh Tinh, anh không làm được.”
“…”
“Rời khỏi Lục Tước được không? Trở về với anh, anh sẽ bù đắp cho em, bù đắp cho Tiểu Dương và Viên Nguyệt…”
Tô Cẩm Tinh ngắt lời anh, hỏi thẳng: “Tiêu Cận Ngôn, anh có nhớ chiếc váy tôi yêu thích nhất không?”
Tiêu Cận Ngôn không biết tại sao cô lại đột ngột đề cập đến điều này nhưng vẫn gật đầu: “Là chiếc váy mà bố em đã mua cho em đúng không?”
“Đúng vậy.” Tô Cẩm Tinh nói: “Đó là món quà sinh nhật tuổi mười tám mà ông ấy đã tặng cho tôi.

Đó là màu xanh nhạt yêu thích của tôi.

Tôi đặc biệt thích nó, nhưng tôi đã đánh mất nó và không tìm thấy nữa.”
Tiêu Cận Ngôn trả lời: “Ừm… anh nhớ, em đã khóc vì chiếc váy đó mấy ngày, mua cho em những thứ khác cũng không được.

Anh cũng không biết làm thế nào để an ủi em.”
Tô Cẩm Tinh cười khổ nói: “Chiếc váy đó thật sự rất đẹp.

Giờ nghĩ lại tôi cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Nhưng lúc đó, tôi đã khóc rất lâu mà vẫn không tìm thấy nó.

Tất cả nước mắt của tôi đều vô ích.

Hơn nữa cho dù lúc đó tôi rất buồn rất buồn nhưng ngày vẫn qua ngày, cuộc sống vẫn tiếp diễn đúng không?”
Tiêu Cận Ngôn hỏi: “Cẩm Tinh, em muốn nói gì?”

“Tôi muốn nói, nếu đã mất đi một thứ rất yêu quý thì sẽ rất đau buồn, nhưng ngày tháng vẫn trôi, cuộc sống vẫn tiếp diễn, chẳng có gì là không vượt qua được.

Đối với tôi bây giờ, anh chính là chiếc váy mà tôi đã từng rất yêu thích.

Quả thật trước đó tôi đã từng đau khổ và do dự vì anh, nhưng bây giờ tôi đã thoát ra.

Không có anh, tôi vẫn có thể sống tốt.

Tiêu Cận Ngôn, anh hiểu không? Tôi không cần anh nữa.”
Tiêu Cận Ngôn vội hỏi: “Nhưng nếu chiếc váy xuất hiện trước mặt em thì sao? Nó biết sai rồi, nó không nên trốn, nó đã quay lại tìm em, vậy chẳng phải mọi người đều vui hay sao?”
“Nhưng tôi không cần nó nữa.” Tô Cẩm Tinh nghiêm mặt: “Tôi của năm mười tám tuổi, thích những bộ váy công chúa ngây thơ và lãng mạn.

Chiếc váy ren đó thực sự rất dễ thương, đặc biệt phù hợp với tuổi mười tám của tôi.

Nhưng bây giờ tôi đã hai mươi sáu tuổi, là một bà mẹ hai con.

Cho dù chiếc váy công chúa quay trở lại thì tôi cũng đã qua cái tuổi cần nó lâu rồi.”
“…”
“Tiêu Cận Ngôn, có một số chuyện là như vậy.

Ở thời điểm tôi cần nhất thì nó lại bỏ tôi mà đi, vậy thì sau này không cần thiết phải xuất hiện nữa.”
“…”
Tô Cẩm Tinh sụt sịt, nói: “Tiêu Cận Ngôn, anh không hiểu sao? Sự hối hận của anh, đối với tôi mà nói thì không đáng một đồng.”
Tiêu Cận Ngôn cười khổ, hít sâu một hơi: “… Cho nên, người em cần bây giờ chính là tiên sinh kia, đúng không?”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Đúng vậy, khi tôi khó khăn nhất, chính tiên sinh đã cho tôi một lối thoát.

Tiêu Cận Ngôn, có lẽ anh sẽ không bao giờ biết được lúc đó tôi tuyệt vọng như thế nào.

Nếu không có sự xuất hiện của tiên sinh, e rằng tôi đã không gắng gượng được từ lâu rồi.”
“… Tiên sinh, chính là Lục Tước?”
“Tôi không biết.” Tô Cẩm Tinh nói: “Tôi chỉ có thể nói với anh, tôi không biết.

Nhưng Lục Tước thực sự giống anh ấy về mọi mặt.”
Tiêu Cận Ngôn nói: “Anh ta có yêu em không?”
“Anh ấy…”
“Trong lòng Lục Tước vẫn luôn có một người phụ nữ, em có biết không?” Tiêu Cận Ngôn nói: “Trước đó em và Lục Tước chưa từng qua lại, không biết cũng là điều bình thường.


Tuy nhiên anh muốn nói cho em biết, Lục Tước anh ta đã có người mình yêu rồi.

Nhưng bọn họ chia tay, cô gái kia kết hôn, bây giờ anh ta lại tìm tới em, chính là chỉ coi em như một người thay thế mà thôi.

Anh ta…"
“Tôi biết.” Tô Cẩm Tinh nặng nề mà gật đầu: “Tôi biết tất cả.

Tiên sinh không hề giấu giếm chuyện đó với tôi.

Vào ngày đầu tiên chúng tôi quen biết, anh ấy đã nói với tôi rằng trong lòng anh ấy tồn tại một người phụ nữ mà anh ấy không chiếm được.

Tôi cũng biết, tôi chỉ là người thay thế.”
Tiêu Cận Ngôn có chút nôn nóng: “Cẩm Tinh, trước kia em kiêu ngạo như vậy, sao lại bằng lòng làm người thay thế cho một cô gái khác chứ?”
Kiêu ngạo?
Đúng vậy, cô đã từng rất kiêu ngạo.

Khi còn bé được bố mẹ cưng chiều trong lòng bàn tay, khi lớn lên lại được Tiêu Cận Ngôn nâng niu trong tim, được bao bọc bởi sự yêu thương và chiều chuộng, kiêu ngạo không biết trời cao đất dày.
Nhưng cô công chúa nhỏ kiêu hãnh một thời giờ đã sa chân vào vũng bùn, toàn thân lầy lội, chật vật khó tả.
Nếu không có tiên sinh, có lẽ cô đã bị chà đạp đến chết, bị nghiền nát, lấm lem bùn đất bẩn thỉu, cả đời cũng không bao giờ đứng dậy được.
“Tôi bằng lòng.”
“… Cái gì?”
“Tôi nói, tôi bằng lòng làm thế thân này.” Tô Cẩm Tinh khẽ nở nụ cười: “Làm thế thân cũng không có gì không tốt.”
Tiêu Cận Ngôn hỏi: “Anh ta đã làm gì cho em? Nói cho anh biết, anh cũng có thể làm được.”
Tô Cẩm Tinh ngước nhìn anh: “Anh ấy có thể đứng ra mỗi khi tôi cần giúp đỡ nhất, anh có thể không?”
“Anh có thể!”
“Anh không thể!” Tô Cẩm Tinh nói một cách chắc chắn: “Hôm qua Lưu Phấn và Vương Gia Linh đã xông vào phòng bệnh của tôi, lớn tiếng chất vấn rằng liệu tôi có còn mập mờ gì với anh không, có phải tôi bảo anh rút vốn hay không, Lưu Phấn chỉa tay vào mũi tôi, lúc đó anh đang ở đâu?”
“Anh…”
“Xí! Tôi không đi đấy! Lần trước tôi đi trước, sau khi Cẩm Tinh bị anh mang đi thì suýt chút nữa đã bị anh chà đạp đến chết rồi! Lần này có nói gì thì tôi cũng sẽ không để cậu ấy ở chung một chỗ với anh đâu!” Hà Hiểu Hiểu quay đầu nhìn Hoắc Hàn, phát hiện anh ta đang che mặt ngồi một bên, nửa khuôn mặt sưng lên, cô ấy lập tức nổi giận bước lên: “Anh còn ra tay đánh người hả? Hoắc Hàn không có thù hận với anh, anh đánh anh ấy làm gì?”
Tiêu Cận Ngôn nhìn chằm chằm Hoắc Hàn, chế nhạo: “Dám có ý đồ với Cẩm Tinh, đánh anh ta là nhẹ rồi.”
“Tiêu Cận Ngôn, anh bị hâm à? Hoắc Hàn là bạn trai của tôi, đi với tôi đến thăm Cẩm Tinh!”.