“Cầu xin thái hậu ban cho dân phụ một ân điển!” Bạch Mặc Y lại cụng đầu một cái nói.
“Y Y à, đứng lên đi, chỉ cần ai gia làm được, sẽ nhất định đồng ý với con!” Thái Hậu thử rớt chút nước mắt, nhìn xéo qua Bạch Mặc Y lóe lên tia bất đắc dĩ.
“Xin thái hậu ban cho dân phụ một ân điển ạ, BẠch Mặc Y nguyện cả đời cô đơn đến già, nếu như không được, dân phụ nguyện xin được ban ba thước lụa trắng cho xong ạ!”
Ý Bạch Mặc Y thật rõ ràng, cho dù là thái hậu, sau này bà cũng không thể ép buộc được ta!
Lời này vừa nói ra, Bạn Nguyệt sợ run chút, ly trà trong tay văng ra mấy giọt, rớt xuống cổ tay áo trắng như tuyết, trong lòng căng thẳng, nàng sao có thể quyết tuyệt thế chứ? Lại nhìn ánh mắt Sở Quân Mặc có tia khí lạnh lẽo.
Thân thểSở Quân Mặc chấn động, cứng ngắc chút, tận đáy lòng trào lên chua xót, móng tay bấm sâu vào tận thịt mà không biết, nàng hận hắn! Nàng hẳn là hận hắn lắm!
Thái hậu ngẩn ra, trong lòng có chút ảo não, nhưng cứ nghĩ đến những ẩn ý trong lời nàng nói, lại không nói được gì, dù sao thay đổi là nàng, nàng cũng không thể chấp nhận nổi một người đàn ông đẩy nàng vào đường chết, liếc mắt nhìn vẻ quyết tuyệt kiên trì trên mặt Bạch Mặc Y, lại nhìn đến Sở Quân Mặc chẳng nói một câu nào từ đầu đến cuối, phất phất tay nói, “Y Y à, chuyện này tạm thời không đề cập tới nữa, trời lạnh, mà con thì vừa mới khỏi, đừng để bị cảm lạnh”
Lần này Bạch Mặc Y lại không kiên nhẫn nữa, mục đích của nàng tuy chưa đạt được, nhưng ý của nàng, Thái hậu hẳn là hiểu được, nàng tuyệt đối sẽ không quay lại Mạc vương phủ nữa!
Sở Quân Mạc cũng đứng lên theo, lại nghe thấy thái hậu quát, “Nghiệt tử, ai gia có bảo ngươi đứng lên sao?” Sở Quân Mạc lại quỳ bùm xuống lần nữa, mặc dù bên ngoài hắn lãnh khốc vô tình, nhưng lòng lại đối xử với thái hậu có hiếu, chỉ sợ cả vương triều đại Sở, thì có thể bắt Sở Quân Mạc quỳ xuống chỉ mỗi mình thái hậu.
“Hết cách thôi, thân thể thái hậu suy yếu không nên tức giận!” Bạn Nguyệt hạ thấp người xuống nói, nhìn về cái trán bầm tím của Bạch Mặc Y, trong mắt hiện lên tia đau lòng, nữ nhân này đối với người khác thì tuyệt tình mà cũng tuyệt tình cả với mình nữa, đây cũng chẳng phải hiện tượng tốt đẹp gì!
“Thái hậu nương nương, hay là trước tiên nên để cho công tử Bạn Nguyệt bắt mạch giúp ngài đi ạ!” Vương ma ma đỡ thái hậu nằm xuống, khẽ nói.
“Y Y nha, hôm nay ai gia liền đem nghiệt tử này giao cho ngươi, ngươi muốn phạt hắn thế nào thì phạt, ai gia tuyệt đối không nói một câu nào!” Thái Hậu nói xong nhắm mắt lại, Bạn Nguyệt lập tức đi lên bắt mạch cho bà, lão thái hậu này thật đúng là cố chấp quá ha!
“Thái hậu an tâm dưỡng bệnh đi ạ, Y Y thầm muốn nuôi nấng Vô Thương lớn lên thật tốt, còn những chuỵện râu ria khác, Y Y không để ý, cũng không nguyện lãng phí tâm ý, tam vương gia đã sớm không còn quan hệ gì với dân phụ nữa, dân phụ không dám làm gì, lại càng không dám trừng phạt như vừa nói!” Bạch Mặc Y thấy thái hậu vẫn kiên quyết, lời nói tự nhiên cũng mềm hẳn, đối với thái hậu, nàng cũng không muốn phá hỏng quan hệ, dù sao thì bà ấy cũng là nữ nhân có quyền lực nhất của nước Sở.
Trong miệng Bạch Mặc Y nói không còn quan hệ gì với người nữa lại giống như quả tạ nặng đập thẳng vào lòng Sở Quân Mạc, một lát sau hắn mới bắt đầu để ý đến lời nữ nhân này vừa nói. Hắn vốn là làm việc mạnh mẽ, vì sao hiện giờ trong lòng hắn thế mà lại có chút hối hận nhỉ? Chả lẽ đuổi nàng ra khỏi cửa, là hắn sai rồi sao? Không, nếu nàng là vương phi của hắn, chắc hắn vẫn như trước đây chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng lấy một lần, cái loại tính cách nhát gan nhu nhược ấy, hắn thấy chẳng vui chút nào!
“Y Y à, lão tam không phải là râu ria, hắn là phụ vương của Vô thương đó!” Thái Hậu mở mắt ra, không đồng ý với Bạch Mặc Y, bà có thể tạm thời không bắt ép nàng trở về tam vương phủ, nhưng mà Vô Thương thì không được, đó là cháu trai của bà, trên người chảy huyết mạch của hoàng thất, bà không thể bỏ nó đi được!
“Mẫu hậu, tam ca nhưng không có thừa nhận Vô Thương là con của huynh ấy mà!” Sở Tử Dật vẫn mặc một thân áo đỏ đi đến, bộ mặt trẻ con đầy bất mãn, tiến lên làm lễ với thái hậu, đứng cạnh bên Bạch Mặc Y, ánh mắt thân thiết đánh giá một lượt trên người nàng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, khi hắn nghe nói Bạch Mặc Y được thái hậu triệu tập tiến cung, đã vội vã chạy đến, sợ thái hậu làm khó nàng!
“Vớ vẩn! Đây là chuyện của nhà tam ca ngươi, các ngươi hùa theo định làm hỏng thêm sao?” Bạn Nguyệt vừa chẩn mạch xong, thái hậu ngồi dậy, tức giận quat với huynh đệ này.
Bạn Nguyệt cúi gằm mắt xuống, lén cười, hôm nay cảnh diễn lại càng thêm náo nhiệt, tia sáng vẫn ngắm thẳng đến Bạch Mặc Y không đổi, âm thầm lắc đầu, đưa tay ra vẫy vẫy với Bạch Vô Thương, thấy bé chạy tới thì lấy một lọ thuốc trong người ra, chỉ chỉ vào trán, Bạch Vô Thương lập tức hiểu ý, chạy đến cạnh Bạch Mặc Y bảo, “Mẹ ơi, Vô Thương giúp người bôi thuốc nhé, thuốc tiên sinh đưa không đau chút nào đâu”
Do Bạch Mặc Y mới nghiêng người về phía Sở Tử Dật nên hắn cũng không nhìn thấy vết bầm tím trên trán nàng, nghe Bạch Vô Thương nói vậy, lại chuyển sang nhìn Bạch Mặc Y, thấy cả mảng trán nàng đỏ bầm, bỗng cả kinh thốt lên, “Y Y, có phải tam ca lại đánh nàng hay không hả?” Tư thế đó, đang đợi Bạch Mặc Y nếu gật đầu, hắn sẽ tìm Sở Quân Mạc liều mạng ngay.
SởQuân Ly ngước mắt lên, nhìn Sở Quân Mạc, trên người tản ra tia tức giận, lại lập tức châm chọc, nói chậm rãi, “Cửu đệ à, đệ kinh hãi kêu to gọi nhỏ cái gì, tam ca cũng chẳng phải ra tay lần đầu, xem ra, lần này là nhẹ nhất rồi đó!”
Lời hai huynh đệ nói ra suýt chút nữa đem thái hậu tức khí bay biến, lại hung hăng trừng mắt nhìn Sở Quân Mạc, Sở Quân Mạc làm loạn với Bạch Mặc Y, bà về cung sẽ cho điều tra rõ ràng, Bạch Mặc Y vừa rồi có nhắc tới chuyện Sở Quân Mạc ra tay, nhưng bà cũng cố ý giả ngu, hiện giờ lại bị hai huynh đệ nói ra vậy, bà cũng không thể nào giả vờ hồ đồ được nữa, thậm chí từ nay về sau bà cũng không bao giờ không biết xấu hổ mà nhắc Bạch Mặc Y trở về tam vương phủ được nữa.
“Ngươi….Ngươi hôm nay cứ quỳ đấy cho ta, chưa được sự đồng ý của ai gia, không cho phép đứng lên!” Thái Hậu chỉ vào Sở Quân Mạc cáu giận nói.
Bạn Nguyệt nở nụ cười, cục diện này thật tuyệt quấ! Ánh mắt lại nhìn về phía Bạch Mặc Y tán thưởng, chỉ sợ nàng đã sớm dự đoán được thái độ của thái hậu, vì thế lúc thái hậu mở miệng thì nàng đã muốn bước một bước chuyển hướng thái hậu theo ý mình, lại đoán chắc Sở Tử Dật sẽ đến, vì thế mới ra tay nặng, đem cụng đầu mình thật mạnh, cũng chính vì lời nói hiện giờ của thái hậu.
Bạch Mặc Y là nghĩ Sở Tử Dật sẽ đến, nhưng mà nàng không ngờ tới Sở Quân Ly cũng đến đây nữa, rồi lại nói ra giúp nàng! ánh mắt thản nhiên liếc qua hắn, đúng lúc chạm phải Sở Quân Ly nhìn lại, đôi mi đẹp chớp chớp nhìn nàng.