Lúc trước Diệp Kiều chỉ là một tán tu, cơ bản là phế vật ngũ linh căn, muốn tư chất không có tư chất, muốn tư nguyên không có tư nguyên, tất cả đều phải tự dựa vào đôi tay của mình, học qua nhiều thứ từ luyện đan, luyện khí, vẽ bùa vân vân và vân vân.Mấy thứ này có bán nhưng quá đắt, cô không mua nổi, chỉ có thể cắm đầu học, sau khi học được thì tự thu thập nguyên liệu để chế, hoàn toàn tự cấp tự túc.
Cũng vì cô chịu khổ liều mạng như vậy, nên dù tư chất kém cũng tu được đến Kim đan kỳ.
Ở đại lục của cô Kim đan kỳ không phải dạng tồn tại tầm thường, xem như cô cũng tạo được một kỳ tích nhỏ.Quay lại hiện tại, bây giờ cô chỉ là người bình thường, thế giới này linh khí vô cùng mỏng manh, cho dù về sau dẫn khí nhập thể hay tu luyện cũng rất khó khăn.
Suy cho cùng người tu tiên sơ kỳ có sức khỏe khá hơn người thường chút, sức lực cũng lớn hơn, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, phải ăn phải ngủ, đồ ăn cũng là ngũ cốc hoa màu, khói lửa nhân gian, phải đến Trúc cơ mới tích cốc được, cho nên học y là chuyện cần thiết.Thuốc được hái cũng gần như đã đủ, Diệp Kiều ngừng tay, bắt đầu nghĩ nên săn thú thế nào.Phía trước không xa có tiếng gà rừng gáy, Diệp Kiều không hề do dự cất kỹ gùi thuốc, trong tay cầm dao bổ củi đi đến chỗ phát ra tiếng động.
Vì sợ bứt dây động rừng nên Diệp Kiều đi rất nhẹ nhàng, lặng lẽ đi đến gần.Đúng là gà rừng, hai mắt Diệp Kiều tỏa sáng, nghĩ đến mỹ vị, không tự chủ được nuốt nước miếng một cái.
Không phải cô tham ăn! Mà là vì tấm thân của nguyên chủ đã rất lâu chưa ăn thịt rồi, nên mới có phản ứng vô điều kiện như vậy, đây là phản xạ có tự nhiên!Diệp Kiều cũng không đợi thời cơ gì nhiều, chẳng qua chỉ là một con gà rừng bình thường, chọn con lớn nhất xong liền phi dao bổ củi qua.
Gà rừng không đề phòng ăn một dao của Diệp Kiều, đầu và cổ tách rời, mạng nhỏ cứ như thế mất đi, cánh còn đập đập mấy cái sau đó liền tắt thở.Diệp Kiều hí ha hí hửng chạy đến chỗ gà rừng, trên mặt còn hơi đắc ý, cho dù không có linh lực thì tài năng vẫn còn nha! Có điều hành động này của cô đã dọa mấy con gà rừng khác sợ hãi, chạy tán loạn bốn phía.
Diệp Kiều muốn bắt cũng không dễ như nãy nữa.
Đuổi một hồi lâu chỉ ngắt được vài cọng lông gà, phản ứng của gà rừng nhanh hơn trong tưởng tượng của Diệp Kiều rất nhiều.Trải qua một hồi truy đuổi, Diệp Kiều mệt mỏi thở hồng hộc, không có linh lực động tác của cô vụng về không chịu nổi.
Cũng tại thể chất của cơ thể này quá kém, không có chút cơ nào toàn da với thịt, cứ đuổi một hồi cô đã cảm thấy sức lực mất hết phân nửa, chỉ có thể trơ mắt nhìn gà rừng nghênh ngang chạy trốn trước mặt, bất lực không thể làm gì.Xem ra cô quá xem thường mấy con gà này.
Cô cứ nghĩ cho dù không còn linh lực nhưng cảm giác tu tiên làm cô thấy mình ưu việt hơn người thường, đánh giá quá cao bản thân, biến thành một cô gái tay trói gà không chặt.
Cho dù động vật nhỏ yếu như gà rừng cũng không bắt được, cộng thêm chỉ có mỗi cây dao bổ củi này thì không ổn.
Về nhà cô phải chuẩn bị thêm vài công cụ mới được.
Hình như thợ săn ở nhân giới dùng cung săn thú, về phần trong trí nhớ cho biết lợi hại hơn cung là súng nhưng không dễ có được, cô chỉ có thể tự làm một cây cung cho mình mà thôi, chỉ cần dùng đúng cách, cung tiễn cũng không kém súng bắn là bao.Diệp Kiều nghĩ như thế, bèn chọn một bãi cỏ sạch sẽ đặt mông ngồi xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi hồi phục thể lực.
Ánh mắt tùy ý nhìn vào mấy bụi cỏ xung quanh, đột nhiên hai mắt cô sáng rỡ, biểu cảm cực kỳ hưng phấn..